Khi Trương Thanh Vân chuẩn bị xuống tuyến dưới thị sát thì nhận được điện thoại của thư ký Vương Hạ, trong điện thoại Vương Hạ cũng không nhiều lời, hắn thông báo cho Trương Thanh Vân biết bí thư Nhuận Uyên mở hội nghị thường ủy khẩn cấp, Trương Thanh Vân nhất định phải tham gia.
- Được, hội nghị thường ủy khẩn cấp, điện thoại cho trưởng phòng Vạn, nói rõ tình huống cho bọn họ biết, để bọn họ châm chước. Hội nghị thu thập ý kiến phải mở ra trước tết, chúng ta phải tranh thủ thời gian để quyết đinh.
Trương Thanh Vân quay đầu nói với Chu Hà Dương trên ghế lái phụ, sau đó nhanh chóng bắt Lưu Nham quay đầu xe.
Chu Hà Dương mở vở ghi chép lại vài nội dung, sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Đúng rồi, chủ tịch Trương, sáng sớm hôm nay tôi nghe được một tin tức, nghe nói tối qua chủ tịch Xa đã chạy xe quay về, có phải là vì vậy?
- Sao?
Lông mày Trương Thanh Vân chợt dựng lên, hắn liếc mắt nhìn Chu Hà Dương. Hắn biết tiểu tử này bình thường kết giao rộng, tin tức linh thông, nhưng vì sao Xa Vĩ quay về mà mình không biết chút động tĩnh nào?
- Nói bậy bạ!
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Cậu cứ lo việc của mình, không cần phải đoán mò, sau này nói chuyện cũng chú ý cách dùng từ, đã nói không biết bao nhiêu lần rồi. xem tại Đọc Truyện
Khóe miệng Chu Hà Dương chợt co quắp, hắn thè lưỡi mà không dám nói thêm lời nào. Bây giờ hắn rất thích tìm hiểu những kinh nghiệm quan trường, hắn không biết có nhiều chuyện vì sao nhìn thì sáng tỏ nhưng bên trong lại đục ngầu như vậy.
Giống như chủ tịch Trương và chủ tịch Xa là thế đối lập, nhưng vì sao trước nay chưa từng nghe thấy chủ tịch Trương có nhận xét gì không tốt với chủ tịch Xa? Chu Hà Dương cảm thấy chỉ dựa vào điểm này cũng đáng bội phục Trương Thanh Vân, câu nói đầu tiên khi Trương Thanh Vân mở miệng chính là mình nằm dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Xa.
Chu Hà Dương nghe thấy vậy mà rất mất tự nhiên, trong miệng Trương Thanh Vân có thể nói ra những lời đầy hàm súc. Chu Hà Dương có một loại cảm giác, cảm thấy chủ tịch Trương sẽ có tương lai rất khủng bố, vì lãnh đạo là một người còn trẻ mà có tính cách cực kỳ phù hợp với một chính trị gia.
Trong đầu Chu Hà Dương có những ý nghĩ xoay chuyển như tàu cao tốc, nhưng lúc này suy nghĩ của Trương Thanh Vân đã bay về thị ủy. Sau khi hắn biết rõ tin tức Xa Vĩ chạy vội về trong đêm thì lập tức cảm thấy lần này hành trình của đối phương có biến cố lớn.
Đáng lý ra Xa Vĩ bị làm nhục thì xét theo khía cạnh đối thủ chính trị, Trương Thanh Vân phải vui sướng mới đúng, nhưng hắn lại không có cảm giác như vậy. Sau khi trải qua năm tháng phát triển, hắn bây giờ đã không còn là trước kia, hơn nữa cũng không còn nóng vội.
Trương Thanh Vân biết rõ một chức trách của quan viên, hắn càng hiểu rõ đại cục. Quyền lợi tranh đấu của cá nhân phải thoái vị cho đại cục, đây là điều cực kỳ quan trọng. Xa Vĩ lần này đến tỉnh thành vì muốn đoạt lấy tư cách tổ chức giải Tennis Masters, tuy chỉ là xác định danh sách trong tỉnh Hoa Đông nhưng ý nghĩa là cực kỳ quan trọng.
Nếu lần này Cảng Thành có thể được lãnh đạo thừa nhận thì sẽ trở thành thành phố duy nhất đại diện cho Hoa Đông được tham dự quá trình cạnh tranh tổ chức giải Tennis Masters. Dù kết quả cuối cùng là một thành phố ở tỉnh khác giành chiến thắng và Cảng Thành thất bại thì lực ảnh hưởng cũng tăng lên rất nhiều, đồng thời cũng chứng tỏ địa vị là thành phố đệ nhất ở Hoa Đông.
Sự việc này bây giờ đối với Cảng Thành là rất quan trọng, thực lực kinh tế của thành phố đã được khẳng định, nhưng lực ảnh hưởng vẫn kém xa các thành phố khác trong nước. Mặt khác muốn thể hiện tốc độ liên tục tăng trưởng thì vấn đề phát triển kinh tế phải có sự cải cách, phải tìm điểm phát triển mới, phải đưa những sản nghiệp lao động dần chuyển hình sang sản nghiệp trí tuệ.
Trong quá trình này thì hình tượng và danh tiếng của Cảng Thành phải tăng lên là rất quan trọng, muốn có danh tiêng để càng có nhiều người đến thành phố, muốn thành phố trở thành một cột trụ như Lâm Cảng. Lúc đó cột trụ sẽ có nhiệm vụ như một khối nam châm, có thể thu hút nhân tài, tài chính đến tập trung, mà đây chính là những thứ mà Cảng Thành đang thiếu.
Xe của Trương Thanh Vân trực tiếp dừng lại dưới trụ sở thị ủy, sau đó Chu Hà Dương xuống giúp hắn mở cửa, tất cả đều nhanh gọn như được rèn luyện nhiều lần, bây giờ đã bày ra vị trí thư ký rất điêu luyện.
- Không có gì nữa rồi, mọi người quay về, nhớ xem xét điện thoại.
Trương Thanh Vân xuống xe sửa sang lại quần áo rồi nói.
- Vâng!
Chu Hà Dương gật đầu, hắn đưa cặp công văn cho Trương Thanh Vân, mãi đến khi thấy lãnh đạo đi vào trong khu nhà thị ủy thì hắn mới đóng cửa xe, sau đó tiến lên ngồi xuống ghế lái phụ rồi cùng Lưu Nham chạy về trụ sở chính quyền.
Đây chí là một tình cảnh bình thường, nhưng Trần Thành đứng trên hành lang hội nghị nhìn xuống lại cảm thấy cảm thán khó hiểu.
Sau một thời gian thì bây giờ tình cảnh đã phải lau mắt mà nhìn, Chu Hà Dương trong tay Trần Thành trước đây đã biến thành một người khác. Hắn hiểu rất rõ cháu trai của mình, có bằng cấp, có bản lĩnh nhưng mắt cao hơn đầu, có gan làm loạn, bình thường luôn gây chuyện, dù là mình hay anh rể ở tỉnh thành cũng phải đau đầu nhức óc. Nhưng tiểu tử này vừa vào trong tay Trương Thanh Vân được vài tháng đã khác hẳn, bây giờ rất nghe lời, Trần Thành nhìn thấy mà có chút không tin.
- Đúng là nhu nhược!
Trần Thành lẩm bẩm một câu, hắn nhấc chân tiến vào hội nghị thường ủy. Trong lòng hắn có chút ghen ghét, Chu Hà Dương là người mà hắn cảm thấy không có tương lai và ngu ngốc, sao đến tay Trương Thanh Vân lại thay đổi khác hẳn như vậy? Đúng là điều này làm cho một người cậu như hắn cảm thấy xấu hổ. Nhưng khoảnh khắc khi Trần Thành bước vào phòng hội nghị thì cũng thanh tỉnh lại, tất cả tâm tư được hắn vứt bỏ ra khỏi đầu, hắn nghĩ rằng hội nghị thường ủy hôm nay sẽ rất đặc sắc.
- Xa Vĩ từ chiến trường quay về, Trương Thanh Vân bây giờ lại như chó điên, sẽ bỏ qua cơ hội này sao? Đến lúc đó sợ rằng bí thư Nhuận Uyên sẽ khó khống chế cục diện. Như vậy cũng tốt, cũng để bí thư thanh tỉnh và sau này không cần lộ da hổ.
Trương Thanh Vân theo thang máy lên lầu, hắn đưa tay nhìn giờ rồi bước nhanh hơn. Khi hắn đi gần đến phòng họp thì thấy bầu không khí có chút không đúng, cảm thấy hơi lạnh, hắn nhìn vào bên trong, tốt lắm, đã đến đông đủ.
- Cộc, cộc!
Tuy cửa khép hờ nhưng Trương Thanh Vân vẫn phải gõ cửa rồi bước vào, sau đó hắn nhìn lướt qua mọi người rồi nói:
- Thật sự xấu hổ, đã đến muộn vài phút.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa đi đến vị trí của mình, hắn liếc mắt nhìn Xa Vĩ ở đối diện rồi gật đầu:
- Chào chủ tịch Xa, nghe nói anh đã quay về, khổ cực cho anh rồi.
Xa Vĩ có chút sững sốt, trước mặt bao người hắn phải cố nở nụ cười, lại cảm thấy có chút thận trọng nên hắn vội thu lại nụ cười. Sau khi suy xét một lúc lâu thì hắn mới nói:
- Ngồi đi, sẽ lập tức mở họp.
Trương Thanh Vân và Xa Vĩ một hỏi một đáp, thời gian rất ngắn. Nhuận Uyên liếc mắt chờ đợi, đến khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì lão còn chưa động, khóe miệng lão cong lại thành đường và xem xét thái độ của Trương Thanh Vân.
Bây giờ có rất nhiều tin đồn bên ngoài nói về Trương Thanh Vân, phần lớn đều cho rằng Trương Thanh Vân đã đứng vững gót chân trong lúc chủ trì công tác khối chính quyền lần này, còn tình huống rõ ràng là thế nào thì Nhuận Uyên hiểu rất rõ.
Nhuận Uyên là kẻ tham chính cả đời, lão không thể không biết chuyện. Khoảng thời gian trước mọi người ép quá chặt mà không chừa ra cho Trương Thanh Vân không gian, Nhuận Uyên biết rõ đạo lý chó cùng rứt giậu, vì thế vào lúc quan trọng mới giúp Trương Thanh Vân một tay.
Nhuận Uyên có thể kéo Trương Thanh Vân lên nhưng cũng có thể đá xuống vực thẳm, còn lão lựa chọn phương pháp nào thì cũng phải xem Trương Thanh Vân có bày ra vị trí chính đáng hay không. Nhưng chỉ cần nhìn tình cảnh vừa rồi thì Trương Thanh Vân căn bản không sai lầm, trong lòng Nhuận Uyên đã có quyết tâm.
Sau khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì cũng không ngờ minh vừa trải qua một tình cảnh khảo nghiệm nghiêm trọng, trong lòng cũng đang buồn bực và lo lắng vì bầu không khí lần này quá căng thẳng. Hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy khóe miệng Nhuận Uyên cong lên thành đường. Hắn thầm nhíu mày, trong lòng sinh ra cảm giác không thoải mái, khoảnh khắc này hắn cảm thấy trong lòng lão cáo già kia có chút âm u.
Ngay từ đầu thì Xa Vĩ đã trực tiếp báo cáo với hội nghị thường ủy về tình huống công tác của mình vào mười mấy ngày trước, hơn nữa còn nói rõ tình trạng cạnh tranh của Cảng Thành và Lăng Thủy. Hắn nói rất rõ ràng, hơn nữa cũng phân tích ưu khuyết điểm của Lăng Thủy một lượt.
Hai thành phố Cảng Thành và Lăng Thủy ai cũng có sở trường riêng, Cảng Thành thắng ở thực lực mạnh mà Lăng Thủy lại có ưu thế gần khu tam giác kinh tế trong nước. Hơn nữa Lăng Thủy còn có bề dày văn hóa, đồng thời cũng có ưu thế vì là tỉnh thành. Cuối cùng Xa Vĩ nói:
- Các đồng chí, tình huống cơ bản là như vậy, tôi tin lãnh đạo tỉnh ủy sẽ suy xét chuyện này. Hôm nay triệu tập mọi người cũng chính là thông báo kết quả như vậy.
- Mặt khác tôi cũng hy vọng mọi người đưa ra được những lời đề nghị có giá trị, ba ngày sau hội nghị thường ủy tỉnh ủy sẽ mở họp, khi đó là thời điểm để quyết định thắng bại, vì vậy chúng ta chỉ còn ba ngày.
Phòng họp trở nên cực kỳ yên tĩnh, Xa Vĩ nói hết lời thì không gian lặng ngắt. Nghĩ lại cũng có thể hiểu, thắng bại lần này có ý nghĩa quá lớn với Cảng Thành, hơn nữa phương pháp quyết định thắng bại cũng xa tầm tay của những người ngồi đây. Dưới tình thế này thì áp lực tâm lý đối với mọi người là rất nặng, đồng thời cũng khó có lời đề nghị, vì thế chỉ lựa chọn cách giữ trầm mặc.
Trương Thanh Vân cắn môi, trong đầu tính toán thế cục ở Cảng Thành. Nếu bỏ qua Nhuận Uyên và bí thư thành phố Lăng Thủy là Mãi Tùng Niên thì bất cứ bên nào muốn thắng thì phải có sự trợ giúp của ít nhất là sáu thường ủy tỉnh ủy. Vì vậy mà Trương Thanh Vân không nhịn được phải nhìn về phía Nhuận Uyên, lúc này vẻ mặt bí thư đang cực kỳ nghiêm túc, trong lòng Trương Thanh Vân chợt rung động, khoảnh khắc này giống như hắn nắm bắt được một manh mối nào đó.