Bố Y Quan Đạo

Chương 581: Quyết sách khoa học




Phòng quy hoạch thành phố Cảng Thành nằm trên con đường Bắc Cực, cùng đường với công viên Bắc Cực, từ văn phòng chính phủ lái xe đến gần nửa giờ. Khi Trương Thanh Vân tiến vào phòng quy hoạch thì những trưởng phòng đã ngồi sẵn bên trong chờ gặp mặt.

Vì hôm nay Trương Thanh Vân mời dự họp hội nghị hệ thống nên tham gia ngoài lãnh đạo phòng quy hoạch còn có phòng tài nguyên, phòng dân sinh, phòng giao thông, phòng xây dựng. Vì vậy đội hình đón tiếp Trương Thanh Vân có thể nói là khá hùng hậu.

Sau khi chính quyền phân công điều chỉnh công tác của phó chủ tịch thì Trương Thanh Vân đã từng gặp mặt những vị lãnh đạo các phòng ban của mình. Hắn là người lãnh đạo trực tiếp của các ban ngành này, đóng cửa lại thì sẽ là người một nhà, nếu bình thường thì tiếp đãi không nên quá khoa trương. Nhưng hội nghị lần này không giống như trước đó, nguyên nhân chủ yếu là Trương Thanh Vân lộ ra mũi nhọn ở hội nghị thường ủy, đồng thời trước đây các ban ngành đều được phân cho các phó chủ tịch quản lý nhưng bình thường lạ có thân phận kém xa Trương Thanh Vân, vì vậy những trưởng phòng hôm nay không dám chậm trễ.

Trương Thanh Vân nổi nóng lần đầu tiên đã làm giám đốc đài truyền hình thành phố Cảng Thành mất chức, làm thường ủy thị ủy nếu không vừa mắt với vị trưởng phòng nào thì sẽ giết gà dọa khỉ, kẻ nào dám chống?

Trưởng phòng quy hoạch là Vạn Chính Trị, trước kia là giáo sư đại học kiến trúc, là cán bộ mà chính quyền công khai lựa chọn để bộc lộ hết tài năng. Sau khi lăn lộn nhiều năm trong quan trường thì bộ dạng thư sinh vẫn không thay đổi, một cặp mắt kiếng gọng vàng, mặc tây phục thẳng thớm, rõ ràng là học giả có phong độ.

Vạn Chính Trị tiến lên chào hỏi Trương Thanh Vân đầu tiên, Trương Thanh Vân bắt tay hắn thật chặt, Vạn Chính Trị nói:

- Chủ tịch Trương, may mà hoàn thành nhiệm vụ, các hạng mục đều đã sắp xếp thỏa đáng, chỉ chờ anh đến là khai mạc.

- Tốt, tốt!

Trương Thanh Vân liên tiếp nói hai chữ tốt, hắn mở lời:

- Các anh đã chuẩn bị sẵn thì tôi yên tâm, chiến tuyến của chúng ta rất quan trọng, hôm nay gặp mặt các cán bộ quyền cao chức trọng, sợ rằng gặp phải xã giao quá nhiều, khoảnh khắc quan trọng lại rơi vào vòng luẩn quẩn.

- Chủ tịch Trương cứ nói đùa, tôi đảm bảo phòng quy hoạch công tác rất chuẩn.

Vạn Chính Trị vội nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười nhưng rõ ràng không còn tự nhiên như lúc vừa rồi. Trương Thanh Vân mời họp lần này khá vội, thật ra mọi người hôm nay cũng không có chuẩn bị, Trương Thanh Vân cố ý nói như vậy cũng là vì khách khí nhưng bên trong lại có chút hương vị khắc nghiệt, điều này làm người ta cảm thấy bất an.

Đi theo sau lưng Vạn Chính Trị là những trưởng phòng các phòng ban khác, mọi người tiến lên cùng bắt tay với Trương Thanh Vân, sau đó lại vây quanh Trương Thanh Vân và tiến vào phòng họp. Hội nghị hôm nay do Vạn Chính Trị chủ trì, đầu tiên là các trưởng phòng làm công tác báo cáo cho Trương Thanh Vân về tình hình của chính mình.

Trương Thanh Vân lắng nghe rất cẩn thận, hắn chú ý xem xét những gì khác nhau giữa công tác ở thành phố ven biển và nội địa, đặc biệt là vấn đề thuộc quyết sách. Bây giờ Trương Thanh Vân đã gặp phải một vấn đề thuộc quyết sách, công viên Bắc Cực có được trưng dụng hay không sẽ liên quan trực tiếp đến quyết sách.

Vấn đề quyết sách qua đi thì có thêm vấn đề mới, nếu như trưng dụng công viên Bắc Cực thì phải suy xét để trấn an dân chúng thế nào, như thế nào loại trừ những ảnh hưởng tiêu cực. Nếu không thể trưng dụng được công viên Bắc Cực thì phải làm sao liên hệ để công ty Berg nhượng bộ.

Tất cả đều liên quan đến quyết sách, ai hoàn thành, cần bao nhiêu điều kiện, cần chuẩn bị tài liệu gì, cần lấy tin tức nào...Giải quyết những thứ này đều là mấu chốt của vấn đề. nguồn Đọc Truyện

Hôm nay Trương Thanh Vân mời họp chính là muốn biết rõ những vấn đề này. Căn cứ vào yêu cầu của thị ủy thì bây giờ nhiệm vụ của Trương Thanh Vân chính là bắt buộc thường ủy phải đưa ra quyết sách để giúp đỡ, nhưng cái được thường ủy gọi là cung cấp sự trợ giúp chính là muốn Trương Thanh Vân quyết định trước, sau đó đợi thường ủy thông qua. Vì vậy vấn đề quyết sách không phụ thuộc vào hội nghị thường ủy, mà chính là lệ thuộc trực tiếp vào Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân biết rất rõ điều này, hắn còn biết rõ hơn một điều, dù hắn có ý kiến gì thì quyết sách phải có căn cứ, phải có sự thuyết phục. Hơn nữa thuyết phục không còn chưa đủ, vì sau khi đề nghị của hắn được hội nghị thường ủy thông qua thì sau đó dân chúng xuất hiện dao động, hoặc quy hoạch của công ty Berg bị mắc cạn, trách nhiệm đều đổ hết lên đầu Trương Thanh Vân.

Đó là những điểm quan trọng khó giải quyết, hơn nữa vì sao sự việc kéo dài hơn một năm mà chưa xong? Cũng vì tất cả mọi người đều sợ hãi trách nhiệm. Bây giờ Trương Thanh Vân là lính hàng không đến Cảng Thành, Xa Vĩ lập tức không chờ đợi được và ngoắc thòng lọng vào cổ hắn, tâm tư thế nào thì hoàn toàn có thể biết được.

- Chủ tịch Trương, đã kết thúc công tác báo cáo.

Vạn Chính Trị khẽ nói với Trương Thanh Vân, vị trưởng phòng của phòng xây dựng đã nói xong, nhưng vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không có gì thay đổi, Vạn Chính Trị cũng không biết nên phát triển sự việc theo hướng nào cho tốt.

Trương Thanh Vân dùng tay kéo micro, hắn nói:

- Vừa rồi tôi đã nghe xong báo cáo của các vị, vấn đề cụ thể chúng ta phải cùng bàn bạc. Nhưng tôi có một điều cảm thấy nghi ngờ, đó chính là quyết sách của các đơn vị các anh đều không thật sự lý tưởng, như thế nào phải đưa ra một quyết sách khoa học mới là điều kiện cần vào lúc này, nhưng ở phương diện này tôi nhìn thấy rất cạn...

Trương Thanh Vân dừng lại nhấp một ngụm trà rồi nói:

- Mọi người cũng biết gần đây chúng ta gặp phải phiền toái, đó chính là vấn đề công viên Bắc Cực có phá bỏ và di dời hay không. Vấn đề này tôi đã nghe qua ý kiến của phòng quy hoạch, phòng dân sinh, phòng tài nguyên môi trường, bây giờ cần liên hợp lại để tạo ra báo cáo đề nghị.

- Báo cáo cần phải dài, cần sự chuyên nghiệp, phân tích lợi hại sao cho thật rõ ràng. Nhưng vấn đề là lớn nhất chính là báo cáo đề nghị chứ không phải là đề nghị, viết là báo cáo vì tính khách quan, trên thực tế lại thể hiện sự sợ hãi khi phải đưa ra quyết sách, sợ nhóm lửa trên người, sợ phải gánh trách nhiệm, có phải vậy không?

Trương Thanh Vân nói ra những lời này thì phòng họp lập tức câm như hến, những đơn vị vừa vị Trương Thanh Vân điểm danh lập tức không dám ngẩng đầu lên, rõ ràng Trương Thanh Vân đã nói trúng tim đen.

- Chủ tịch Trương, vấn đề công viên Bắc Cực có bị trưng dụng hay không thì cần phải suy xét rất nhiều. Anh nói chúng tôi sợ phải nhận trách nhiệm cũng rất đúng, nhưng nếu dựa theo quy củ trước đây thì gặp phải những dự án lớn thế này chúng tôi thường chỉ cung cấp ý kiến chuyên nghiệp, cũng không tham dự vào vấn đề hoạch định quyết sách.

Vạn Chính Trị nói, khi thấy bầu không khí có vẻ lạnh thì hắn là địa đầu xà phải ra mặt hòa hoãn.

Trương Thanh Vân cười cười khoát tay nói:

- Mọi người buông lỏng một chút, tôi không có ý trách mọi người, cũng không cần phải căng thẳng như vậy. Tôi chỉ nói đến vấn đề tồn tại trong quyết sách của chúng ta, vấn đề là gì?

- Chính là mức độ tham gia của quyết sách là quá kém, những phòng ban có liên quan đều không tham gia quyết sách, như vậy sao có thể thông qua? Nếu theo ý của tôi thì thế này là không được, phải có một quyết sách khoa học, không những mọi người phải liên hợp mà nhân dân cũng được tham gia vào, như vậy mới có thể thích hợp với tình hình phát triển kinh tế của chúng ta.

Trương Thanh Vân nói xong những lời này thì đám người bên dưới đưa mắt nhìn nhau mà lộ vẻ mê man. Chủ tịch Trương nói như vậy là có ý gì? Muốn làm cải cách thể chế chính trị sao? Sau bao năm thì có rất nhiều người muốn cải cách nhưng không kẻ nào dám đặt mục tiêu lên vấn đề này, dù sao thì thể chế chính trị cũng quá nhạy cảm, sợ sẽ dao động căn cơ của đảng, vì vậy chẳng kẻ nào dám ló đầu để phải bêu danh.

Nhưng trong đám người cũng có kẻ hiểu sơ lược về ý đồ của Trương Thanh Vân, phó chủ tịch nói như vậy là nhằm vào công viên Bắc Cực. Những vấn đề thế này liên quan đến rất nhiều mặt lợi và hại, Trương Thanh Vân muốn thay đổi lịch trình truyền thống, mục đích căn bản tất nhiên là đưa ra quyết sách khoa học, đồng thời cũng làm cho quyết sách có sức thuyết phục, nhưng tập thể phải làm việc thế nào?

- Các vị!

Trương Thanh Vân lấy tay gõ mặt bàn, đám người đang châu đầu ghé tai ở trong phòng chợt trở nên yên tĩnh. Trương Thanh Vân vung tay, hắn tiếp tục nói:

- Tôi có một ý kiến, hôm nay chúng ta cùng bàn bạc, nếu có thể thực hiện thì lập tức hành động.

- Về vấn đề công viên Bắc Cực có bị trưng thu hay không, suy nghĩ của tôi là lấy danh nghĩa cục quy hoạch để mở hội nghị thu thập ý kiến, chúng ta sẽ mời các chuyên gia tương quan về xây dựng thành thị, các ủy viên hội đồng nhân dân, đại biểu quốc hội và dân chúng bình thường. Mọi người sẽ cùng nhau bàn bạc, cùng hành động.

- Sau hội nghị thu thập ý kiến thì tôi đề nghị lấy những ý kiến có được để đệ trình lên đảng ủy, nếu đảng ủy thông qua thì sau này chúng ta sẽ thông qua đại hội đại biểu quốc hội để tạo thành quyết sách. Như vậy độ tin cậy của quyết sách sẽ tăng mạnh, từ dân chúng đến bí thư, chỉ cần là dân chúng thành phố chúng ta, chỉ cần là các đồng chí đang đóng góp cho sự nghiệp phát triển đều có thể tham gia quyết sách. Như vậy sẽ tạo ra một quyết sách khoa học, không vì sự mù quáng mà để lại tiếc nuối, mọi người thấy sao?

- Ôi!

Những người phía trước còn chưa kịp phản ứng thì Chu Hà Dương ngồi phía sau Trương Thanh Vân đã hô lên một tiếng, vài ánh mắt nhìn về phía hắn, vì vậy hắn vội vàng cúi đầu xuống, trái tim trong lòng đập lên ầm ầm.

Mấy ngày vừa qua Chu Hà Dương luôn suy nghĩ xem Trương Thanh Vân sẽ vượt qua khó khăn lần này như thế nào, hắn trầm tư mà không ra kết quả, không ngờ Trương Thanh Vân lại đưa ra một tuyệt chiêu như vậy. Mở hội nghị thu thập ý kiến sao? Đây là một danh từ mới, trước nay xuất hiện ở tòa án, phương diện lập pháp cũng sẽ mở hội nghị thu thập ý kiến. Nhưng trên biện pháp thi hành chính trị thường ít khi được sử dụng.

Trương Thanh Vân rõ ràng đang đổi mới, nguyên nhân chính là muốn thoát khỏi nguy cơ lần này. Tình hình của Trương Thanh Vân lúc này dù có quyết sách gì ở hội nghị thường ủy đều rất bị động.

Nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân dứt khoát không tự mình làm quyết sách, hắn muốn thông qua hình thức hội nghị thu thập ý kiến để lấy cái gọi là ý dân, sau đó cầm vật này lên thảo luận ở hội nghị thường ủy, người ta muốn phản đối cũng phải suy nghĩ lại.

Dù cuối cùng quyết sách này bị hủy bỏ thì Trương Thanh Vân cũng không phải thừa nhận trách nhiệm, dù sao hắn cũng đã trình lên lấy ý kiến của hội nghị thường ủy, hơn nữa đây là ý kiến của toàn dân mà không phải của riêng mình hắn.

Chu Hà Dương miên man suy nghĩ mà hiểu rõ nguyên nhân, trong lòng cực kỳ bội phục, vì vậy lúc nãy mới hô lên thất thố.