Bơi Đêm

Chương 115: Sao anh lại khóc




Anh không đi nữa.

Hồ Già ôm Điền Tư, nghiêng đầu rồi mím môi cười trộm.

Đêm đến, Hồ Già kéo Điền Tư ra ngoài đi dạo. Sắp tháng 12 rồi, cây ngô đồng trên đường phố Thượng Hải đều đã trơ trụi, lá ngô đồng vàng ấm áp rụng xuống đất, chất thành đống cao như một con thú nhỏ chỉ đang khom lưng ngủ. Hồ Già nhìn trái ngó phải, tìm một góc yên tĩnh, nhảy bật lên rồi nhảy vào đống lá rụng, giẫm lên lá ngô đồng kêu xào xạc, mái tóc đen của cô theo động tác mềm mại mà tung bay, dựng lên, như thể có tinh linh nào trong truyện cổ tích đang giúp cô gọi gió gọi mưa.

Đợi đến khi có người đến, cô lại nghiêm mặt, kéo Điền Tư đi về phía trước, giả vờ chỉ đi qua như bình thường.

Điền Tư nhìn cô cười, Hồ Già trừng anh rồi nói với anh: "Anh cười cái gì."

Điền Tư nhẹ giọng nói: "Cười em vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi."

Hồ Già chỉ kéo anh đi về phía trước.

Cô kéo Điền Tư vào con hẻm nhỏ.

Trong hẻm, có một cửa hàng bán đồ dùng người lớn, không có người bán hàng. Hồ Già vén rèm cửa, kéo Điền Tư vào trong.

Hồ Già cười hì hì quan sát cái kệ đầy dương vật giả và cốc tình dục, như thể đây chỉ là đồ chơi mà cô lấy ra để trêu đùa.

Cô thách thức hỏi Điền Tư: "Bây giờ anh còn thấy em là trẻ con nữa không?" Điền Tư gật đầu: "Ở điểm giận dỗi này thì quả thật là rất giống."

Hồ Già tức đến mức lại véo Điền Tư một cái, anh cầu xin tha thứ, ánh đèn hồng ám muội trong cửa hàng như một lớp lọc, giúp Điền Tư che giấu đi vành tai đỏ ửng của anh. Hồ Già hừ một tiếng rồi tự mình chọn đồ chơi tình dục. Cô chỉ vào cốc tình dục có hình dạng giống hệt âm đạo thật rồi hỏi anh: "Mua cái này về chơi không?" Điền Tư liếc mắt nhìn thôi đã thấy rất sốc, chỉ biết lắc đầu.

Hồ Già cau mày: "Chán thế, anh cũng qua đây chọn đi."

Nói xong, cô liền kéo Điền Tư qua.

Điền Tư thấy vẻ mặt thẳng thắn của Hồ Già, tai anh lại càng nóng bừng.

Anh cúi mắt xuống, nhìn kỹ đồ chơi tình dục trong máy bán hàng, khẽ nói rằng trừ cốc tình dục ra, Hồ Già muốn mua gì cũng được.

Hồ Già lại cười hỏi anh: "Vậy mua cây rung về nhé?" Điền Tư gật đầu đồng ý, cô lại vô tội hỏi anh: "Mua về thì chơi thế nào nhỉ?"

Điền Tư trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói: "Đến lúc đó thì xem hướng dẫn?" Hồ Già không ngờ Điền Tư lại nói thế, cô cười vỗ tay. Anh ngượng đến mức không dám nhìn cô, trả tiền xong liền lập tức bỏ đồ vào túi nhựa xách đi. Hồ Già vẫn còn đang hứng thú, cô thấy bên cạnh còn có đồ chơi SM, lại có bóng miệng(*), lại có dây tách chân, còn có chày hình vuông, cô liền thấy cái nào cũng hay, cái nào cũng có thể dùng trên người Điền Tư.

(*Bóng miệng ở đây là quả bóng mà nhét vô mồm á mấy má, mấy má tưởng tượng nha.)

Đợi đến khi hai người ra ngoài, Điền Tư tay trái xách bốn món, tay phải xách năm món.

Màn đêm đen quánh, anh cúi đầu, hai tai đỏ bừng.

Khi về đến nhà, Hồ Già liền giục Điền Tư đi tắm.

Anh tắm xong bước ra, Hồ Già đã bày đồ chơi đầy cả giường, tay mân mê đồ chơi silicon hình xúc tu.

Điền Tư nhặt hộp đựng bên cạnh lên xem, trên đó dùng font chữ hoa nữ tính viết: Cưỡng chế ép tinh, khoái cảm liên tục, kích thích không ngừng. Anh buông tay ra như thể bị điện giật, quay mặt đi mà tim vẫn đập mạnh.

"Lên nằm đi."

Hồ Già vỗ vỗ giường với anh.

Điền Tư cúi đầu cởi quần áo rồi im lặng nằm xuống bên cạnh cô, ánh mắt ngoan ngoãn và trầm lặng.

Hồ Già mở dây tách chân, trói tay trái phải và cẳng chân Điền Tư lại với nhau, anh cũng không giãy giụa, mặc cho cô xoay sở, cho đến khi Hồ Già trói anh thành hình con cua, Điền Tư không khép chân lại được nữa. Anh cau mày, phát hiện anh chỉ có thể chổng mông, để lộ hạ thể ra cho cô xem.

Hồ Già hỏi: "Rất khó chịu à?"

Điền Tư xoay xoay cổ tay, cảm thấy máu khắp người đều không lưu thông rồi lại thấy Hồ Già mắt sáng nhìn chằm chằm anh, anh cũng không nói gì.

"Cũng được." Giọng Điền Tư có hơi khàn. Hồ Già cười rồi lấy bóng miệng cho anh đeo. Điền Tư ngậm xương bóng, như bị cô thuần phục trở thành chó, anh không thể nói cũng không thể nuốt nước bọt, sự thanh cao và dục vọng trong mắt va chạm nhau, nước bọt trong suốt chảy xuống nơi khóe miệng anh.

Hồ Già cúi xuống, nhẹ nhàng liếm một cái, chiếc lưỡi mềm mại của cô như con rắn nhỏ, ẩm ướt trơn tuột mà trườn qua.

Điền Tư rên lên một tiếng, ngón tay theo bản năng mà động đậy, muốn ôm chặt lấy cô.

"Bây giờ anh ôm em không được đâu." Hồ Già áp sát tai anh nói.

Điền Tư cúi mắt xuống, vẻ mặt có chút cô đơn.

Cuối cùng còn có băng lụa che mắt màu đen.

Hồ Già đè lên người Điền Tư, định đeo băng che mắt cho anh, Điền Tư lại nghiêng đầu, không chịu nghe theo cô.

Anh muốn nhìn cô. Anh muốn ôm cô, hôn cô, nhìn cô. Anh không muốn một mình bị nhốt trong dục vọng.

"Như thế là không ngoan đâu." Hồ Già chậc một tiếng, giữ Điền Tư cố định rồi đeo băng che mắt lên đầu anh, anh vẫn nghiêng đầu, không chịu đeo. Hồ Già tức giận, quen miệng nói: "Nghe lời, không nghe lời thì không thích anh nữa."

Điền Tư nghe xong, lúc này mới không giãy dụa nữa.

Hồ Già trói Điền Tư vào đầu giường, tứ chi đều hướng lên như một vật hiến tế.

Anh mất đi mọi khả năng chống cự, chổng mông, để lộ ra dương vật và tinh hoàn, thậm chí cả hậu môn, để mặc cho cô đùa nghịch.

Hồ Già tước đoạt đi mọi giác quan của Điền Tư, chỉ để anh còn lại xúc giác và thính giác. Điền Tư bị nhốt trong bóng tối đặc quánh, như bị người ta kéo lê lục phủ ngũ tạng, sau gáy tê dại, không ngừng bị chìm xuống. Anh không nhìn thấy Hồ Già, cũng không ôm được cô, đầu ngón tay từ từ lạnh đi, nhưng hạ thân lại căng nóng và phấn khích, dương vật cũng lắc lư và dựng lên, cô dùng lòng bàn tay thơm mềm cọ xát lấy quy đầu.

"Cứng quá." Hồ Già hôn lên vành tai anh, "Còn tưởng là anh không thích chứ."

Cô đổ dầu bôi trơn lạnh buốt và trơn tuột, Điền Tư khẽ rên lên.

Hồ Già xoa đều dầu bôi trơn.

Dương vật Điền Tư vốn đã thô dài và cương cứng, dầu bôi trơn lại kích thích dục vọng hơn, hạ thân anh càng lúc càng nóng bỏng như lửa đang được đốt.

Hồ Già xoa thân gậy sáng bóng như một cây đại bác, cô buông tay rồi lại đùa giỡn nắm lấy đám cỏ của Điền Tư, ngẩng mắt lên thấy cái thứ như cây gậy sắt này dường như lại to thêm một vòng, đống gân xanh tím quấn quýt như rễ cây, cô vừa liếm, mã mắt của Điền Tư đã không chịu nổi được sự kích thích mà rỉ ra dịch tiền liệt trong suốt, chảy không hết, ép cũng không cạn.

Hồ Già tùy tiện sục vài cái mà mông anh đã run rẩy.

Hồ Già không nhịn được mà cầm chày hình vuông lên, đánh vào bờ mông tròn cong của Điền Tư.

"Bốp!", âm thanh phát ra thật vang dội, Hồ Già tự mình nghe cũng cảm thấy sửng sốt.

Điền Tư cuộn ngón chân lại, run rẩy như một chú cún.

Sự đau đớn lan lỏi trong khắp cơ thể anh.

Hồ Già bật đồ chơi hình xúc tu lên, mấy cái xúc tu silicon nhỏ đều rung lên.

Cô giữ lấy dương vật của Điền Tư, đeo máy vắt tinh lên, xúc tu lớn như cái giác hút chặt lấy quy đầu, vừa hút vừa liếm. Mấy cái xúc tu nhỏ mềm mại còn lại rung ong ong, xoa bóp lấy thân gậy đi tới lui. Đây mới chỉ là mức thấp nhất mà Điền Tư đã run dữ dội, hơi thở gấp gáp, tứ chi của anh đều bị trói chặt, không thoát khỏi dây trói trên người, chỉ có thể mặc cho Hồ Già thao túng. Anh như bị cô ném vào một nơi không có ánh sáng.

Cô xoa nắn đám lông đen nhánh dày rậm của Điền Tư rồi bật mức giữa.

Xúc tu lớn càng hút hăng say hơn, ngay cả cô cũng bị rung đến tê dại cổ tay, quy đầu Điền Tư càng bị vắt đến sưng phồng thành màu tím, mã mắt phun ra dịch yêu như miệng núi lửa phun ra dung nham của dục vọng. Điền Tư siết chặt nắm tay chịu đựng.

"Sướng đến mức không chịu nổi rồi à?" Hồ Già véo quả cầu tròn to của anh, "Không được bắn đâu nhé."

Nói xong, cô bật lên mức cao nhất.

Mấy cái xúc tu nhỏ quét tới lui trên rãnh quy đầu, cơ thể Điền Tư căng cứng, anh gấp gáp sốt lắc đầu, kêu ưm ưm.

Xúc tu lớn ầm ĩ vắt tinh, lòng bàn tay và bàn chân Điền Tư đều tê dại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, dương vật như bị điện giật mà đâm lên trên, dựng thẳng đứng. Khoái cảm điên cuồng, anh sắp bắn rồi, rãnh quy đầu và quy đầu lớn đều co giật, run một cách loạn xạ, mấy sợi mạch máu cũng nổi lên theo, nín lực lại, ngay cả lông mu cũng run theo, dường như có thứ gì sắp lăn ra từ bên trong, hai hòn thịt lớn phía dưới cũng co giật.

Hồ Già giúp anh liếm tinh hoàn, của anh có hình dáng lớn, như là hoành thánh tròn trịa, cô ăn mà chóp chép thành tiếng.

Tai Điền Tư đỏ như đang nhỏ máu, Hồ Già giữ chặt lấy chân anh rồi dùng sức mút liếm.

"Chụt", miệng Hồ Già rời khỏi viên thịt như thể vừa ăn xong kẹo mút.

Điền Tư không chịu nổi được sự kích thích của cô, anh không nhịn được nữa, ưỡn người lên bắn.

Dương vật của anh hướng lên trần nhà mà run loạn xạ, đâm lung tung khắp nơi, như thể đang chơi không khí vậy, tinh dịch trắng đặc và phun trào, Hồ Già vội vàng đeo máy vắt tinh vào, xúc tu lớn lại điên cuồng hút quấy nhiễu, xúc tu nhỏ siết chặt lấy dương vật, Điền Tư tránh thế nào cũng không thoát, bị nó dính chặt lấy mã mắt, miệng nhỏ hút mạnh, dục vọng mang theo áp lực và đau đớn đều phun ra, như thể đã chết vậy.

Tinh dịch của anh tuôn ra mãi như kem sữa chảy vào bụi cỏ đen, nhìn thật dâm đãng cũng thật đẹp.

Hồ Già nhìn đến mê mẩn, cô nằm sấp xuống, liếm một sợi cỏ của Điền Tư rồi nhẹ nhàng mút.

Điền Tư cảm nhận được chiếc lưỡi nhỏ mềm mại của cô, cuối cùng cũng run rẩy và sụp đổ.

Cảm giác căng trướng trong bụng dưới của anh trào ra ngoài, từ mã mắt mà phun ra.

Điền Tư tiểu, tia nước tiểu nhạt màu tưới lên trần nhà.

Hồ Già không kịp tránh, bị chất lỏng tanh hôi bắn vào mặt.

Điền Tư bị trói, dương vật nhô lên, bụng đầy nước tiểu phun tung tóe lên cao, không thể dừng lại.

Nước tiểu rào rào tưới lên ga giường như mưa bão. Điền Tư không nhìn thấy Hồ Già, chỉ biết rằng cô rất im lặng. Anh tiểu ngay trước mặt Hồ Già, cô chắc chắn sẽ thấy anh rất kinh tởm. Nghĩ đến đây, Điền Tư gần như tuyệt vọng, anh từ từ không cảm thấy được tứ chi của mình nữa, chỉ hy vọng rằng anh có thể tan chảy đi.

Nhưng anh không thể, cơ thể anh mất kiểm soát mà tiếp tục tiểu. Đến khi ga giường ướt sũng, Điền Tư cuối cùng cũng dừng lại.

Hồ Già sửng sốt rồi từ từ tháo bóng miệng, gỡ bỏ băng che mắt rồi tháo dây trói cho Điền Tư.

Điền Tư hận không thể xấu hổ mà chết luôn, anh há miệng, khàn khàn cầu xin cô: "Em đừng giận."

"Anh sai rồi... Giai Giai, em đừng giận." Anh van nài.

Tóc Hồ Già bị anh làm ướt, cô không nói gì.

Điền Tư gần như muốn quỳ xuống trước mặt cô.

Điền Tư muốn chạm vào cô nhưng lại thấy mình quá bẩn, chỉ có thể quỳ trước mặt cô van xin.

Hồ Già ngẩn người một lúc lâu rồi mới nói: "Anh lấy đâu ra nhiều nước tiểu vậy." Điền Tư nghe vậy lại thấy xấu hổ đến nửa người đều tê dại.

Cô chậm rãi bò xuống giường, Điền Tư muốn đỡ, Hồ Già vốn định đẩy tay anh ra nhưng thấy trong mắt anh toàn là sự xấu hổ và tuyệt vọng nên vẫn mặc nhiên cho phép anh ôm mình vào phòng tắm. Điền Tư xoa bọt lên người Hồ Già đi đi lại lại ba bốn lần, rửa sạch hoàn toàn mùi rồi mới bắt đầu rửa cơ thể của chính mình. Hồ Già im lặng ngâm mình trong bồn tắm, nhìn Điền Tư tắm ở bên cạnh.

Trên cánh tay và đùi Điền Tư đều là vết hằn đỏ do cô trói lại.

Anh cúi mày rũ mắt, vẻ mặt nhìn thật đáng thương.

Khi đi ra khỏi phòng tắm, Điền Tư vẫn liên tục xin lỗi Hồ Già.

Anh giúp cô dọn dẹp phòng khách, chỉ nói rằng tối nay mình sẽ ngủ trên ghế sofa rồi im lặng giúp cô đóng cửa và đi ra ngoài.

Hồ Già trằn trọc nằm trên giường, cô ngủ không được. Cô bước ra ngoài thấy Điền Tư đang ngồi xổm trong phòng giặt, im lặng giặt ga giường. Anh thật giống như một người vợ kham khổ, Hồ Già nghĩ đến đây liền bật cười, cô đi qua trêu anh: "Anh tiểu ra cả bản đồ thế giới luôn."

Mặt Điền Tư đỏ bừng rồi anh lại lẩm bẩm cầu xin cô: "Là anh không nhịn được... Xin lỗi, em cứ cười anh đi."

Hồ Già ngồi xổm xuống cọ cọ anh, "Có cái gì đâu mà cười, em cũng đi tiểu mà."

Vẻ mặt Điền Tư dịu lại nhưng anh càng không biết nên đáp lại cô thế nào.

Anh chỉ biết, Hồ Già không giận anh.

Có lẽ là cô thích anh.

Điền Tư chậm râĩ chà ga giường, khuôn mặt thanh tú cũng chậm rãi toát lên ánh sáng.

Anh cong môi, Hồ Già nhìn thấy rồi lại như bắt được đuôi nhỏ của Điền Tư mà trêu anh: "Nói với anh mấy câu đã lại vui rồi, dễ dỗ như vậy đó." Điền Tư ừ hử gật đầu, trong lòng rõ ràng là muốn cười nhưng mắt lại cay đến muốn rơi nước mắt. Anh không thể lý giải một cách rõ ràng cảm xúc của chính mình nên càng cúi đầu chà ga giường mạnh hơn.

Hồ Già ngồi bên cạnh Điền Tư, cô học theo cách của anh, dùng giấy kiếng gấp một chú cún con đặt lên bọt nước.

"Giống con mà anh gấp cho em trước đây nhỉ?" Hồ Già hỏi anh, Điền Tư cũng gật đầu.

Cô lại đột nhiên hỏi anh: "Thực ra anh không thích bị trói đúng không."

Điền Tư im lặng một lúc rồi từ từ nói: "Anh càng muốn được ôm em hơn."

"Vậy lần sau ôm nhé." Hồ Già cười nói.

Một lúc sau, cô cúi xuống nhìn Điền Tư.

"Đang yên đang lành, sao anh lại khóc."