Bố Y Quan Đạo

Chương 383: Bánh xe thời gian




Khu an dưỡng dành cho cựu chiến binh ở thủ đô, Trương Thanh Vân chạy xe đến mà không khỏi thở dốc. Bí thư Hoàng vài năm trước còn như mặt trời giữa ban trưa mà bây giờ cũng đã công tác cả đời và tiến vào khu anh dưỡng.

Có thể nói tiến vào khu an dưỡng là lựa chọn bất đắc dĩ của bí thư Hoàng, con cái lúc này đều ở nước ngoài, Hoàng Diêu cũng đã lập gia đình, chỉ còn một mình ông cô độc. Vì vậy chỉ còn cách tiến vào khu an dưỡng thì mới tìm được chút vui thú.

Bí thư Hoàng ở trong một căn nhà nhỏ trong khu an dưỡng, Trương Thanh Vân đã hẹn trước, hắn dừng lại bên ngoài bãi đậu xe rồi đi bộ về phía trước theo bảng hướng dẫn.

Khi Trương Thanh Vân nhấn chuông thì mở cửa là một người giúp việc nữ, hắn tỏ ý rất rõ ràng, người phụ nữ khách khí mời Trương Thanh Vân vào trong sân.

Khi tiến vào trong sân thì Trương Thanh Vân lập tức cảm nhận được khí tức Giang Nam, sân rất rộng và bị phân cách thành rất nhiều khu, có bồn hòa, rau xanh, ong, cá đều có. Nếu đặt thêm chuồng trâu và chuồng heo thì đây đúng là vườn của một nhà nông Giang Nam.

Trong bồn hoa phần lớn là những loại hoa Giang Nam, cây phù dung và Dạ Lai Hương đều là những loại hoa mà người Giang Nam yêu thích. Dù sao thủ đô cũng không phải là Giang Nam, hoa đã có vài phần héo tàn, trong vườn rau ngoài hai luống cải trắng Giang Nam còn sức sống bừng bưng thì tất cả đều tàn tạ.

Tục ngữ có nói: "Cây dù tốt mà trải qua sương giá cũng điêu tàn." Thủ đô thường rất lạnh, thời tiết ở đây khắc nghiệt hơn Giang Nam, mùa này cây cỏ điêu tàn cũng có ý vị.

Từ xa Trương Thanh Vân đã nhìn thấy một hình bóng cao gầy đang cầm xẻng xúc đất, mặt đất thủ đô rất khô, đất bị cát hóa nghiêm trọng, một xẻng đâm xuống phần lớn bùng lên bụi đất mờ mịt.

- Bí thư!

Trương Thanh Vân nói, hắn thấy rõ người đang cầm xẻng là Hoàng Tân Quyền, vì vậy vội vàng tiến lên phía trước nói.

Hoàng Tân Quyền mặc một bộ áo xanh giống hệt như công nhân, trên đầu đội mũ rộng, trên mặt là khẩu trang, chỉ còn nhìn thấy rõ hai tròng mắt. Khi nghe thấy tiếng gọi thì lão dừng tay rồi quay đầu nhìn sang.

Một cơn gió thổi tới, Trương Thanh Vân bị bụi đất tấn công, hắn rất khó chịu và quay đầu ho khan. Hoàng Tân Quyền cau mày nói:

- Sớm không đến muộn không đến lạ đến đúng lúc tôi làm việc, cậu đã đến thì vào nhà ngồi chơi.

Hoàng Tân Quyền nói xong thì quẳng xẻng tiến vào nhà trước tiên, Trương Thanh Vân theo sát phía sau.

Hoàng Tân Quyền đi vào phòng khách thì được nhân viên hộ lý trợ giúp thay bỏ quần áo lao động, lúc này Trương Thanh Vân mới nhìn rõ mặt mũi bí thư Hoàng. Lúc này tinh thần và thân thể của Hoàng Tân Quyền đã tốt hơn lúc sinh bệnh rất nhiều, nhưng dù sao cũng có chút gầy gò, dù sao cũng đã già, hơn nữa còn bị phẫu thuật trên trông có hơi yếu, sau khi trải qua một năm điều dưỡng mà vẫn chưa phục hồi lại thần thái như ngày xưa.

- Bí thư, chú đang trồng cây sao? Phải để vài tháng nữa mới đúng chứ? Phải là đầu xuân thì tình hình mới khá hơn.

Trương Thanh Vân nói.

- Ha ha!

Hoàng Tân Quyền cười, nhắc đến đề tài này làm lão có chút ngượng ngùng, lão nói:

- Vài ngày trước Hoàng Diêu đến và nói rằng sân nhà bị tôi phá hoại thành bộ dạng lúc này, tôi đây không nóng vội được sao?

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn nhịn không được phải muốn cười. Người già thường là vậy, rất nhiều người dần trở nên khờ dại, Hoàng Tân Quyền nói những lời này có khác gì những đứa trẻ? Lão muốn khoảng sân khôi phục lại sức sống mà chẳng phân biệt được đâu là mùa gieo trồng, đúng là có chút tâm tính trẻ thơ.

- Bí thư, tôi dựa theo lời chú mà chọn đến vài giống cây Giang Nam, cây Chương và cây Lim đều là loại cây tốt. Nếu muốn trồng đào thì phải là loại chịu rét, nếu muốn loại đào mừng thọ ở Giang Nam thì phải đến tháng sáu mới có giống. Giang Nam mùa đông đã khá lạnh, nếu chú đưa về thủ đô thì sao có thể gắng gượng qua mùa đông?

Trương Thanh Vân nói.

Hoàng Tân Quyền chợt nhíu mày, lão chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt có chút uể oải, một lúc lâu sau mới nói ra một câu:

- Tay chân không hoạt động, không có rau màu thì vô ích sống thêm vài năm.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt đỏ lên, Hoàng Tân Quyền nói như vậy, vừa rồi chính mình lại có ý khoe khoang, vì vậy cũng không biết làm sao cho phải.

Hoàng Tân Quyền khoát tay nói:

- Thế này đi, hôm nay cậu quy hoạch sân vườn cho tôi, sang năm lại đây thăm quan, nếu có thể thành công thì những gì cậu nói là đúng.

- Nếu không thành thì cậu cũng chỉ là ngụy quân sư lý luận suông, tôi sẽ cho cậu chọn giống cây, cậu xem có loại nào tốt thì sử dụng.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên cổ quái, hôm nay đến đây vốn muốn thăm hỏi Hoàng Tân Quyền, đồng thời cũng giải thích qua vấn đề về công ty Mia. Dù sao hắn cũng khó thể tránh khỏi liên quan đến chuyện của Hoàng Tử Ca, chỉ sợ trong lòng Hoàng Tân Quyền có ý vị, vì tránh kích thích lão mà Trương Thanh Vân cũng không đem theo Triệu Giai Ngọc đến đây.

Nhưng không ngờ Trương Thanh Vân đến nhà Hoàng Tân Quyền thì gặp chuyện thú vị thế này, bí thư Hoàng bây giờ đã rõ ràng đã phất tay áo, mặc kệ mọi chuyện, hoàn toàn say lòng ở khoảng sân nhỏ. Giống như khoảng sân này vượt xa so với quan trường, thú vị hơn rất nhiều.

Hoàng Tân Quyền đã như vậy mà trong đầu Trương Thanh Vân lại có rất nhiều câu nói không thể đưa ra, hắn đành phải dựa theo yêu cầu của Hoàng Tân Quyền mà thay đổi một bộ quần áo "lao động" và bịt khẩu trang, cả hai ra khoảng sân nhỏ và bắt đầu quy hoạch.

Hoàng Tân Quyền là một người hiếu học, mỗi một loại cây lão đều muốn biết rõ đặc tính, những thứ này sao Trương Thanh Vân có thể trả lời được? Đến lúc này lão dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trương Thanh Vân, nhưng lão cũng không nói rõ quan điểm mà bất đắc dĩ nghe theo những gì Trương Thanh Vân sắp xếp.

Hoàng Tân Quyền vốn đã mua sẵn giống bạch dương để trong nhà, loại này sức sống rất mạnh, hai người trồng vài cây trên lối vào nhà. Trương Thanh Vân đã lâu rồi không lao động, tuy vẫn còn trẻ nhưng bận rộn một lúc lâu cũng thở hổn hển như trâu.

Khi hai người kết thúc công việc thì đã đến hoàng hôn, trước cổng truyền đến vài tiếng loa, ngay sau đó là tiếng nói cười líu ríu. Hoàng Tân Quyền chợt vui mừng, Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn ra cửa, Hoàng Diêu đang kéo cánh tay Quách Vũ, hai mang theo túi lớn bọc nhỏ đi vào.

Hoàng Diêu từ xa đã nhìn thấy Hoàng Tân Quyền, nàng tiến lên chào cha, nhưng lại không nhận ra một Trương Thanh Vân với bộ đồ công nhân lao động. Nàng tưởng rằng Trương Thanh Vân là hộ lý viên, vì vậy mà nhét túi trong tay cho Trương Thanh Vân rồi nói:

- Cha, đừng lao động quá lâu, mỗi ngày không được quá hai giờ.

Hoàng Tân Quyền có chút mất hứng đẩy tay Hoàng Diêu rồi nói:

- Trên người cha rất bẩn, đi vào rồi nói sau.

Quách Vũ cũng tiến lên chào hỏi, Hoàng Tân Quyền ừ một tiếng rồi tiến vào phòng khách trước tiên.

Khi Trương Thanh Vân và Hoàng Tân Quyền thay đổi quần áo lao động đi ra phòng khách thì Hoàng Diêu chợt "a" lên một tiếng, nàng dùng ngón tay chỉ Trương Thanh Vân rồi nói:

- Anh...Chào chủ nhiệm Trương!

Vẻ mặt Hoàng Diêu rất xấu hổ, nàng cũng biết chuyện kết hôn của Trương Thanh Vân ở thủ đô nhưng lại không đến, hơn nữa Quách Vũ cũng không đi. Không ngờ một ngày sau lễ cưới thì Trương Thanh Vân đã xuất hiên trong nhà cha, lúc đầu nàng còn không nhận ra, lúc này gặp mặt thì đúng là không biết phải làm sao.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn bắt tay với Quách Vũ rồi nói với Hoàng Diêu: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

- Sau hơn ba mươi năm chăm sóc thì bí thư nghe cô nói sân vườn xơ xác, lúc này cố gắng lao động, cũng không thể trách chú ấy.

Hoàng Diêu nở nụ cười mất tự nhiên, mà Quách Vũ cũng có chút xấu hổ, hai người không tình nguyện khi nhắc đến vấn đề lễ cưới, bầu không khí có chút quái dị.

Hoàng Tân Quyền giống như không quan tâm đến chuyện của bọn trẻ, lão tự mình rót một ly trà rồi ngồi xuống nói:

- Dao Dao, chuyện các con kết hôn có mời Trương Thanh Vân không?

Vẻ mặt Hoàng Diêu và Quách Vũ chợt biến đổi, đúng là cái gì đến cũng đến. Hoàng Tân Quyền nở nụ cười hiền lành nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi chỉ chỉ Hoàng Diêu nói:

- Nha đầu cuối cùng cũng sẽ lập gia đình, đó chính là ngày mùng tám tháng giêng, tâm nguyện cuối cùng của tôi cũng đã thành hiện thực, đến lúc đó cậu cũng không được vắng mặt.

- Đó là đương nhiên, cháu sẽ tự mình đến tham gia!

Trương Thanh Vân cười nói, hắn biết rõ lòng dạ của Hoàng Diêu, dù sao nàng cũng là anh em của Hoàng Tử Ca, nếu Hoàng Tử Ca và Trương Thanh Vân hắn có xung động thì Hoàng Diêu rất khó đứng về phía mình.

Dù sao thì những vấn đề nhân tình khó khăn cũng có rất nhiều, cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người đều có tinh thần trọng nghĩa như bí thư Hoàng.

Nhừng dù Hoàng Diêu có thế nào thì Trương Thanh Vân vẫn coi nàng là một đứa trẻ, Trương Thanh Vân như thế sao nàng không chấp nhất cho được? Dù ở trước mặt bí thư Hoàng thì Trương Thanh Vân cũng không quan tâm.

Bí thư Hoàng giữ lại dùng cơm tối, Trương Thanh Vân cũng không từ chối nhưng Hoàng Diêu lại rất mất tự nhiên, vài lần nàng muốn nói gì đó với Trương Thanh Vân nhưng cảm thấy rất khó mở miệng.

Quách Vũ thì ngược lại, hắn rất hào phóng, hắn tỏ lời xin lỗi khi không tham gia tiệc cưới của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng cười nói:

- Không đi cũng không sao, hôm nay người quá đông, đến lúc này tôi mới phát hiện ra mình rất nổi danh ở thủ đô, thậm chí khách đến ngày hôm qua phần lớn là thiếu nữ.

Quách Vũ có chút ngây người rồi nở nụ cười thoải mái, trong lòng rất khâm phục hành vi tiêu sái của Trương Thanh Vân, không quá để ý đến cái nhìn của người đời, điều này cũng làm Quách Vũ cảm thấy mình khó thể so sánh được.

Sau khi chấm dứt bữa cơm tối thì Trương Thanh Vân bị Hoàng Tân Quyền gọi vào phòng làm việc, khi vào phòng thì câu đầu tiên của lão là:

- Có lẽ thành tích của cậu ở Giang Nam rất xông xáo, người khắp nơi đều nói cậu rất tốt, như vậy thật sao?

Trương Thanh Vân không dám lên tiếng, lời nói của bí thư Hoàng có hương vị phê bình rất nồng đậm, rõ ràng lão có cái nhìn về vấn đề Trương Thanh Vân ở Giang Nam.

- Tôi cũng đã nói với cậu rồi, không cần xen vào vấn đề kinh doanh, nếu như vậy trái đắng cũng chỉ dành cho mình cậu ăn, tình ngay lý gian. Nếu có ngày cậu nắm quyền cao thì sẽ hiểu lời nói của tôi.

Hoàng Tân Quyền hừ một tiếng rồi nói.

Trương Thanh Vân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy nghi hoặc, điều này Trương Thanh Vân cũng ý thức được, nhưng bí thư Hoàng nói với mình những lời này khi nào? Trong lòng hắn xoay chuyển rất nhanh, hắn đột nhiên nghĩ đến tình cảnh Hoàng Diêu chào tạm biệt mình ở Giang Nam mà hiểu rõ ngọn nguồn. Nếu lúc đó Hoàng Diêu nói sớm thì mình chắc cũng không để cho bí thư Hoàng thất vọng.

Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc dù là vợ chồng nhưng đều có công việc khác nhau, mình không nên dùng lực ảnh hưởng để phủ lên sự nghiệp của nàng. Hai người chẳng ai không có lo lắng, có lo gần thì tất phải lo xa, chính mình cần phải xem xét chu đáo vì tương lai.