- Cậu lấy đâu ra những thứ này? Điều này...Điều này...
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Cái gì mà cái này cái nọ? Đây đều là tin tức phản ánh do phó tổng giám đốc công ty bất động sản Hồng Lan Lưu Hải Xuyên cung cấp. Vấn đề của Sở Hà là rất lớn, đất ở Mục Huyện đã bị nàng chuyển đổi phi pháp, coi tất cả đám người ở Thành Đô là khỉ...
- Không...Không thể nào, sao lại là như vậy?
Vi Cường lắp bắp nói, hắn cảm thấy không thể tin nổi:
- Giám đốc công ty điện tử Mia cũng thật là, bọn họ đã từng đến làm khảo sát chuyên môn, tôi không tin cục đầu tư lại không thấy lỗ thủng khổng lồ thế này.
- Hừ!
Trương Thanh Vân hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Vấn đề về công ty Mia là thật, nhưng căn bản bọn họ cũng không muốn đầu tư, huống hồ bọn họ còn lỗ nặng trong vài năm liền, lại là tình nghi của vấn đề báo cáo trốn thuế ở Mỹ, chắc chắn không có năng lực đầu tư lớn như vậy ở Thành Đô.
Vẻ mặt Vi Cường chợt trắng bệch rồi liên tục biến đổi, môi liên tục mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Mãi đến lúc này Vi Cường mới phát hiện ra chính mình chỉ là một quân cờ, hơn nữa cũng không phải là quân cờ quan trọng, bị người ta đùa giỡn như khỉ, mà tất cả đều xuất phát từ con đàn bà kia.
Một người phụ nữ tài trí, có sức quyến rũ, nhìn qua thì cao sang dịu dàng, sao có thể như vậy được? Vi Cường cảm thấy uể oải đến cực điểm, đả kích này quá lớn, cấu trúc thế giới ảo tưởng của hắn đã hoàn toàn sụp đổ, lòng người quá hiểm ác làm hắn cảm thấy run sợ.
Trương Thanh Vân cũng im lặng không nói, hắn cũng không muốn cho Vi Cường xem những phần tài liệu này. Cuộc chiến giữa công ty Tiết Cao và công ty bất động sản Hồng Lan nhìn qua thì là cạnh tranh kinh doanh, nhưng thực tế thì Sở Hà và Hoàng Tử Ca đang làm trò tay không bắt sói.
Tay không bắt sói cũng rất tốt nhưng tổn hại đến lợi ích của người khác, coi xí nghiệp và chính quyền trong nước đều là kẻ ngu, điều này tuyệt đối không thể tha thứ, tuyệt đối là cuồng vọng.
Trương Thanh Vân lần này phóng ra nhiều mặt, ở nước Mỹ có Uông Phong trợ giúp rút củi đáy nồi, Uông Phong điều tra tất cả thông tin về mọi phương diện của Mia rồi đưa lên báo. Về vấn đề Sở Hà ở Thành Đô, Trương Thanh Vân nói Triệu Giai Ngọc dùng tiền mua hai phó tổng giám đốc của nàng, đưa tất cả tin tức của công ty bất động sản Hồng Lan ném ra ngoài, dù như vậy sẽ liên lụy đến rất nhiều quan viên cũng không đáng tiếc.
Vấn đề Trương Thanh Vân lo lắng lúc này chính là Kim Thành sẽ cùng công ty truyền thông dưới cờ của Triệu Giai Ngọc sát nhập vào nhau, hai công ty sẽ cùng liên hợp lại. Sau khi công ty được liên hợp thì Triệu Giai Ngọc sẽ cùng Uông Phong rót tài chính đầu tư lớn, công ty mới sẽ lập tức sát nhập vào đế chế sản xuất và phân phối phim truyền hình trong nước. Công ty sẽ cạnh tranh trực tiếp với công ty truyền thông Anh Em Hoa Hạ và HongKong Laser, cố gắng phát triển mình thành một công ty giải trí truyền hình lớn mạnh bậc nhất.
Thực chất của lần hợp tác này chính là hợp tác giữa Trương Thanh Vân và thế lực họ Uông, tuy biểu hiện chỉ là tình hình kinh doanh nhưng căn cơ là chính trị. Nếu không có căn cơ chính trị thì với quan hệ cá nhân giữa Trương Thanh Vân và Uông Phong căn bản sẽ không có khả năng hợp tác.
Có căn cơ này thì Trương Thanh Vân quay đầu xử lý vấn đề của Sở Hà cũng cứng rắn hơn rất nhiều, nếu bất động thì như núi, hành động sẽ mạnh mẽ như núi lửa phun trào, một đòn giết chết, đây cũng chính là mục tiêu của Trương Thanh Vân.
Đám người Hoàng Tử Ca và Sở Hà là cực kỳ nguy hiểm, may mà thực lực của bọn họ bây giờ vẫn còn chưa đủ mạnh, Trương Thanh Vân liên hợp với Uông Phong có thể dùng thực lực tư bản đánh cho đám người này tan rã.
Nhưng đây chỉ là vấn đề tạm thời, Trương Thanh Vân biết rõ khi tài phú trong nước nhanh chóng tăng trưởng, mà vấn đề tài chính trong nước không theo kịp tiến độ phát triển vào bồi dưỡng nhân tài của quốc tế. Sau này số lượng lớn những nhà tư bản quốc tế, những nhà đầu cơ quốc tế chạy xộc vào nước, bọn họ trắng trợn cướp đoạt tài phú trong nước. Bất động sản, thị trường chứng khoán chính là bước đệm cho kế hoạch đầu tiên của đám người này.
Trương Thanh Vân nghĩ đến những vấn đề này mà cảm thấy đau đầu, hắn biết rõ mình không có năng lực ngăn cản vấn đề này phát sinh, không phải sẽ dọn sạch tất cả vật cản. Khi đất nước được quốc tế hóa thì không thể tránh khỏi những tổn hại, Trương Thanh Vân chỉ hy vọng với năng lực của mình có thể đóng góp một phần học phí cho vấn đề này.
Mà muốn làm được điều này thì vấn đề quan trọng nhất chính là địa vị, địa vị mới là chân lý, nếu địa vị của Trương Thanh Vân càng cao thì lời nói càng nặng, tài nguyên khống chế trong tay cũng ngày càng nhiều, tác dụng ngày càng lớn.
Hai người cứ ngồi trong phòng mà không nói lời nào, bầu không khí yên tĩnh đến cực điểm. Khi thấy mặt trời sắp lặn, Trương Thanh Vân lại nhìn sang Vi Cường, tiểu tử này vẫn không chịu nhúc nhích như tượng đá.
- Này, nếu thật sự không nghĩ ra thì từ đây xuống tầng trệt cũng khá tốt, nhảy xuống sẽ được giải thoát.
Trương Thanh Vân nói.
Vi Cường ngẩng đầu lên nhìn Trương Thanh Vân, ánh mắt của hắn rất lơ lửng. Một lúc sau Vi Cường mới nói:
- Nhưng những thứ này có quan hệ gì đến tôi? Tôi có liên quan cũng bị xét xử, không phải sao?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, trong lòng thầm cảm thấy may mắn và gật đầu. Vi Cường đã tỉnh táo lại nhanh như vậy, không bị lạc lối và đánh mất lý trí, xem ra đã tiến bộ hơn rất nhiều. Không có mưa thì không xuất hiện cầu vồng, sau khi trải qua phong ba này thì Vi Cường sẽ trưởng thành hơn.
- Lúc này vấn đề quan trọng nhất là gì? Cậu có biết không?
Trương Thanh Vân híp mắt nói.
Vi Cường lắc đầu, hắn thở dài một hơi nói:
- Vấn đề là gì còn phải hỏi sao? Đám người kia hận tôi chết chưa nhanh, những ngày vừa qua tin tức đồn ra ngày càng dồn dập, rất nhiều người trong cơ quan trốn tôi như chạy dịch.
Vẻ mặt Vi Cường rất uể oải, có dấu hiện tan vỡ, hắn cúi đầu xuống rất thấp rồi lấy tay che mặt để người ta không thấy rõ biểu cảm. Trương Thanh Vân mỉm cười nói:
- Nếu cứ như vậy sẽ chẳng thể nào nên chuyện, Gia Cát Lượng không dùng một binh cũng buộc Tư Mã Ý lui trăm vạn cường binh, chỉ là chút chuyện của cậu mà so sánh được sao?
- Đứng nói này nói nọ, những thứ đó nào có dùng được?
Vi Cường thầm nói một câu, mây đen trên mặt còn không tiêu tan.
Trương Thanh Vân cười ha ha, hắn không nó thêm điều gì mà móc điện thoại ra nói:
- Đói bụng rồi, chuẩn bị gọi cơm, cậu muốn ăn món gì?
- Không, không ăn!
Vi Cường dùng giọng mất kiên nhẫn nói, hắn ngã người lên ghế sa lông rồi dùng gối che mặt, trong lòng rất bất an.
Trương Thanh Vân cũng không để ý đến hắn mà gọi cơm, khoảnh khắc sau đã được đưa đến, ba món mặn một món canh, Trương Thanh Vân ăn uống rất say sưa. Đúng lúc này điện thoại của Vi Cường chợt vang lên, hắn móc ra nghe rất mất kiên nhẫn, sau khi đặt bên tai thì quát:
- Ai đó? Lúc này tôi không rảnh, không rảnh!
Không biết đối phương nói gì mà Vi Cường đang ngồi trên ghế sa lông chợt nhảy dựng lên, hắn dùng giọng kích động nói:
- Cha, thật sự là...Cha...Con đã từng...Đã từng...
Điện thoại là của Vi Trung Quốc, Vi Cường rất kích động, giọng nói trở nên lắp bắp.
Sau khi bình tâm trở lại thì Vi Cường mới nói:
- Cha và mẹ vẫn khỏe chứ? Con cũng đã rất muốn về nhà...
Vi Cường cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn chảy cả nước mắt nước mũi, khi thấy Trương Thanh Vân liên tục nhíu mày thì âm thanh của Vi Trung Quốc đã vang lên:
- Tôi có thể nói gì anh được nữa đây? Muốn về thì cứ về, nhớ đưa Thanh Vân đến, nghe nói tửu lượng của cậu ấy rất tốt, tôi cũng muốn uống với cậu ấy vài chén. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
Vi Cường chợt ngẩn ngơ, hắn quả thật không tin vào lỗ tai mình, hắn cầm điện thoại một lúc lâu mà không lên tiếng, cuối cùng chỉ còn lại những âm thanh tút tút, Vi Trung Quốc đã tắt điện thoại.
Sau khi ngây người một lúc lâu thì trong mắt Vi Cường dần trở nên sáng rực, hắn cảm thấy một luồng khí nóng chảy khắp toàn thân. Hắn dù ngốc cũng hiểu rõ lần này chính mình có kinh hoàng nhưng không có nguy hiểm, nếu không cha sẽ chẳng thèm gọi điện cho mình, cũng sẽ không cho mình tiến vào khu nhà số một của thị ủy.
Vi Cường ngẩng đầu lên thì thấy Trương Thanh Vân đang nhàn nhã húp canh, hắn lại nghĩ đến câu nói của cha, vì vậy cũng không nhịn được mà nhào đến nói:
- Có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cậu...Cậu...Quá ghê tởm...Làm hơn một tháng qua ăn không ngon ngủ không yên.
Vi Cường chỉ tay vào Trương Thanh Vân, vẻ mặt hắn vừa kích động vừa hưng phấn, không biết khóc hay cười, nước mắt nước mũi đều chảy ra. Lúc này hắn cảm thấy toàn thân thoải mái, lúc này thế giới xung quanh rất đẹp và đáng yêu, tất cả mọi vật đều tươi đẹp.
- Chính cậu đần độn, không phải tôi không nói, tôi đã nói rõ ràng rồi mà cậu vẫn còn chưa hiểu sao?
Trương Thanh Vân co quắp miệng nói.
Vi Cường nở nụ cười ngượng ngùng, vẻ mặt có chút lúng túng, hắn dày mặt nói:
- Đúng là không thể hiểu nổi, mời huynh đệ chỉ điểm!
Vi Cường khẽ nghiêng đầu rồi phóng đến ghế sa lông, hắn mở hộp quà rồi cười hớn hở nói:
- Tuấn mã được làm bằng ngọc Phỉ Thúy, ngụ ý tinh thần thăng cao, mã đáo thành công...Đây chính là hàng thật giá thật...
Trương Thanh Vân hoàn toàn bị Vi Cường kéo ngược lại nhưng trong lòng cũng có chút ấm áp. Lúc này Vi Cường mới trở lại là Vi Cường trước đây, tâm tính của cậu ấm, da mặt dày như tường thành. Nổi đau của người lớn chính là giấc mộng về lợi ích, một chữ "thật" rất đáng quý, may mà Vi Cường tỉnh táo vào khoảnh khắc cuối cùng.
Sau khi dùng cơm xong thì Trương Thanh Vân lau dọn nhà cửa, hắn dùng giọng êm tai nói ra vài manh mối về công ty Mia. Đám người này tình nghi cùng công ty Hồng Lan làm ăn phi pháp, khó xử nhất chính là thị ủy Thành Đô và các ban ngành chính quyền có liên quan.
Cũng vì vậy mà vấn đề về công ty Tiết Cao rất mẫn cảm, nếu xử lý Vi Cường thì người khác rất dễ liên tưởng đến sau lưng hắn có bóng dáng của thị ủy Thành Đô hay không? Có bóng dáng của chính quyền hay không? Vi Cường nếu chịu tội thay thì tiếng nói sẽ rất mạnh, nếu đã như vậy thì thị ủy Thành Đô không xuống thang không được.
Vì vậy mà tình cảnh bốn phía đều là địch của Vi Cường sẽ hoàn toàn biến đổi, quyền lợi đấu tranh cá nhân và hình tượng chính phủ bên nào nặng bên nào nhẹ, dù là kẻ ngốc cũng hiểu được.
Trương Thanh Vân lại để Biện Huy Hoàng mở một cuộc họp báo, cố ý làm nhạt chuyện của Vi Cường, chỉ nói vài câu sơ sài, tất cả nguy cơ lập tức hóa giải.
Còn tên cảnh sát đứng lên tố cáo thì càng dễ giải quyết, hắn vốn là người trong thể chế, chỉ cần cục công an thống nhất tư tương và cho người ta vài chỗ tốt, hắn còn muốn phạm sai lầm nữa sao?
Đây đều là kế hoạch được Trương Thanh Vân đã định sẵn nhưng Vi Cường cũng được nghe lần đầu tiên, lúc này hắn há hốc mồm, nước miếng chảy ra thành dòng. Hắn trợn mắt nhìn Trương Thanh Vân, lần đầu tiên xuất hiện cảm giác kính sợ.
Trước kia Vi Cường cho rằng Trương Thanh Vân cao hơn mình chỉ có hạn mà thôi, cho đến khi xảy ra chuyện thì trong lòng cũng có chút áy náy, cũng không biết rõ Trương Thanh Vân thật sự lợi hại. Nhưng khi hắn nghe thấy những lời này của Trương Thanh Vân thì mới biết được thế nào là bày mưu nghĩ kế, tính toán không chút sai sót làm một người như hắn đang đi vào đường chết lập tức thoát nạn. Rõ ràng trong mắt đối phương thì đây chỉ là trò chơi đơn giản.
Khi Trương Thanh Vân xử lý chuyện của Vi Cường thì nhẹ nhàng xóa đi tất cả những mối họa, tất cả đều thuận lợi như nước chảy mây trôi...