Trên sườn núi Hổ sơn, sau Hiểu Nhĩ Sơn Trang có một ngôi nhà ba tầng rất xinh xắn, đây chính là chỗ ở của Cảnh Sương. Lúc này dù đã tối nhưng Trương Thanh Vân vẫn đang đứng trên sân thượng, hắn cảm thấy cực kỳ thích ý.
Địa thế nơi này rất cao, có thể thu toàn bộ tình cảnh huyện thành Ung Bình vào trong mắt. Bóng đêm đã buông xuống, nghìn ngôi nhà trong huyện Ung Bình đều đã lên đèn, nếu đứng đây thưởng thức cảnh đêm thì Trương Thanh Vân cảm thấy có hương vị khác hẳn nếu so sánh với ở nhà mình.
- Sương Nhi, chỗ này đúng là rất tuyệt, ánh mắt của em cũng không tệ lắm.
Trương Thanh Vân dịu dàng nói, hắn lập tức vươn tay ôm Cảnh Sương đang đứng bên cạnh vào trong lồng ngực.
- Ư!
Cảnh Sương đối mặt với hành động đột nhiên của Trương Thanh Vân thì lập tức ư lên một tiếng, giọng điệu của nàng cực kỳ quyến rũ làm người nghe sinh ra cảm giác rất đặc biệt.
- Nếu anh thích thì sau này nên đến đây thường xuyên, dù sao em ở một mình cũng thấy rất vắng lặng.
Cảnh Sương cúi đầu khẽ nói.
Trương Thanh Vân cảm thấy máu nóng bùng lên, hắn xiết chặt người ngọc trong lồng ngực rồi hôn điên cuồng vài cái. Lúc này bụng dưới của hắn chợt biến hóa, vì vậy hắn lập tức buông thả tay chân, hai bàn tay bắt đầu tấn công những bộ vị đặc biệt trên người Cảnh Sương.
- Anh đúng là xấu xa.
Cảnh Sương giận dữ nói, nhưng nàng cũng không có động tác chống đối nào. Sau khi trải qua những nụ hôn nồng nhiệt thì Trương Thanh Vân cuối cùng cũng không thể khống chế lửa dục của chính mình, hắn dùng tay bế Cảnh Sương chạy thẳng xuống lầu.
- Ui da!
Cảnh Sương kêu lên một tiếng sợ hãi, hai chân treo trên bầu trời khẽ vung vẫy, vẻ mặt vừa giận vừa vui. Cặp môi của nàng mấp máy vài lần nhưng lời nói thì mắc nghẹn nơi cuống họng không thể nào phát ra, quả thật cực kỳ nhu mì.
Trương Thanh Vân ôm lấy Cảnh Sương rồi đặt nàng lên giường khá nhẹ nhàng. Lúc này hắn bắt đầu vung vẫy tay chân, bắt đầu triển khai thế tấn công.
- Anh...Anh này, tắt...Tắt đèn...Mắc cở chết...Chết người.
- Không sao, anh thích như vậy
Trương Thanh Vân cười hì hì, thân thể hắn lập tức hạ xuống, chăn cũng được phủ lên.
...
Sáng sớm hôm sau Trương Thanh Vân cảm thấy trong tai ngứa ngáy, hắn chậm rãi mở to mắt. Cảnh Sương lúc này đang nở nụ cười đứng nơi đầu giường, nàng đang dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn hắn.
- Ủa, em thức dậy rồi sao? Vẫn còn sớm mà!
- Còn sớm gì nữa? Gần tám giờ rồi, nếu anh không thức dậy thì sẽ muộn giờ làm.
Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng, hắn thầm mắng mình hồ đồ, đêm qua "hoạt động" quá mức điên cuồng, lúc này đầu óc vẫn còn có chút đau nhức. Hắn lắc đầu thật mạnh rồi vén chăn bước khỏi giường, nhưng đúng lúc này hắn phát hiện toàn thân trần như nhộng, khi tiếp xúc với không khí lạnh như băng bên ngoài làm hắn giật mình.
Cảnh Sương khẽ gắt một tiếng, nàng trợn trừng mắt. Sau khi trải qua một đêm dạt dào tình cảm nhưng lúc này vẻ ửng hồng trên gương mặt vẫn còn chưa rút đi hoàn toàn, bộ dạng tức giận của nàng cực kỳ mê người.
- Anh nên đắp chăn lên người, như vậy cũng không sợ đông cứng.
Cảnh Sương vừa nói vừa đến bên chiếc tủ đặt ở đầu giường lấy quần áo đưa cho Trương Thanh Vân.
Thấy bộ dạng Cảnh Sương giống như một người vợ hung dữ, Trương Thanh Vân lập tức muốn chọc ghẹo nàng, nhưng hắn không ngờ Cảnh Sương vừa đặt quần áo xuống đã đột nhiên phóng như bay ra khỏi phòng, vẻ mặt cực kỳ đắc ý. Nguồn tại ện FULL
- Hừ hừ, tiểu nha đầu, xem anh sẽ trừng trị em thế nào.
Trương Thanh Vân thầm mắng trong lòng, hắn lập tức nghĩ đến tình cảnh đêm qua. Tối qua thân thể như ngọc của Cảnh Sương quấn lấy hắn, cả hai liên tục vật lộn, tuy Trương Thanh Vân hắn là người đã đi qua hai đời nhưng loại cảm giác này cũng là lần đầu tiên được cảm nhận.
Trương Thanh Vân mặc quần áo thật nhanh rồi phóng xuống phòng khách.
- Thanh Vân, anh đánh răng rửa mặt đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.
Trong phòng bếp truyền đến âm thanh của Cảnh Sương.
Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn thầm nghĩ có vợ đúng là quá tốt, nếu là ở nhà thì chắc chắn đã bị mẹ mắng. Hắn vừa nghĩ đến đây thì vẻ mặt lập tức biến đổi, tối qua hắn không về nhà, hơn nữa cũng không nói với cha mẹ, không biết lúc này cha mẹ ở nhà đã lo lắng đến mức nào rồi.
- Sao thế? Thanh Vân, anh còn đứng ngây ra đó làm gì?
Cảnh Sương cầm chén dĩa tiến vào phòng khách, nàng thấy Trương Thanh Vân đứng ngây người thì lập tức mở lời. Trương Thanh Vân cũng vội vàng nói ra vấn đề đáng lo lắng.
- Hừ, em đã gọi điện cho hai bác, nếu để đến lúc anh gọi điện thì sợ rằng hai bác đã đi báo công an rồi.
Cảnh Sương nở nụ cười yêu kiều nói.
- Em gọi điện khi nào?
Trương Thanh Vân trở nên kinh ngạc:
- Không phải khi anh tiến vào Hiểu Nhĩ Sơn Trang thì em đã gọi điện rồi đấy chứ? Sao em biết anh không về nhà? Xem ra em cũng có ý định giữ anh ở lại.
Cảnh Sương trở nên ngơ ngẩn, sau đó vẻ mặt lập tức đỏ bừng. Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn thầm nghĩ mình đã đoán trúng tâm tư của nha đầu này, dù Cảnh Sương có khôn khéo thế nào thì cũng có ngày hôm nay.
- Anh là tên hoang dâm vô đạo, ai cho anh cười, ai cho anh cười.
Cảnh Sương buông chén đĩa rồi dùng giọng khó thở nói, nàng vừa nói vừa phóng về phía Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, môi lại liền môi.
Cảnh Sương rõ ràng đến lúc này mới được nếm lửa tình, hơn nữa Trương Thanh Vân toàn tấn công vào những vị trí quan trọng, nàng sao có thể chống đỡ được những đợt tấn công mãnh liệt như vậy? Chỉ cần vài ba nụ hôn cuồng nhiệt và những cái vuốt ve đúng nơi đúng chỗ thì thân thể Cảnh Sương đã mềm nhũn trong lồng ngực Trương Thanh Vân, mặt mũi đỏ như gấc.
- Thanh Vân...Anh còn phải đi làm, muộn...Muộn rồi.
Cảnh Sương mở lời có chút lộn xộn.
Thân thể Trương Thanh Vân chợt chấn động, cũng lập tức biết được thời gian không còn nhiều. Lúc này hắn vội vàng cưỡng ép cảm giác xúc động trong lòng, hắn đỡ Cảnh Sương ngồi xuống ghế rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.
Hôm nay Cảnh Sương chuẩn bị bữa sáng rất phong phú, cháo nóng, vài món mặn, Trương Thanh Vân ăn uống say sưa, hắn cảm thấy tay nghề Cảnh Sương thật rất tuyệt.
Cảnh Sương ngồi ăn rất nghiêm chỉnh nhưng thỉnh thoảng vẫn phải đảo mắt liếc nhìn Trương Thanh Vân. Lúc này nghe thấy Trương Thanh Vân mở lời khen ngợi thì trong lòng cảm thấy rất vui nhưng cũng không dám biểu lộ quá mức, nàng sợ Trương Thanh Vân lợi dụng cơ hội để chê cười.
- Thanh Vân à, anh cũng phải cẩn thận với Vũ Chí Cường, gần đây hắn đang đi rêu rao khắp nơi, hắn nói rằng muốn cho anh biết tay.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn biết rõ Cảnh Sương vì nguyên nhân Hiểu Nhĩ Sơn Trang mà quan hệ rất rộng, lời này tuyệt đối không phải nói ngoa. Hơn nữa vấn đề Vũ Chí Cường muốn gây bất lợi cho hắn cũng đã được chính Trần Mại nói ra, vì vậy hắn cũng đã biết lâu rồi. Tên Vũ Chí Cường này là loại người hung ác, có thù chắc chắn sẽ báo nhưng đã lâu như vậy mà chưa có bất kỳ hành động nào, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy có chút bất an.
Tục ngữ có câu "không sợ trộm đến nhà mà chỉ sợ trộm nhớ thương", Vũ Chí Cường là loại gì Trương Thanh Vân hắn biết rất rõ. Tên kia đã nói ra thì nhất định sẽ hành động, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Thanh Vân, em biết anh rất mạnh nhưng chuyện Vũ Chí Cường bên kia có thể hòa giải được thì cũng tốt. Người này biết đủ mọi hạng người trong huyện Ung Bình, nếu hắn đã hành động mà chúng ta dùng cứng đối cứng thì chắc chắn sẽ thiệt thòi.
Khi thấy Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu không nói lời nào thì Cảnh Sương tưởng rằng hắn không thèm quan tâm, nàng dùng giọng có chút lo lắng nói.
Trương Thanh Vân gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ, nhưng lúc này trong lòng hắn lại có một ý nghĩ khác. Mình và Vũ gia đã đứng trên thế đối lập, Vũ Chí Cường là loại người có thù sẽ báo, mình và hắn xảy ra xung đột là điều khó thể tránh khỏi. Hắn nghĩ đến đây thì cũng muốn chờ đợi biểu hiện của Trương Thiến và Vương Hoa Hoa, chỉ cần hắn có thể chụp lấy tóc của đối phương thì sẽ không còn gì phải sợ.