Trương Thanh Vân khẽ nhíu mày, hắn thầm nghĩ Hầu Quân và Biện Huy Hoàng quả thật giống như những đứa trẻ, Hầu Quân cũng thật là, hắn làm như vậy thì có gì là thú vị? Không ngờ còn kéo cả Thương Ngôn Đông phòng công thương và Dịch Tiền Tiến phòng thuế vụ đến đây, thật sự quá mức vô vị.
Biện Huy Hoàng bị những lời lẽ chọc ghẹo của Hầu Quân làm vẻ mặt trở nên đỏ bừng nhưng lại không dám phát tác. Hắn nhớ đến tình cảnh "nổ" rung trời trước mặt thông gia, kết quả của bữa tiệc ngày hôm nay đã làm hắn hận không thể tìm một lỗ hổng nào chui xuống.
- Lão Biện, hôm nay chúng tôi cũng không biết anh đến, chúng tôi đã tổ chức ăn uống rồi, nếu không...Anh có thể đổi một phòng khác được không?
Thương Ngôn Đông tiến lên dùng giọng hòa giải nói, Trương Thanh Vân đứng ở phía sau nhìn thấy Thương Ngôn Đông mà vẻ mặt trở nên âm trầm. Nếu từ lời nói của Thương Ngôn Đông thì có thể phán đoán ra hắn và Dịch Tiền Tiến đã hiểu rõ chuyện lần này, là nhân viên chính phủ, hơn nữa còn là trưởng phòng mà cũng tham dự vào những chuyện không đầu không đuôi, hai người này thật sự làm cho quan viên nhà nước phải mất mặt.
- Báo cáo công tác cái gì? Tôi thấy tám phần là ăn hối lộ, cùng nhau ngồi trong phòng để người khác không thể biết được...
Ngải Gia cũng là một "cây ớt", nàng thấy cha chồng của mình bị sỉ nhục thì lập tức nhảy xổ ra bênh vực.
- Ngải Gia, không được nói bậy!
Biện Huy Hoàng đã hoàn toàn run sợ, giọng nói cũng trở nên cực kỳ nghiêm khắc, điều này làm cho Ngải Gia sợ đến mức nhảy dựng lên, trong hốc mắt đã đầy nước.
- Cô gái, cơm có thể ăn nhiều nhưng lời không được nói lung tung. Cô đang nói lời vu oan cán bộ nhà nước giữa nơi công cộng, hành vi của cô đã cấu thành tội phỉ báng...
Vẻ mặt Thương Ngôn Đông trở nên tái xanh, hắn dùng giọng vừa uy nghiêm vừa tức giận nói.
- Được rồi, trưởng phòng Thương, trưởng phòng Dịch, thanh niên không biết chuyện, chi là tùy tiện nói vài câu, tôi xin nhận lỗi với các anh, cũng đừng hù dọa em nó nữa.
Thương Ngôn Đông vừa nói được nửa lời thì phía sau đám người chợt vang lên một âm thanh nhàn nhạt.
- Anh, anh đến rồi à? Em...
Ngải Gia yêu kiều kêu lên một tiếng, nàng cũng không để ý đến đám người xung quanh mà trực tiếp phóng vào trong lồng ngực Trương Thanh Vân rồi khóc òa lên.
- Được rồi, được rồi, đã là người lớn mà khóc lóc làm gì? trưởng phòng Thương chỉ nói đùa với em thôi.
Trương Thanh Vân lập tức nói, hắn cố gắng làm sao cho giọng nói của chính mình trở nên ôn hòa, sau đó lại vỗ vai Ngải Gia dùng giọng dịu dàng nói:
- Chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? "Phát hỉ" không phải là nhận thân thích à? Hôn sự cũng đã được quyết định, bữa cơm này cũng không cần phải khoa trương, mọi người tìm một tiệm cơm bên ngoài không phải cũng thành sao?
Thương Ngôn Đông và Dịch Tiền Tiến nhìn thấy Trương Thanh Vân, hơn nữa lại trải qua tình cảnh náo loạn của Ngải Gia thì hai người lập tức cảm thấy cực kỳ luống cuống. Hai người bọn họ giúp Hầu Quân giữ thể diện nên không ồn ào không được, nhưng không ngờ lại chọc vào bồ tát sống, thế lực của Trương Thanh Vân ở Ung Bình hai người bọn họ sao lại không biết? Trương Thanh Vân là người nắm quyền trong văn phòng huyện ủy, hắn là điển hình của loại người thực quyền, chỉ cần tùy tiện cho hai người bọn họ một chút nước nhỏ mắt thì đã không thể nào chịu đựng được.
- Ôi trời, chủ nhiệm Trương, cái này...Đây là...Chủ nhiệm Trương, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tôi và lão Thương không biết hôm nay là ngày em gái của anh "phát hỉ", điều này...
Dịch Tiền Tiến nãy giờ vẫn không chịu mở miệng nhưng lúc này là người phản ứng nhanh nhất, hắn vội vàng tiến lên phía trước mở lời hòa giải. Lúc này gương mặt hắn đỏ hồng một mảng, vẻ mặt xấu hổ, nói năng lộn xộn.
- Không sao, chẳng qua chỉ là một bữa cơm, các anh cứ tiếp tục, chúng tôi chỉ tùy tiện tìm một chỗ nào đó là được.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn vừa nói vừa nhìn Ngải Gia, vẻ mặt cực kỳ khủng bố, làm gì tỏ vẻ không có chuyện gì?
- Không, không, chủ nhiệm Trương, đây đều do Tiểu Hầu không hiểu chuyện làm việc bừa bãi, chúng tôi chỉ có vài người đồng nghiệp, sao phải cần gian phòng lớn như vậy làm gì?
Dịch Tiền Tiến vội vàng nói lớn, hắn lập tức quay đầu nói với Hầu Quân:
- Đi, đi thôi, lập tức đổi phòng, khách của chủ nhiệm Trương rất nhiều, gian phòng khác không đủ lớn, chúng ta ít người vào gian trong ngồi thích hợp hơn...
Hầu Quân cũng không phải kẻ ngu, hắn thấy bộ dạng của Thương Ngôn Đông và Dịch Tiền Tiến như vậy sao không hiểu rõ manh mối bên trong? Dịch Tiền Tiến còn chưa kịp nói dứt lời thì hắn đã vội vàng chạy lên lầu, chỉ trong chốc lát đã chạy xuống. Hắn trơ mặt nhìn thoáng qua Trương Thanh Vân, cặp môi mấp máy nhưng không nói nên lời, lúc này đành phải nở nụ cười với Biện Huy Hoàng rồi nói:
- Anh Huy Hoàng, gian phòng đã dọn dẹp xong, là tôi vô tâm, quá vô tâm... Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện
- Ngải Gia, nếu trưởng phòng Dịch và trưởng phòng Thương đã có thành ý như vậy thì em đưa mọi người lên lầu trước.
Trương Thanh Vân nhíu mày nói với Ngải Gia, trong lòng cảm thấy cực kỳ vô vị. Hai bên tranh chấp nhau một gian phòng xem ra rất dung tục, đây rõ ràng là hành động của những tên vô lại trên đường phố, mình đường đường là một chủ nhiệm văn phòng huyện ủy mà cũng can thiệp vào, hắn cảm thấy trên mặt cũng không có chút ánh sáng nào quá rạng rỡ.
Trương Thanh Vân nghĩ như vậy nhưng những người còn lại thì hoàn toàn khác. Trương Đức Giang và Doãn Tố Nga thì há hốc miệng sững sờ, trưởng phòng cơ quan nhà nước cũng là những vị quan lớn đối với hai người, nhưng sao hai vị quan lớn này lại mềm nhũn ra trước mặt con mình như vậy? Rốt cuộc Trương Thanh Vân là loại quan gì?
Lúc này đám thân thích nhà họ Biện lại có những ý nghĩ khác hẳn, Biện gia vốn cũng cảm thấy mình vượt trội hơn hẳn so với Ngải gia, vì Biện Huy Hoàng dù sao cũng là nhà giàu có tiếng trong thị trấn Nguyệt Toàn, mà Ngải Phát Quý chẳng qua chỉ là một hộ kinh doanh cá thể, rõ ràng điều kiện hai gia đình rất khác xa nhau.
Nhưng bây giờ đám người Biện gia không biết Trương Thanh Vân là quan gì mà có thể bắt buộc hai vị trưởng phòng cúp đuôi như chó nhà tang, như vậy rõ ràng Trương Thanh Vân là người huyện ủy. Đám người lại xem xét tình cảm giữa Trương Thanh Vân và Ngải Gia, tình cảm rất thân mật, trong lòng đám người Biện gia lập tức cảm thấy không ổn.
Đặc biệt là Biện Huy Hoàng vừa rồi còn mở lời răn dạy Ngải Gia. Dù Ngải Gia sắp là con dâu của hắn nhưng dù sao cũng chưa thật sự xuất giá, lúc này hắn lại nổi giận lên đầu con dâu trước thân thích nhà gái...Lúc này Biện Huy Hoàng lại thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân rất âm trầm, trong lòng chợt sinh ra cảm giác không yên, hắn ngơ ngác một lúc lâu mà không biết mở miệng thế nào cho phải.
- Sao vậy? Tiểu Ngải, còn đứng ngây đó làm gì? Đi thôi, chẳng lẽ em muốn cho khách ăn không khí sao?
Trương Thanh Vân thấy Ngải Gia đứng yên không nhúc nhích thì lập tức nhướng mày rồi trầm giọng nói. Sau đó hắn còn tiện nay đưa cho nàng một chiếc túi nhỏ:
- Đây là lễ vật tặng em, em bỏ qua chút thời gian mà nhìn xem nó là thứ gì.
Ngải Gia cuối cùng cũng thanh tỉnh trở lại, nàng lập tức nín khóc và mỉm cười rồi thẹn thùng kéo tay Cảnh Sương, sau đó mới kêu gọi người thân lên lầu. Lúc này tâm tình Ngải Gia rất tốt, nàng cảm thấy anh họ rất uy phong, đã làm cho mình và người nhà có mặt mũi, sau này nàng gã vào nhà họ Biện thì cũng không thua kém ai.
- Chủ nhiệm Trương, chuyện ngày hôm nay làm cho...Anh xem...Tôi và trưởng phòng Dịch có chút lỗ mãng, anh không nên để bụng.
Sau khi Ngải Gia đưa mọi người lên lầu thì Thương Ngôn Đông lập tức tiến lên trước mặt Trương Thanh Vân nói.
- Không sao, đây chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Các anh nên đi thôi, tôi cũng không trốn thoát bữa cơm "phát hỉ" này.
Khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân đã hòa hoãn đi rất nhiều thì tảng đá trong lòng Thương Ngôn Đông và Dịch Tiền Tiến cũng dần dần buông lỏng. Hai người rất khôn khéo nhưng tình cảnh này cũng không biết nên làm thế nào, cũng không biết trên tay mỗi người xuất hiện một bao lì xì từ khi nào, bọn họ thuận tay đưa tới.
- Hôm nay em gái đãi tiệc mừng, đây là một chút ý, chủ nhiệm Trương, dù thế nào anh cũng phải nhận cho chúng tôi vui lòng.
Dịch Tiền Tiến nói, sau đó hai người Thương Ngôn Đông và Dịch Tiền Tiến nhét bao lì xì vào trong tay Trương Thanh Vân.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn thấy cũng không nên có động tác gì quá lớn trong đại sảnh khách sạn, vì vậy mà đành phải nhận. Hắn dùng giọng lạnh nhạt nói:
- Vậy xin cảm ơn hai vị, sau này trong nhà các vị có tiệc mừng thì cũng đừng quên thông báo một tiếng, tôi nhất định sẽ đến ủng hộ.