Bố Y Quan Đạo

Chương 57: Ẩu đả




Sáng ngày hôm sau, khi trời còn tờ mờ Trương Thanh Vân đã thức dậy. Vì lần kiểm tra này có tính chất bí mật nên hắn cũng không muốn đi xe huyện ủy mà tiến đến bến xe Ung Bình.

Lúc này xuân vận đã kết thúc, bến xe Ung Bình cũng không còn cảnh ồn ào náo động như trước. Trương Thanh Vân cũng không tốn bao nhiêu sức lực đã mua được vé đi đến Cao Kiến Dụ. Vì muốn đến Cao Kiến Dụ phải đi qua khu tây bắc huyện Ung Bình nên Trương Thanh Vân có thói quen ngồi xe Lật Tử Bình. Truyện được copy tại Truyện FULL

Sau khi ngồi lên đợi xe chạy thì Trương Thanh Vân lấy trong ba lô ra một tờ văn kiện được Ngô Tuyết Thư phái người đưa đến vào tối qua, trên văn kiện viết "Quy Định của Công an tỉnh Giang Nam cấm tất cả các đơn vị không tham gia các hoạt động không thuộc nhiệm vụ."

Trương Thanh Vân đọc qua văn kiện mới hiểu được đầu đuôi, thì ra quy định này chỉa mũi dùi vào các cơ quan địa phương đang lạm dụng lực lượng công an. Nghĩ lại cũng đúng, lúc này cục công an đang phải quản lý rất nhiều vấn đề vớ vẩn, giúp cơ quan địa phương thu thuế, phá dỡ nhà cửa, thậm chí còn tham dự vào vấn đề kế hoạch hóa gia đình, điều này đã hạ thấp hình tượng về lực lượng công an trong mắt nhân dân địa phương. Công an tỉnh quyết định ra chỉ thị khiêu chiến với chính quyền địa phương cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng Trần Vân Sơn lại lợi dụng chỉ thị này để áp dụng vào vấn đề của chính mình, thỏa thuận giữa huyện với trạm thủy điện Tam Giang và nhà máy xi măng được ký kết vào năm 1998, lúc đó cũng có cả chữ ký của giám đốc công an huyện. Lúc này Trần Vân Sơn lại dựa vào thượng phương bảo kiếm của công an tỉnh để thoái thác, thậm chí còn không thèm xin chỉ thị của huyện ủy và các cơ quan ban ngành, hành động phá bỏ hai đồn công an rõ ràng quá mức tùy tiện.

Trương Thanh Vân nhịn không được phải nở nụ cười, Vũ Đức Chi quả nhiên rất giỏi tính toán, lão vừa sinh bệnh thì chuyện này nối tiếp chuyện kia, làm gì có kẻ nào không tin sau lưng Trần Vân Sơn không có bóng dáng Vũ Đức Chi? Chẳng qua chỉ là một giám đốc công an huyện, nếu Trần Vân Sơn không có chỗ dựa mà dám trở mặt với huyện ủy thì đúng là đầu óc có vấn đề.

Trương Thanh Vân thầm tính toán một lát, sau đó hắn lập tức gọi điện thoại cho Ngô Tuyết Thư, hắn dặn dò Ngô Tuyết Thư tạm thời không làm lớn chuyện, trước tiên phải trì hoãn vài ngày, sau đó bắt buộc công an huyện phải thành lập tổ chuyên án truy bắt bọn trộm. Cục công an không phải đã nói bảo vệ nhà xưởng không thuộc nhiệm vụ à? Vậy bắt cướp có phải nhiệm vụ của họ không? Trong lòng Trương Thanh Vân hiểu rất rõ, lúc này dù trời sập cũng phải xử lý cho xong vụ cầu Cao Kiến Dụ, khoảng thời gian này tất cả những vấn đề khác đều phải gác sang một bên.

- Này, Thanh Vân, anh...Anh đến Lật Tử Bình sao?

Trương Thanh Vân ngẩng đầu, sau đó lập tức sững sờ. Trước mặt hắn là một cô gái đẹp, một bộ áo blouse trắng của bác sĩ, mái tóc đài vén lên, gương mặt trang điểm nhẹ rất trang nhã làm người ta sinh ra cảm giác tươi mát và thoát tục.

- Mã San, không phải em làm việc trong bệnh viện huyện sao? Em đến Lật Tử Bình làm gì?

Người đứng trước mặt Trương Thanh Vân chính là Mã San, vài tháng không gặp Mã San đã gầy đi rất nhiều nhưng vẻ đẹp cũng làm cho đám đàn ông cảm thấy khó hít thở.

Mã San khẽ cười nói:

- Lần này bệnh viện tổ chức cứu trợ, em xin đến xã Lật Tử Bình để làm công tác vệ sinh, đây cũng là lần đầu tiên em đến Lật Tử Bình.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn cũng biết có chuyện gì xảy ra. Lúc này lãnh đạo đang coi trọng vấn đề xây dựng cơ sở khám chữa bệnh ở nông thôn, tất cả bệnh viện lớn nhỏ đều phải tổ chức nhân lực xuống tuyến dưới làm công tác hỗ trợ, rõ ràng Mã San cũng là một thành viên trong đợt công tác này.

- Ừ, tư tưởng giác ngộ của em cao như vậy sao anh không biết nhỉ? Lật Tử Bình là một nơi rất khó khăn đấy.

Trương Thanh Vân dùng giọng vui đùa nói.

Gương mặt Mã San đột nhiên trở nên ửng hồng không rõ nguyên nhân, hai đầu lông mày xuất hiện cảm giác làm người ta cảm thấy bất đắc dĩ, nàng đột nhiên mở miệng nói:

- Nghe Tiểu Ngải nói anh đã có bạn gái rồi phải không? Khi nào thì dẫn đến ra mắt em vậy? Tiểu Ngải nói bạn gái anh xinh như một đóa hoa, có phải vậy không?

Trương Thanh Vân cười cười, hắn khẽ gật đầu. Lúc này trong mắt Mã San lóe lên chút thất vọng, tâm tình của phụ nữ rất tinh tế, trước đây giữa nàng và Trương Thanh Vân vẫn có chút cảm giác mập mờ. Năm ngoái dì của Trương Thanh Vân là Doãn Tố Mai đã từng đến nhà nói về chuyện hôn sự với mẹ Mã San, nhưng khi đó mẹ nàng lại không đồng ý.

Việc này căn bản không có gì cả, nhưng sau lần gặp mặt trước đó với Trương Thanh Vân thì tâm tư Mã San có chút biến động. Hơn nữa sau khi Trương Thanh Vân tiến vào huyện ủy thì mẹ nàng rất thích thú, thấy con gái cũng có ý, Trương Thanh Vân cũng có tiền đồ thì chuẩn bị đi tìm Doãn Tố Mai hâm nóng tâm tình, nhưng không ngờ Trương Thanh Vân đã có bạn gái, vì vậy mà Mã San cảm thấy rất mất mặt.

- Thanh Vân à, anh...Anh có phải đã đắc tội với tên Vũ Chí Cường phải không?

Hai bên trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Mã San cũng nhịn không được phải mở miệng.

- Ủa, em cũng biết Vũ Chí Cường à?

Trương Thanh Vân dùng giọng kinh ngạc hỏi.

Vẻ mặt Mã San trở nên ửng hồng, nàng ấp úng nửa ngày mà không nói nên lời, một lúc lâu sau mới dùng giọng đứt quảng nói:

- Ai nói em quen biết hắn? Tên này chỉ là một kẻ vô lại...Nhưng mẹ lại bảo hắn rất tốt...Em...

Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, lời nói của Mã San có chút mập mờ nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ý nghĩa bên trong. Hèn gì Mã San phải xin phép chạy vào xã vùng núi, thì ra nàng muốn trốn tránh khỏi bị đẩy xuống miệng lửa. Hơn nữa chẳng phải Mã Đống Lương cha của Mã San làm mỏ quặng à? Chẳng lẽ trong vấn đề này có điều gì đó khó nói?

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy trong lòng không được thoải mái, rõ ràng vợ chồng Mã Đống Lương cực kỳ hám lợi, đồng thời cũng cảm thấy đồng tình cho Mã San. Nếu gác qua những chuyện khác thì Trương Thanh Vân hắn và Mã San là bạn học nhiều năm, Vũ Chí Cường là loại người gì ai ai cũng biết, nếu Mã San phải theo Vũ Chí Cường thì rõ ràng một đóa hoa lài cắm bãi *** trâu, nửa đời còn lại của nàng chắc chắn sẽ không được hạnh phúc.

- Mã San à, thời đại bây giờ đã khác rồi, tự do yêu thương là quyền lợi của con người, không người nào có thể can thiệp được. Em cũng đừng nên vì chuyện này mà tự gây ra cho mình áp lực quá lớn.

Trương Thanh Vân mở lời an ủi.

Mã San lắc đầu cười khổ, nàng đang chuẩn bị mở miệng nói thì phía cửa xe đột nhiên vang lên những tiếng la hét.

Trương Thanh Vân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì ra bên ngoài có người đang đánh nhau. Một tên đàn ông bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo dắt theo vài tên thanh niên đang vây quanh chiếc xe khách Trương Thanh Vân đang ngồi, cả đám liên tục đập vào xe và mắng lớn:

- Mẹ kiếp, ông đã bảo các ngươi không được giành khách, các ngươi rõ ràng muốn chết.

- Các anh em, đập nát xe đi, con bà nó dám giành khách của ông sao?

Tên đàn ông tướng mạo hung ác vừa nói dứt lời thì Trương Thanh Vân đã nghe thấy những tiếng ầm ầm vang lên, lớp kính chắn gió đầu xe đã bị đánh nát. Sau đó thân xe lập tức chấn động, những tiếng xì xì vang lên liên tục, rõ ràng săm xe cũng bị người ta đâm thủng. Tất cả hành khách đang ngồi trong xe lập tức thét lên, Mã San bị dọa cho mặt mũi tái nhợt, nàng không tự chủ được phải dựa vào người Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cũng không quan tâm nhiều lắm đến vấn đề này, hắn ôm lấy Mã San rồi đưa nàng ra sau lưng, sau đó lại quay người sang hỏi một người đàn ông ngồi ngay bên cạnh:

- Bọn họ làm vậy có ý gì? Sao lại xảy ra đánh nhau?

- Có ý gì sao? Anh lần đầu tiên đi xe khách à? Bến xe đều bán tuyến cho tài xế, mà tài xế cũng có rất nhiều người, bọn họ liên tục giành giật khách của nhau.

Người đàn ông ngồi bên cạnh Trương Thanh Vân khẽ nói, sau đó hắn còn vươn người tới, vẻ mặt lộ ra vẻ thần bí:

- Tên đang đánh lái xe chính là tài xế tuyến xe khách Nhạn Bắc, nghe nói hắn là em vợ của đại ca Chu Tứ Nhãn, bình thường cực kỳ hung ác