Sau khi Trương Thanh Vân biết mình sắp theo phó thủ tướng Dương đến bốn nước Bắc Âu thì cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng bình ổn tâm tư rồi nói với Ngụy Tống Bình:
- Bộ trưởng Ngụy, tôi sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Ngụy Tống Bình cau mày, lão nhìn người cán bộ trẻ tuổi trước mặt mà chợt sinh ra cảm giác hoảng hốt. Lão đã nghĩ đến nhiều phản ứng của Trương Thanh Vân sau khi nghe thấy tin tức này, nhưng không ngờ hắn bình tĩnh như thế, bình tĩnh đến mức làm lão giật mình.
Ngụy Tống Bình biết rõ bối cảnh của Trương Thanh Vân, người này đã từng là phó bí thư tỉnh ủy, hơn nữa còn là tỉnh Hoa Đông. Vì vậy nhất định hắn đã từng có kinh nghiệm ngoại giao, số lần tiếp khách cũng không thiếu.
Nhưng tiếp khách trong nước và tiếp kiến người nước ngoài có thể như nhau được sao? Tiêu điểm lần này là đàm phán thương mại, sẽ làm cho mối quan hệ giữa Trung Quốc và các nước Bắc Âu tiến thêm một bước, dưới điều kiện này cũng chỉ còn phương pháp đẩy mạnh quan hệ thương mại mà thôi.
Bây giờ kinh tế Châu Âu khá trũng, những nước Bắc Âu cũng không tránh khỏi suy thoái. Thực tế như Thụy Điển là một quốc gia có phúc lợi xã hội đặc biệt nhất, dưới điều kiện bây giờ, vấn đề bọn họ quan tâm nhất chính là Trung Quốc có thể đem lại lợi ích gì.
Dưới điều kiện như vậy, Trương Thanh Vân là phó bộ trưởng bộ thương mại, tất nhiên tầm quan trọng trong công tác của hắn là rất lớn. Phải biết rằng lãnh đạo hai bên gặp mặt nhau chỉ có thể bàn về phương hướng phát triển, phải có năng lượng mới triển khai được thế hợp tác.
Bộ thương mại cần phải xác định phương hướng này, có lẽ phải có khẩu chiến, cuối cùng sẽ ký bản ghi nhớ hoặc hợp đồng. Đừng nghĩ các lãnh đạo quốc gia gặp mặt nhau, sau đó các ban ngành đi theo ký vài bản ghi nhớ là vài chữ ký đơn giản.
Cũng vì những văn kiện như vậy mà phải hao tốn rất nhiều tinh lực, cần nói nhiều lời và mất nhiều trí tuệ mới có thể hoàn thành. Tuy lần này không phải chỉ có một mình Trương Thanh Vân đàm phán hăng hái, sẽ có đại biểu đi theo để khống chế thế cục, đối với một người chưa hiểu mậu dịch quốc tế như hắn thì tuyệt đối là một khiêu chiến.
Nhưng đối mặt với khiêu chiến như vậy mà Trương Thanh Vân có thể bình tĩnh được sao?
- Bộ trưởng Ngụy, anh yên tâm, trung tâm của quá trình đàm phán là phải cho bốn nước Bắc Âu nếm quả ngọt, viếng thăm bọn họ chính là bày ra viễn cảnh hợp tác tốt đẹp, đồng thời cũng vì vậy mà ép các nước Trung Đông phải triển khai hợp tác.
- Ưu thế kỹ thuật của các quốc gia Bắc Âu rất rõ ràng, ưu thế của các quốc gia Trung Đông cũng rất rõ ràng, bọn họ ai cũng có sở trường riêng, Trung Quốc cần phải có sự chèo chống về kỹ thuật, phát triển cũng cần có tài nguyên, vì vậy hợp tác cơ sở là sự thật. Cho nên chuyến viếng thăm lần này, tôi cho rằng hoàn toàn có thể đạt được mục đích.
Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng nói, hắn đã nói đến những đặc điểm tinh túy, vì vậy Ngụy Tống Bình cũng cảm thấy buông lỏng.
Lúc này ánh mắt Ngụy Tống Bình nhìn Trương Thanh Vân đã có biến đổi, lão có thể thấy, khoảng thời gian này hắn thu hoạch rất nhiều, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã nhìn rõ vấn đề, như vậy đãc chứng minh tầm hiểu biết về quan hệ quốc tế.
Phải biết rằng Ngụy Tống Bình cũng vừa mới nhận được tin tức phó thủ tướng Dương sẽ đến viếng thăm các nước Bắc Âu, vì vậy Trương Thanh Vân không thể nhận được tin tức viếng thăm này trước lão.
Trương Thanh Vân có thể ở dưới tình huống này để nhìn thấu ý đồ của chuyến viếng thăm, điều này cũng chứng minh hắn tài hoa bất phàm.
Điều này càng làm cho Ngụy Tống Bình phải nhớ đến vẻ mặt của Hùng Tiên Vân, lão có thể thấy đối phương thật sự hâm mộ chính mình. Lão thấy Trương Thanh Vân là nhân tài thật sự, nhưng bây giờ xem ra, sự tài hòa của đối phương còn vượt xa sự dự đoán của lão.
Thực tế rõ ràng là như vậy, Trương Thanh Vân đến bộ thương mại rõ ràng là giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn. Bây giờ Ngụy Tống Bình đang thiếu người, nghiêm khắc thì lão đang thiếu nhân tài, hơn nữa là nhân tài biết đảm đương một phần công tác, rõ ràng Trương Thanh Vân lại là một nhan tài có thể hoàn thành mọi mặt công tác.
Ngay sau đó Ngụy Tống Bình bắt đầu kiên nhẫn giảng giải cho Trương Thanh Vân biết những sắp xếp của chuyến viếng thăm lần này. Lão nói rõ tất cả vấn đề đứng trên phương diện của bộ thương mại, nói ra những vấn đề trù bị và vị trí trung tâm của Trương Thanh Vân.
Biểu hiện của Trương Thanh Vân cũng nằm trong dự đoán của Ngụy Tống Bình, người này không giống như người mới, tất cả các mặt đều rất lão luyện, có nhiều vấn đề mà Ngụy Tống Bình còn nhìn chưa thấu nhưng Trương Thanh Vân đã có ý nghĩ. Vì vậy mà Ngụy Tống Bình càng nói càng kỳ quái, càng tin phục Trương Thanh Vân, trong lòng cũng khó kìm nén được cảm giác hưng phấn. Lúc này lão mới biết mình nhặt được một bảo vật, trong lúc sự việc ngập đầu thế này mà có được một nhân vật mạnh mẽ như Trương Thanh Vân gia nhập bộ thương mại, đây rõ ràng phát huy tác dụng giảm áp lực cho Ngụy Tống Bình. Trước đó lão đã nghĩ sẽ nói chuyện nửa giờ, nhưng phải một giờ mới xong tất cả. Cuối cùng lão đưa tay nhìn giờ nói:
- Thanh Vân, cậu đã đến bộ thương mại chúng tôi hơn một tuần lễ, bâ giờ tôi lại giao trọng trách lớn cho cậu, mong cậu có thể bỏ quá cho.
- Nói thật với cậu, lần này cậu sở dĩ được cho mời cũng vì có phó thủ tướng Dương đánh nhịp, anh ấy là người biết dùng người tài, anh ấy điểm danh cậu, đây tuyệt đối là một giai thoại...
Trương Thanh Vân liên tục khoát tay tỏ ý Ngụy Tống Bình đã nói quá, hắn cũng phát hiện ra áp lực lúc này của bộ thương mại, mà tổ chức nhanh chóng tín nhiệm cũng làm hắn cực kỳ cảm động, cũng cực kỳ vui sướng. Tất nhiên hắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo. Ngụy Tống Bình lúc này lại càng vui sướng, lão đơn giản giữ Trương Thanh Vân lại nói chuyện trong chốc lát, ngay sau đó tự mình tiễn hắn đi. Nguồn tại ện FULL
Khoảng thời gian qua Trương Thanh Vân công tác ở bộ thương mại, hắn cuối cùng cũng biết bầu không khí ở bộ thương mại khác biệt hoàn toàn với các bộ và ủy ban trung ương và chính đàn tỉnh thành tuyến dưới. Trong ban ngành này mọi người rất ít khi đấu tranh, tất cả đều đoàn kết.
Mà tố chất hoàn chỉnh của con người trong bộ thương mại là rất cao, trăm phần trăm đều là thạc sĩ đã du học bên Châu Âu, tuyệt đối là những nhân tài tố chất cao. Một ban ngành có quá nhiều người thông minh và trí thức, như vậy vấn đề liên kết cũng thông thoáng hơn địa phương rất nhiều.,
Trên quan trường thường có những làn gió mốc meo, thường dối trá, dù là ủy ban cải cách cũng có bầu không khí kém xa bộ thương mại, vì vậy có thể thấy bộ thương mại không hỗ danh là ban ngành được chính phủ cực kỳ quan tâm.
Theo những gì Trương Thanh Vân được biết thì các cơ quan chính phủ thường nổi danh có hiệu suất và làm việc đoàn kết. Nghe nói năm xưa thủ tướng định ra quy củ, đó chính là khi bàn việc, dù là trên bất kỳ hội nghị nào thì mọi người phải can đảm phát biểu ý kiến của mình.
Vì vậy trên hội nghị thường ủy khối chính phủ, thường sẽ có các ủy viên tranh luận với nhau, mọi người tập mãi cũng thành thói quen, sẽ không vì những tranh luận này mà phá hư cảm tình giữa các đồng chí với nhau.
Trương Thanh Vân cũng chỉ được nghe nói về những vấn đề này, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được tình hình ở bộ thương mại. Tất cả các phòng ban, tất cả các thành viên ban ngành, mọi người khi bàn chuyện, điểm duy nhất cần phải nhắc đến chính là quan điểm cấp trên cấp dưới rất mạnh, mỗi sáng sớm Trương Thanh Vân đi làm đều có người cúi đầu chào hỏi.
Mặt khác, khi các cục gặp phải vấn đề, lãnh đạo xuống thường sẽ được tuyến dưới chấp hành đầy đủ, có tình huống cũng phản hồi rất kịp thời. Hiệu suất như vậy rõ rang vượt mặt các bộ và ủy ban trung ương và tỉnh thành địa phương.
Trương Thanh Vân ở tuyến dưới cũng thường được nghe đến những chuyện liên quan bộ và ủy ban trung ương, có người khi nói đến bộ thương mại, bọn họ cho rằng bộ thương mại tuy quan trọng nhưng không có thực quyền, đồng thời cũng là ban ngành không có tương lai. Lúc đó Trương Thanh Vân chưa có độ nặng, hắn căn bản không xem xét kỹ vấn đề này.
Bây giờ Trương Thanh Vân xem xét lại, hắn cảm thấy những lời kia cũng khá đúng. Tầm quan trọng của bộ thương mại không cần nói cũng biết, nếu nói về thực quyền thì không rõ ràng nhưng quyền thực tế cũng không nhỏ. Ví dụ như vấn đề khu công nghệ Thanh Giang, khi hạng mục phát triển đến mức như lúc này đã thuộc sự quản lý của bộ thương mại.
Trong chuyện này có liên quan rất lớn đến thực quyền, bây giờ đơn vị như khu công nghệ Thanh Giang muốn làm gì cũng cần phải có sự phê duyệt của bộ thương mại. Những năm gần đây bộ thương mại khá giống với ủy ban cải cách, những dự toán tài chính trong nước cũng rơi xuống bộ thương mại.
Tuy tài chính nắm trong tay bộ thương mại không khổng lồ như của ủy ban cải cách, nhưng mỗi ngày số bí thư và chủ tịch thành phố đứng chờ được tiếp kiến ngoài cổng bộ thương mại không phải là ít. Những khách sạn năm sao và nhà hàng ở xung quanh bộ thương mại luôn làm ăn phát đạt, có hơn phân nửa liên quan đến hào quang của bộ thương mại.
Còn nói tương lai ở bộ thương mại không rộng rãi, Trương Thanh Vân cũng khá thừa nhận vấn đề này. Hắn đã từng xem qua lý lịch của các phó bộ trưởng bộ thương mại, tất cả đều không có kinh nghiệm công tác cơ sở, đều là những cán bộ chuyên nghiệp.
Nếu những người thế này mà được đưa xuống địa phương tuyến dưới thì sao có thể thích ứng được với những biến hóa phong vân? Vì vậy xét từ góc độ này thì bộ thương mại phát triển không quá tốt, nhưng dù thế nào cũng không thể vơ đũa cả nắm.
Ví dụ như Trương Thanh Vân bây giờ rất quý trọng công tác của mình, hắn cảm thấy hoàn cảnh này mình hoàn toàn có thể nạp điện, học được nhiều thứ hữu dụng. Hắn biết rõ một điều, sau này nếu được chấp chính một phương thì nên đưa ra cống hiến lớn cho đảng và nhân dân, nếu dựa vào bản lĩnh quan trường là không được, nhất định phải có bản lĩnh thật sự trong vấn đề trị quốc an dân. Mà bộ thương mại chính là một địa phương học tập cực kỳ hiệu quả.
Trương Thanh Vân đi từ vị trí một nhân viên nhà nước tầm thường lên đến vị trí cấp bộ vào lúc này, những năm qua hắn học hỏi được rất nhiều, phát triển càng khó lường, nhưng từ đầu đến cuối đều bôn ba, đều phấn đấu.
Đến vị trí cao như lúc này thì Trương Thanh Vân mới có cơ hội lắng đọng, bây giờ bộ thương mại là một khiên chiến hoàn toàn mới với hắn, mà bộ thương mại cũng là sân khấu thích hợp để lắng đọng.
Trương Thanh Vân biết rất rõ, sau khi có lý lịch ở bộ thương mại, nếu sau đó hắn tiếp tục được đưa xuống rèn luyện, như vậy sẽ là chư hầu một phương. Trông coi một tỉnh hoàn toàn khác một quận huyện và thành phố, một tỉnh có vài chục hoặc và trăm triệu dân, như vậy hoàn toàn có thể hiểu được trọng trách của lãnh đạo, đã làm lãnh đạo tỉnh sao không có lý niệm chính trị của riêng mình cho được?