Hồ Già không thể đợi để gặp Điền Tư, cô vội vã ra đường gọi taxi mặc dù trước giờ cô chỉ đi tàu điện ngầm và xe buýt.
Hồ Già liên tục giục tài xế đi nhanh lên, ông ấy liền nhấn ga, chiếc taxi màu vàng chói lao vun vút tới nỗi suýt lao thẳng vào cửa khách sạn. Cô đẩy cửa bước xuống, nhanh nhẹn luồn qua cánh cửa xoay chậm chạp, tay đẩy mạnh cửa, vội vã bước vào sảnh. Khi Hồ Già đứng yên trên sàn đá cẩm thạch trắng lấp lánh, ngước nhìn chùm đèn chùm vàng óng trên trần, cô lại thấy có hơi bối rối.
Cô cảm thấy mình đến quá nhanh, quá gấp gáp, như thể đã thực sự yêu anh ấy rồi vậy.
Hồ Già loanh quanh trong sảnh một lúc rồi mới nhắn tin cho Điền Tư.
Điền Tư vẫn đang ăn cơm với khách trên lầu, đọc tin nhắn xong anh liền tìm cớ xuống dưới.
Hồ Già và Điền Tư đã mấy ngày không gặp, trong lòng có chút khó xử, lại thấy anh mặc bộ vest đắt tiền ủi phẳng phiu, cô lại càng cảm thấy xa lạ.
Điền Tư nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ân cần hỏi: "Em đói bụng rồi phải không? Anh dẫn em lên ăn chút gì nhé?"
Hồ Già lắc đầu không nói gì, cũng không chịu đi thang máy lên với Điền Tư. Hai người bước vào cầu thang thoát hiểm, xung quanh không một bóng người, chỉ có một ngọn đèn pha trên đỉnh. Hồ Già đứng cao hơn Điền Tư một bậc, cô ôm lấy anh, tay từ từ lướt qua đường nét lông mày của anh. Điền Tư có vẻ ngoài ôn hòa tuấn tú, góc cạnh của anh sinh ra đã anh tuấn, lông mi đen nhánh dài và dày, khi khép xuống, trên mặt hiện bóng râm mờ ảo. Hồ Già luôn cảm thấy Điền Tư là một chàng trai ôn nhu (*) và tuấn tú, giờ đây trông anh đã chín chắn hơn. Điền Tư hôn nhẹ lên tay Hồ Già.
(*Ờm nếu như bác nào theo dõi tôi trên page FB thì thấy tôi đã share bài tìm công lý cho từ 'ôn nhu', rằng đây không phải từ lậm QT. Nên giờ mọi người sẽ thấy nó nhiều hơn trong bản edit của tôi. Tôi chỉ muốn giải thích vậy thôi.)
Hồ Già cảm thán một câu: "Cảm giác như anh đã lớn rồi nhỉ."
Điền Tư khẽ cười rồi hỏi lại: "Là lớn rồi hay là già đi?"
Hồ Già áp vào lòng anh, nói một cách khẳng định: "Đương nhiên là lớn rồi, anh còn trẻ như thế này, sao mà già được."
Điền Tư nhẹ nhàng xoa má cô, Hồ Già liền áp vào lòng bàn tay anh rồi hỏi: "Chuyện của ông ngoại anh đã xong xuôi chưa?"
Điền Tư gật đầu: "Đã xong cả rồi, ăn xong bữa cơm này là kết thúc, lát nữa anh sẽ bảo tài xế đưa bà ngoại và cậu về sớm để nghỉ ngơi, mấy ngày nay họ gần như là không ngủ, vất vả lắm."
Hồ Già lay anh rồi nhấn mạnh: "Mấy ngày nay anh cũng rất vất vả, anh cũng phải nghỉ ngơi cho tốt đấy."
Điền Tư nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô, anh nhẹ giọng nói: "Ừ, em ăn cơm chưa? Anh dẫn em lên ăn chút gì nhé."
Hồ Già cau mày nói: "Không đi đâu, em đâu có quen biết với người nhà anh, tự dưng lên đó ngượng lắm, với lại em sợ nhất là ăn cơm với người lớn tuổi."
Điền Tư nhìn cô một lúc rồi nhướn mày hỏi: "Có đồ ăn ngon cũng không chịu lên à?"
Hồ Già hừ một tiếng: "Có món gì ngon? Anh kể em nghe thử xem nào."
Điền Tư khoa chân múa tay kể với cô: "Có gà hầm Phật Nhảy Tường, cua lá thông, chim bồ câu nhồi, còn có tôm phú quý dài bằng cánh tay này."
Nghe xong, Hồ Già có chút động lòng, trên mặt lộ ra vẻ thèm thuồng, Điền Tư liền nửa lôi nửa ôm dẫn cô lên. Cuối cùng, khi sắp ra khỏi lối thoát hiểm, cô liếc thấy cảnh náo nhiệt ở trong sảnh lại rụt trở vào cầu thang, không chịu ra ngoài nữa. "Không được, không được, toàn người nhà anh, em nhìn thấy ngượng lắm." Hồ Già vừa nói vậy, mặt cũng đỏ ửng lên, cảm thấy mình như đang đến ra mắt gia đình.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Điền Tư, phát hiện ra anh đang mỉm cười nhìn mình, càng thêm xấu hổ tức giận.
"Em biết rồi nhé, anh đang cố tình đấy à." Cô đấm anh.
Hồ Già quấn lấy Điền Tư như kẹo xoắn, không chịu ra ngoài, cũng không để cho anh đi.
Điền Tư đành phải dẫn cô vào phòng riêng, gọi vài món rồi nhìn Hồ Già ăn với vẻ mặt dịu dàng. Hồ Già dùng thìa múc một thìa tổ yến hoa tuyết nước dừa, cô định đút cho Điền Tư, anh lắc đầu cười rồi nói mình đã ăn no rồi. Hồ Già nhún vai, từ từ nhấm nháp tổ yến như ăn kem, cô chợt nhớ ra điều gì đó nên hỏi anh: "Thế bố mẹ anh từ nước ngoài đã về chưa? Họ cũng phải về giúp chứ?"
Điền Tư cúi mắt suy nghĩ một lúc rồi nói với Hồ Già: "Bố mẹ anh không thể về được."
Hồ Già vô thức hạ giọng hỏi: "Tại sao vậy?"
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh đèn bạch kim chiếu rọi nét mặt Điền Tư thật tinh tế.
Anh nửa dựa vào, nửa nắm tay Hồ Già, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vài hôm nữa anh sẽ nói với em, bây giờ anh không biết phải nói thế nào."
Hồ Già nhìn Điền Tư, trong lòng bồn chồn và lo lắng, có cảm giác như thuyền sắp chìm, những bong bóng li ti dày đặc như đàn ong ùa lên, xung quanh trở nên tối dần, cô không dám nhìn rõ vật ở đáy biển, có lẽ đó là xác tàu đắm, có lẽ đó là quái vật, cũng có thể đó là thi thể.
Hồ Già không dám nghĩ tiếp, cô nghiêng người ôm lấy Điền Tư.
Điền Trọng Lân thấy trong sảnh ngột ngạt nên chống gậy bước ra ngoài hóng mát.
Ông không thích những trang trí lộng lẫy trong khách sạn, cây gậy nặng nề chống xuống thảm như đâm vào bụi san hô mềm mại, lòng bàn tay tê dại và vô lực, Điền Trọng Lân đành phải bước nhanh về phía trước. Ngẩng mắt lên, ông thoáng thấy cánh cửa đồng thau trầm đục của căn phòng riêng bên cạnh đang khép hờ, bên trong một đôi uyên ương dựa vào nhau, nhìn kỹ hơn, Điền Trọng Lân nhận ra đó là Điền Tư và Hồ Già.
Hồ Già ngồi trong lòng Điền Tư, nhăn mũi, hơi ngửa đầu nói chuyện với anh, biểu cảm thân mật.
Điền Tư kiên nhẫn lắng nghe, cúi mắt cười với cô, Hồ Già ôm cổ anh rồi hôn lên.
Điền Trọng Lân không ngờ Điền Tư lại yêu đương đến tận Thượng Hải.
Ông nhìn Điền Tư và bạn gái ôm ấp nhau, hai người hôn đến khóe miệng có hơi nhếch lên, mắt nhắm nghiền, thật giống như uống phải thuốc mê tình.
Điền Trọng Lân thực sự cảm thấy Điền Tư là kẻ vô liêm sỉ, ông ngoại vừa mới qua đời mà anh đã ở đây âu yếm với người khác, Điền Trọng Lân thay Điền Tư cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không tiện bước vào ngăn cản nên đành phải đứng trên sân thượng một lúc một cách lúng túng rồi lặng lẽ quay trở lại sảnh. Điền Tư đã kịp trở về trước khi tiệc tàn, Điền Trọng Lân cau mày, liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới rồi trầm giọng nói: "Cậu của cháu bảo cháu sẽ ở lại Thượng Hải đến trước Tết? Chuyện này là sao?"
Cậu thấy sắc mặt Điền Trọng Lân không vui nên vội nói đỡ: "Điền Tư ở lại Thượng Hải để làm game có đúng không? Vừa hay cũng có thể ở bên cạnh chăm sóc bà ngoại và cậu."
Điền Trọng Lân trong lòng lại càng thêm nghi hoặc, ông quay sang hỏi Điền Tư: "Game? Cháu làm game gì?"
Điền Tư đành phải nói: "Chỉ là một game nhỏ thôi, cháu muốn kịp để ra mắt trước Tết."
Cậu cũng phụ họa theo: "Làm game rất tiềm năng, rất có tương lai đấy."
Điền Trọng Lân nhìn Điền Tư, cảm thấy anh đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Tiệc tàn, Điền Dục Mẫn và Kỳ Chấn Quang trở về Dũng Thành.
Điền Trọng Lân còn phải ở lại Thượng Hải họp, mấy ngày nay đều ở khách sạn nên tạm thời phải gác chuyện của Điền Tư sang một bên.
Điền Dục Mẫn và Kỳ Chấn Quang lái xe về Dũng Thành, hai người đi cùng xe, trong xe bật sưởi ấm lên, Điền Dục Mẫn nhíu mày, như thể có thể đông cứng không khí ấm bên trong thành sương và tuyết. Kỳ Chấn Quang lại tăng nhiệt độ lên, quan sát sắc mặt của cô rồi nói: "Ông cụ nằm trong ICU nhiều năm như vậy, giờ đi cũng coi như được giải thoát rồi, anh thấy mấy người nhà họ tuy đau buồn nhưng cũng không đến mức tìm đường chết đâu, em đừng lo lắng quá."
Nghe đến chuyện tìm đường chết, Điền Dục Mẫn quay đầu hỏi anh ta: "Anh nói vậy là ý gì?"
Kỳ Chấn Quang nghĩ đến Điền Bồi Anh rồi khẽ nói: "Không có ý gì cả."
Xe chạy trên đường cao tốc.
Kỳ Chấn Quang suy nghĩ một lúc rồi nói: "Điền Tư cũng đáng thương, chưa đến tuổi trưởng thành đã gặp nhiều chuyện như vậy."
Điền Dục Mẫn im lặng, Kỳ Chấn Quang nghĩ đến quy mô tang lễ của Trì Phong Thành rồi lại nói: "Cậu của nó xem ra là cũng không định kết hôn, tài sản của nhà họ Trì cuối cùng cũng đều là của nó, cũng coi như cũng có phúc..." Điền Dục Mẫn cau mày cắt ngang: "Anh uống rượu à?"
Kỳ Chấn Quang ngạc nhiên nói: "Em nói gì cơ?"
Điền Dục Mẫn cười lạnh: "Lúc thì đáng thương lúc lại có phúc, anh không uống rượu sao lại nói toàn mấy lời không tử tế vậy?"
Kỳ Chấn Quang thu lại biểu cảm trên gương mặt, không nói chuyện với Điền Dục Mẫn nữa, chiếc Mercedes trắng gần như không một tiếng động mà lao vun vút trên đường cao tốc
______Edited by Koko |