Bố Y Quan Đạo

Chương 881: Quyết định của trung ương




Bây giờ Hà Khôn đang là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, những năm gần đây thế lực Triệu phái ở Giang Nam được đẩy mạnh. Hà Khôn lại là người kinh doanh lâu năm ở Giang Nam, khi được cầm quyền thì thống trị cực kỳ tạo ra thành tích. Những năm này quan viên Triệu phái là vô số, Triệu gia dùng Giang Nam là trung tâm, phóng xạ ra sáu tỉnh Trung Nguyên, thanh thế rất cao, mà Uông phái và Quách phái cũng có thế lực tương xứng ở Trung Nguyên.

Đây chính là nguyên nhân chính làm cho Uông phái và Cao phái ở Giang Nam cũng không mấy tốt đẹp, hôm nay đi cùng Trương Thanh Vân xuống thị sát công viên kỹ thuật là Nghiêm Tụng Tuấn và Cao Khiêm, theo thứ tự là quan lớn của Uông gia và Quách gia ở Giang Nam.

Trước kia Nghiêm Tụng Tuấn có mối hận cũ với Trương Thanh Vân, nhưng nhiều năm qua đi, khi địa vị và chức vụ của Trương Thanh Vân dần tăng lên thì quan hệ với Uông gia cũng hòa hoãn trở lại, mối hận cũ giữa hai người cũng phai nhạt. Trước đó Nghiêm Tụng Tuấn đã đến Hoài Dương nghiên cứu, đã mở miệng xin Trương Thanh Vân giúp đỡ, cuối cùng Hoài Dương và Vũ Lăng đã kết hợp với nhau cùng phát triển, phần công lao này cũng được ghi trên đầu lão. Sau khi trải qua sự việc đó thì Nghiêm Tụng Tuấn lại càng thân cận với Trương Thanh Vân.

Nghiêm Tụng Tuấn đối xử có vài phần kính trọng với bạn bè cũ của Trương Thanh Vân ở Giang Nam coi như bánh ít đi bánh quy lại, còn đối với sự kiện Trương Thanh Vân đến thị sát lần này thì lão cũng biểu hiện rất nhiệt tình, mà hành trình lần này cũng chính là lão tự mình mở miệng mời đối phương.

Cao Khiêm thì không giống như Nghiêm Tụng Tuấn, trước kia Trương Thanh Vân luôn là cấp dưới của Cao Khiêm, quan hệ giữa hai người cũng luông trắc trở, mâu thuẫn liên tục. Hơn nữa Trương Thanh Vân còn có ân oán với Chu Gia, vì vậy càng làm cho Cao Khiêm không có cảm tình với hắn, thậm chí là tràn đầy căm thù.

Theo ý Cao Khiêm thì không muốn cùng đến công viên kỹ thuật với Trương Thanh Vân, hơn nữa hắn cũng nói xuống để tuyến dưới đón tiếp không quá long trọng. Nhưng hắn không ngờ ngay cả bí thư Hà cũng cực kỳ quan tâm đến chương trình của Trương Thanh Vân.

Điều này càng làm cho Cao Khiêm không dám không cẩn thận đối phó, những năm gần đây hắn đã nhiều lần được thấy sự tàn nhẫn của Hà Khôn, trong lòng đã sớm sợ Hà Khôn như sợ cọp. Hơn nữa công viên kỹ thuật là khu vực nằm trong sự quản lý của hắn, hắn có thể đứng phía sau thúc đẩy được sao?

Vì vậy dù trong lòng không tình nguyện nhưng Cao Khiêm vẫn phải giả vờ nhiệt tình làm nhân viên theo đoàn thị sát của Trương Thanh Vân.

Cao Khiêm dùng thân phận phó chủ tịch tỉnh để tiến vào thường ủy, xếp hạng ở phía sau, đứng trước thư ký trưởng tỉnh ủy và bí thư thị ủy Thành Đô. Mà chất lượng của thường ủy Giang Nam lại kém quá xa thường ủy Hoa Đông, hơn nữa Trương Thanh Vân còn là quan lớn có thực quyền ở Hoa Đông, điều này càng làm cho Cao Khiêm khó thể so sánh.

Dù là Nghiêm Tụng Tuấn ở trước mặt Trương Thanh Vân cũng không dám hống hách, thường đi lùi ra sau nửa bước chân, dùng hành động này để bày ra địa vị trung tâm của Trương Thanh Vân. Mà Trương Thanh Vân cũng không phải loại người quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn cũng tiếp nhận hành trình.

Giữa trưa, khi đi vào dùng cơm trong công viên kỹ thuật thì ba vị lãnh đạo đều phân tán, cùng đi với Trương Thanh Vân chính là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách Tân Tuấn, mặt khác còn có phó chủ nhiệm thường vụ công viên kỹ thuật Hề Mai Ngọc.

Trước kia hai người bọn họ đều là cấp dưới của Trương Thanh Vân ở Thanh Giang, trước đó Tân Tuấn là thường ủy thị ủy Thanh Giang, thư ký trưởng thị ủy, bây giờ hắn tiến lên làm phó chủ nhiệm ủy ban cải cách, cũng coi như là quan lớn có thực quyền, bình thường xuống tuyến dưới cũng rất long trọng.



Nhưng lúc này Tân Tuấn đứng trước mặt Trương Thanh Vân thì cực kỳ cung kính giữ lễ, tuy hắn và Trương Thanh Vân không có quan hệ lệ thuộc, nhưng dù sao đối phương cũng là lãnh đạo cũ, trong lòng hắn luôn kính sợ đối phương. Hơn nữa bây giờ Trương Thanh Vân là nhân vật thường ủy tỉnh ủy, nếu tiến thêm một bước thì sẽ là chư hầu một phương, thậm chí cũng có khả năng tiến lên trung ương, đứng trước mặt một nhân vật như vậy thì Tân Tuấn sao không cẩn thận? Nếu so với sự cẩn trọng của Tân Tuấn thì Hề Mai Ngọc lại thoải mái hơn rất nhiều, trước kia nàng cũng được xem là quan viên dòng chính của Trương Thanh Vân, có rất nhiều liên hệ với hắn, bây giờ gặp mặt thì rất thân thiết, ngược lại cũng không nghĩ quá nhiều về hiệu quả và lợi ích. Dù là thế nào thì Hề Mai Ngọc vẫn rất tôn sùng Trương Thanh Vân, sau khi lên cấp công viên kỹ thuật thì Hề Mai Ngọc tiếp tục ở lại có sự can thiệp của Trương Thanh Vân, vì vậy nàng cũng không cần bảo trì khoảng cách với bí thư Trương giống như Tân Tuấn, vì nàng là quan viên thuộc dòng chính của đối phương.

- Anh Tân, bản lĩnh ăn cay của người Thanh Giang vẫn còn rất lợi hại...

Trương Thanh Vân mỉm cười nói với Tân Tuấn.


Tân Tuấn ngẩng đầu cười nói:

- Bí thư, bây giờ có lẽ là sáu năm rồi, tôi dùng cơm cũng không có sở thích gì khác biệt, nhưng cũng không sợ ăn cay. Bí thư anh rời xa Giang Nam vài năm, bây giờ thấy ẩm thực của anh vẫn rất tốt.

Trương Thanh Vân cười khẽ một tiếng, hắn nói:

- Người ở bên ngoài đến thì nhập gia tùy tục, thật ra nếu nói đến ẩm thực thì tôi rất nhớ phong vị Giang Nam. Tôi ăn, uống, ngủ, sống được đều là nhờ Giang Nam nuôi nấng.

Trương Thanh Vân cảm thán một câu, Hề Mai Ngọc ở bên cạnh lại nói:

- Bí thư Trương, nếu Giang Nam tốt như vậy sao anh không về đảm nhiệm chức vụ chủ tịch hoặc là bí thư, như vậy sẽ dẫn đầu Giang Nam chúng tôi phát triển sánh ngang với vùng duyên hải.

Căn tin vốn rất yên tĩnh, mọi người nói chuyện với nhau thì người chung quanh rất dễ nghe thấy. Khi Hề Mai Ngọc nói ra lời này thì căn tin càng yên tĩnh, đám cán bộ hiệp hội quản lý công viên kỹ thuật đang dùng cơm ở bên cạnh phải chú ý lắng nghe. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Hề Mai Ngọc thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi xấu hổ ho khan một tiếng, trước kia nàng là người nổi tiếng nói thẳng, không ngờ bây giờ gần bốn mươi vẫn còn giống như xưa.


- Lời chủ nhiệm của chủ nhiệm Hề rất tốt, tôi quay về sẽ đề nghị với cục tổ chức trung ương. Đáng tiếc là chị không thể đại biểu cho ý dân ở Giang Nam, cũng không thể ép nhân dân phải làm theo ý mình, đây là những gì mà gần đây tôi học tập được theo kin nghiệm cải cách và lựa chọn cán bộ của Giang Nam...

Trương Thanh Vân cười nói.

Trương Thanh Vân nói rất thú vị, mọi người cười lên ha hả, bầu không khí căn tin cũng sống động lên khá nhiều. Trương Thanh Vân thật sự có danh tiếng quá lớn ở Giang Nam, chỉ cần là người ở trên chính đàn vài năm đều đã từng nghe qua tên tuổi của hắn, vi vậy dù là nhân viên theo đoàn hay cán bộ hiệp hội quản lý công viên kỹ thuật cũng rất chú ý.

Vì thân phận chênh lệch nên bọn họ không dám đến gần lãnh đạo, nhưng điều này không ảnh hưởng đến vấn đề bọn họ ở bên dưới vỗ tay phụ họa. Cũng không biết ai vỗ tay trước, ngay sau đó toàn bộ căn tin người nào cũng vỗ tay, gương mặt người nào cũng vui vẻ, điều này làm Trương Thanh Vân lần đầu tiên cảm nhận được đãi ngộ của cán bộ trung ương xuống địa phương.

Cao Khiêm ngồi cách Trương Thanh Vân không xa, hắn thấy tình cảnh như vậy thì trong lòng chấn động. Hắn là người kinh doanh nhiều năm ở Giang Nam nhưng tự biết mình không có uy vọng như thế, Trương Thanh Vân ở Giang Nam chỉ làm đến cấp phó phòng, sao có sức ảnh hưởng lớn như vậy?

Nhưng ngay sau đó Cao Khiêm lại hiểu ra, người nào cũng có quan điểm quê hương, Trương Thanh Vân là người Giang Nam, hơn nữa còn sáng tạo ra truyền kỳ về cán bộ trẻ ở Giang Nam, tất nhiên sẽ được người Giang Nam ghi nhớ, đặc biệt là cán bộ trẻ Giang Nam còn coi đó làm gương.


Lúc này Nghiêm Tụng Tuấn cũng đã đứng lên, lão thịnh tình mời Trương Thanh Vân phát biểu. Đáng lý ra điều này không được sắp xếp, vì vậy Cao Khiêm nhíu mày, hắn thầm mắng Nghiêm Tụng Tuấn tâng bốc quá mức.

Nhưng ngay sau đó Cao Khiêm chợt hiểu vì sao Nghiêm Tụng Tuấn lại vuốt mông ngựa, không phải vì tương lai không giới hạn của Trương Thanh Vân sao? Không thể nói trước hắn có đến Giang Nam hay không, nhưng nếu dựa theo xu thế phát triển bây giờ thì tình cảnh Trương Thanh Vân về Giang Nam và tiến vào danh sách trung ương là có thể dự đoán được.

Nghiêm Tụng Tuấn lúc này tâng bốc cơ bản là hợp với người mà không tách ra, bây giờ chỉ cần duy trì quan hệ thân mật với Trương Thanh Vân, tương lai sợ rằng sẽ có nhiều điểm tốt.

Cao Khiêm nghĩ đến đây thì trong lòng càng mất tự nhiên, hắn luôn muốn mình tươi cườ nhưng lại lo lắng biểu hiện quá mức, vì vậy mà rất mất tự nhiên. Nhưng bây giờ nếu hắn làm mặt lạnh thì tương lai đúng nếu có cơ hội làm đồng sự với Trương Thanh Vân thì chỉ sợ không tốt khi đối mặt.

Trương Thanh Vân bị Nghiêm Tụng Tuấn yêu cầu phát biểu tạm thời, hắn định từ chối, nhưng sau khi thấy người xung quanh đầy nhiệt tình, hơn nữa phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh đi theo cũng sớm mang loa đến, lúc này hắn đã khó chối từ, cũng chỉ biết cầm loa phát biểu.


Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ nói ra những lời khích lệ, hắn nói công viên kỹ thuật những năm gần đây tạo ra những thành tích rất đáng vui, công viên kỹ thuật có thể từ góc Thanh Giang tiến ra phát triển là khu kỹ thuật lớn nhất Trung Nguyên, đây đều là trí tuệ của cán bộ và nhân dân Giang Nam.

Cuối cùng hắn nói:

- Tôi cảm tạ lãnh đạo tỉnh ủy chính quyền đã mời tôi đến thăm công viên kỹ thuật Giang Nam, cũng cảm tạ các đồng chí hiệp hội quản lý công viên kỹ thuật đã tiếp đãi nhiệt tình. Tôi đã rời khỏi Giang Nam được sáu năm, trong lòng tôi luôn quan tâm đến sự lớn mạnh của công viên kỹ thuật.

- Hôm nay quay về chốn cũ thấy công viên kỹ thuật đã từ một mầm non phát triển thành cây đại thụ ngút trời, tôi chúc mừng mọi người, đồng thời là một người con của Giang Nam, tôi cảm tạ các đồng chí đã công tác tạo ra thành tích...

Những tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mọi người đều đứng lên, hôm nay Trương Thanh Vân chỉ đến thăm, tất nhiên hắn chỉ mở miệng nói tốt, nhưng nói thật thì công viên kỹ thuật có thành tựu hôm nay cũng đáng làm người ta vui sướng.

Tuy công viên kỹ thuật phát triển không phải hoàn mỹ, nhưng khuyết điểm khó che lấp ưu điểm, nói tóm lại nếu có thể làm lòng người phấn chấn thì nói vài câu khích lệ là rất đúng lúc.

Cao Khiêm vốn cũng chẳng vui sướng gì, nhưng khi nghe thấy Trương Thanh Vân nói hay như vậy thì những khó chịu trong lòng cũng phai nhạt, đám người vỗ tay thì hắn cũng vỗ tay theo, nụ cười trên mặt càng thật hơn.

Cao Khiêm không thể không thừa nhận mình vừa căm thù vừa ghen ghét Trương Thanh Vân, trước nay hai người có bất hòa, hắn lại tưởng Trương Thanh Vân xem thường mình. Bây giờ Trương Thanh Vân khích lệ thành tích của công viên kỹ thuật, mà bên trong có công lao của hắn, ít nhất cũng làm hắn cảm thấy mình được ủng hộ.