Bố Y Quan Đạo

Chương 78: Ám toán




Sau đó trọng điểm của hội nghị chính là nhân tuyển cho chức vụ chủ nhiệm văn phòng huyện. Lời nói của Lưu Vạn Hà trên phương diện này rất tinh xảo, Vương Bình không hiểu rõ tình huống nên không dám mở miệng, Lệ Cương thì đang vùi đầu không nói, rõ ràng đang trầm tư tìm đối sách.

Trương Thanh Vân hiểu rất sâu về áp lực mà Lệ Cương đang gánh chịu. Vừa rồi Lưu Vạn Hà ném ra ngoài ba vấn đề, thật ra trọng điểm chính là chức chủ nhiệm văn phòng huyện, những thức khác chỉ là vỏ bọc bề ngoài mà thôi. Lệ Cương không thể không buông tha cho Ngô Tuyết Thư, dù chết cũng phải bảo vệ, vì vậy nên cũng không tiện mở miệng. Đây rõ ràng là những cán bộ mà phòng tổ chức huyện ủy đã khảo sát cực kỳ khổ cực, chủ tịch huyện anh nếu bác bỏ thì chẳng phải không coi trọng tính chính đáng và nghiêm túc của phòng tổ chức sao? truyện được lấy tại Đọc Truyện

Một lúc lâu sau Lệ Cương mới ngẩng đầu lên, xem ra hắn đã muốn lên tiếng. Trương Thanh Vân thầm thả lỏng cơ thể, hắn biết rõ Lệ Cương muốn tự quyết, trước tiên cứ đặt vấn đề tại chỗ cũ, có thể tùy tiện lấy cớ, vì dụ như hắn muốn tìm Hàn Khải để tâm sự...Nói tóm lại thì phải kéo vấn đề dãn ra để tình hình hòa hoãn trở lại, sau đó mới chậm rãi khôi phục ý đồ.

Nhưng đúng lúc này Vũ Đức Chi lại mở miệng nói:

- Tôi cho rằng vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện phải suy xét cực kỳ cẩn thận, tốt nhất là phải cho cán bộ trẻ đảm nhiệm, cá nhân tôi đề nghị đồng chí phó chủ nhiệm huyện ủy Trương Thanh Vân gánh chịu trọng trách này. Không còn gì phải bàn cãi về năng lực của đồng chí Trương Thanh Vân, điều này tất cả mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng, lần này vấn đề cầu Cao Kiến Dụ đều do anh ấy tự mình lo liệu, vì vậy không thể nào bỏ qua thành tích này được...

- Hơn nữa điều quan trọng chính là đồng chí Trương Thanh Vân lại quen thuộc với những công tác trong văn phòng huyện, cơ bản không cần thời gian thích ứng mới có thể phát triển, mở rộng công tác. Mọi người có ý kiến gì không?

Trái tim Trương Thanh Vân lập tức phóng lên tận cổ họng, màng nhĩ trong tai thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, trong lòng rõ ràng cực kỳ kinh ngạc, sao Vũ Đức Chi lại đề cử chính mình? Nhưng đúng lúc này hắn lại phát hiện ra chuyện này không phải chỉ đơn giản như thế, vì vậy mà trong lòng chợt phát lạnh.

- Thanh Vân, trước tiên cậu dừng bút, tôi sẽ điều đồng chí Lôi Minh đến tiếp tục phụ trách công tác thư ký. Chủ tịch Vũ đã đề cử cậu, cậu cần ra ngoài để tránh mọi người nghi ngờ.

Hoàng Tung Sơn quay đầu dùng giọng hòa ái nói.

- Vâng...Vâng...

Trương Thanh Vân đứng dậy mà cảm thấy có chút xấu hổ, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn. Lúc này hắn vội vàng đặt bút trong tay xuống rồi bước nhanh ra cửa, trên đường đi tâm tình của hắn cực kỳ bất ổn.

Sau khi chào hỏi Lôi Minh thì Trương Thanh Vân đứng trong khoảng sân nhỏ nhìn cánh cửa văn phòng huyện ủy màu đỏ sậm phía trước, trong lòng bùng lên những con sóng dữ dội. Hắn không thể nào biết được nội dung hội nghị thường ủy ở phía sau nhưng cũng mơ hồ cảm giác được có gì đó không ổn, hắn đang bị Vũ Đức Chi theo dõi sát sao.

Vũ Đức Chi đề bạt Trương Thanh Vân làm chủ nhiệm văn phòng huyện quả nhiên là nước cờ khá cao, chính hắn vừa mới được đề bạt làm phó khoa được vài tháng, sao có thể được đề bạt vào lúc này? Trong đơn vị cấp huyện thì thì phó khoa và chính khoa khác nhau như trời với đất, chỉ cần mình đi Vũ Đức thắng lợi trở về là có thể được đề bạt sao? Nếu vậy thì tính chất nghiêm túc của tổ chức rõ ràng quá kém.

Vũ Đức Chi biết rõ đề nghị này không được thông qua nhưng vẫn nói ra, trước tiên lão muốn làm Lệ Cương không kịp trở tay, không thể thi hành phương pháp kéo dãn thời gian trong lúc bổ nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng huyện, Vũ Đức Chi lão muốn giải quyết dứt khoát và nắm chắc chức vụ quan trọng này vào trong tay.

Thứ hai Vũ Đức Chi muốn làm cho Lệ Cương ngày càng trở nên khó khăn, trong Ung Bình làm gì có ai không biết Trương Thanh Vân hắn là người của Lệ Cương, không phải Lệ Cương cũng là loại người thích đề bạt cán bộ không dựa vào khuôn mẫu bình thường sao? Vũ Đức Chi lão sẽ bày Trương Thanh Vân ra mặt bàn, xem Lệ Cương anh có dám đề bạt không? Lệ Cương không dám đề bạt người một nhà, hơn nữa còn không hài lòng về cách sắp xếp của phòng tổ chức, nếu như vậy thì Lệ Cương sao có thể tiếp tục quan hệ, sắp xếp và điều hành chính quyền?

Mà thứ ba, theo phán đoán của Trương Thanh Vân thì Vũ Đức Chi đang thầm ra ám hiệu với tất cả mọi người, công tác của Trương Thanh Vân hắn phải sắp xếp lại. Vũ Đức Chi đang nhắc nhở Hoàng Tung Sơn, Trương Thanh Vân hắn là người của Lệ Cương, nếu cứ tiếp tục đặt ở huyện ủy thì không thích hợp.

Nếu chính Trương Thanh Vân hắn còn không phù hợp điều kiện thì phải sắp xếp thế nào? Đi xuống xã làm phó bí thư, phó chủ tịch sao? Theo phán đoán của Trương Thanh Vân thì chắc chắn Vũ Đức Chi sẽ phái hắn xuống một trong ba thị trấn của huyện Ung Bình làm một chức phó, vì ba thị trấn trong Ung Bình hoàn toàn cao hơn những xã khác, hắn phải sang đó mới phù hợp thân phận "công thần". Mà trong ba thị trấn mà Trương Thanh Vân có khả năng đến lớn nhất chính là Thanh Hà, là địa bàn của Vũ Chí Cường.

Sau khi Trương Thanh Vân hiểu rõ vấn đề thì mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, Vũ Đức Chi quá cáo già, xem ra Trương Thanh Vân hắn đã trở thành cây đinh trong mắt lão, nếu lão không thanh trừ hắn ra khỏi huyện ủy thì chẳng bao giờ bỏ qua.

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì thấy toàn thân không còn chút sức lực nào. Nhưng lúc này trong lòng hắn đã có một kế hoạch, nếu phòng tổ chức quyết định điều mình đi Thanh Hà thì chính mình sẽ đưa chiếc USB kia ra. Rõ ràng đây chỉ là hạ sách, xem ra chính hắn cần phải nói chuyện với Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi về vấn đề này.

Khi hội nghị thường ủy đã đến giờ tan sở nhưng chưa tan họp, khi Trương Thanh Vân chuẩn bị ra về thì nhận được một tin nhắn trên điện thoại.

- Thanh Vân, sau khi thường ủy tan họp thì cậu đến gặp bí thư Hoàng, cậu cố gắng tìm cách biểu đạt sao cho hợp lý. Lệ Cương!

Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn biết Lệ Cương đang gián tiếp nói với chính mình, hắn đã không còn sức để giúp đỡ. Nhưng tin tức tốt nhất đối với Trương Thanh Vân lúc này là chưa có một kết quả nào đối với con đường phía trước của hắn, có lẽ Hoàng Tung Sơn đã ép vấn đề này xuống.

- Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương, anh đang làm gì vậy?

Giọng nói the thé của Lôi Minh vang lên sau lưng Trương Thanh Vân. Gần đây Lôi Minh cũng không dám khoa trương, thân phận huyện ủy và thư ký của phó chủ tịch huyện của hắn cũng gần chấm dứt. Hắn chỉ là một phó chủ nhiệm huyện ủy, không có thành tích đáng kể, vì vậy rất khó được bổ nhiệm.

- À, chủ nhiệm Lôi, hội nghị đã giải tán rồi sao? Tôi sẽ đưa biên bản của tôi cho anh, mong anh xem xét lại!

Trương Thanh Vân xoay người rồi dùng giọng khách khí nói.

Lôi Minh gật đầu, hắn nhận lấy biên bản hội nghị từ trong tay Trương Thanh Vân nhìn vào rồi nhướng mày nói:

- Chủ nhiệm Trương cũng không nên quá bối rối, những người tham dự hội nghị đều có sơ hở, bí thư phòng pháp luật Trương Hoa Kiệt hôm nay bệnh xin nghỉ không tham dự, anh không biết sao?

- À, xấu hổ quá, cái này...Đây là sơ sót của tôi, cám ơn anh đã nhắc nhở.

Trương Thanh Vân dùng giọng ngượng ngùng nói, trong lòng đột nhiên chấn động, hắn nói:

- Bí thư Trương bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Sao tôi không nghe thấy ai nói về vấn đề này?

- Sao?

Lôi Minh có hơi kinh ngạc nhưng cũng lập tức lắc đầu cảm thán:

- Những ngày gần đây đúng là thế sự vô thường. Khả năng lần này của bí thư Trương rất khó, anh ta bị ung thư gan, đã đi phẩu thuật ở bệnh viện tỉnh, tình hình cũng có chút bất ổn.

- Lão đệ à, hôm nay đã là tháng ba mà trời Ung Bình vẫn còn rất giá lạnh. Thời tiết ngày nay quá lạnh, cũng không nên tùy tiện đi ra ngoài. Tôi và anh đều phải tự giải quyết cho tốt.

Lôi Minh dùng lời cực kỳ có thâm ý nói, hắn nói xong còn vỗ vỗ lên bả vai Trương Thanh Vân, khóe miệng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ rồi xoay người bỏ đi.

Trương Thanh Vân nhìn về phía Lôi Minh đang đi khuất bóng, hắn rơi vào trong trầm tư. Một lúc lâu sau khóe miệng hắn mới lộ ra nụ cười khó coi:

- Vũ Đức Chi tính toán quá sâu, nếu con đường đã có giới hạn thì Trương Thanh Vân ta cũng không phải là sơn dương muốn chém thì chém muốn giết thì giết, mọi người cứ chờ đấy mà xem.

Trương Thanh Vân gõ cửa phòng Hoàng Tung Sơn, bên trong vang lên giọng nói hùng hậu:

- Vào đi!

- Bí thư Hoàng, chào anh! Không quấy rầy anh đấy chứ?

Trương Thanh Vân dùng giọng cung kính nói.

- À, Thanh Vân! Muộn như vậy mà còn chưa về nhà à? Hay là cậu đang chờ tôi? Có gì cậu cứ nói, không việc gì phải ngại.

Hoàng Tung Sơn lập tức đi thẳng vào vấn đề.