Bố Y Quan Đạo

Chương 344: Có vợ sống thêm được vài năm?




Ngày xuân vẫn còn vương vấn, hôm nay thủ đô được trang hoàng khá lộng lẫy, khắp nơi đều là biểu ngữ, truyền thông trong nước và thủ đô tụ tập càng làm bầu không khí trở nên trang trọng.

Đoàn đại biểu nhân dân tỉnh Giang Nam do bí thư tỉnh ủy Lưu Trắc Nhiên dẫn đầu, đoàn người đã đến thủ đô vào ngày hôm trước, ngủ lại ở khách sạn Giang Nam.

Khách sạn Giang Nam chính là cơ cấu của tỉnh Giang Nam ở thủ đô, khi đoàn đại biểu quốc hội đến đây thì khách sạn Giang Nam giăng đầy biểu ngữ chào đón, ngoài khách sạn lót thảm đỏ để chào đón xe lãnh đạo, hai bên là những nhân viên quan hệ xã hội. Đồng thời cũng có rất nhiều phóng viên, ánh đèn lóe lên liên tục làm người khác khó thể mở lớn mắt.

Các đại biểu nối đuôi nhau đi vào, cửa ra vào của khách sạn có sẵn các nhân viên tiếp tân đứng tặng hoa, đây cũng là lần đầu tiên Trương Thanh Vân trải qua khung cảnh thế này, trong lòng vừa hưng phấn vừa kích động. Đây là đám người cùng hiến kế cho đất nước nên được đãi ngộ rất cao.

Đến tối thì đoàn đại biểu quốc hội Giang Nam mở cuộc họp báo trả lời các vấn đề của phóng viên, vì không có truyền thông nước ngoài nên áp lực không lớn.

- Chào bí thư Trương!

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn lại, thì ra là người quen, là Bạch Cốt Tinh đài truyền hình Phượng Hoàng.

- Bí thư Trương, tôi đặc biệt đến tìm anh để tìm hiểu đoàn đại biểu Giang Nam, anh có thể nói rõ những kỳ vọng của mình đối với đại hội lần này không?

Bạch Cốt Tinh chào hỏi, nàng đã tiến vào trạng thái công tác, tay cầm micro, phái sau là nhân viên quay phim đã bấm máy.

Bạch Cốt Tinh không hổ danh là Bạch Cốt Tinh, tràn đầy tinh lực, vành mắt đen sẫm chứng tỏ gần đây mất ngủ, xem bộ dạng thì vội vội vàng vàng, có lẽ đã chạy loạn khắp nơi.

Trọng tâm của đại hội lần này chính là thảo luận về vấn đề tam nông, gia tăng cải cách công tác khám chữa bệnh ở nông thôn, đồng thời cũng nâng mức dân sinh lên tầm cao mới. Hơn nữa chế độ mở rộng và cải cách thể chế cũng rất nóng, Trương Thanh Vân đã có kinh nghiệm công tác ở nông thôn, lúc này là phó phòng tổ chức, vì vậy hắn rất được chờ mong trên cả hai phương diện, cho nên trả lời câu hỏi của Bạch Cốt Tinh khá dễ dàng.

Mà Bạch Cốt Tinh cũng không phải đến đây để làm khó dễ, vì vậy trong lúc phỏng vấn hai người một hỏi một đáp, phối hợp rất vui vẻ.

Sau khi phỏng vấn xong thì Trương Thanh Vân cười nói:

- Đồng chí phóng viên nên giữ gìn sức khỏe, hai ngày nữa sẽ bắt đầu mở đại hội, còn chưa đến lúc đó mà đã có mắt gấu mèo, như vậy sao có thể kiên trì được?

Bạch Cốt Tinh chợt trở nên ngây ngốc, nàng quay đầu lại xem thì thấy máy quay đã tắt, vì vậy mà nói bằng giọng có chút tiếc nuối:

- Đáng lý nên đợi một chút nữa rồi hãy tắt máy, đại biểu quốc hội quan tâm đến phóng viên, đây cũng là một đề tài rất tốt.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, lúc này hắn mới biết mình gặp một cô phóng viên làm việc điên cuồng, cũng vì nguyên nhân thân phận mà hắn biết mình không thích hợp để tán dóc với nàng. Đúng lúc này có rất nhiều phóng viên khác đi đến mà Bạch Cốt Tinh cũng muốn đến phỏng vấn những đại biểu khác, hai người bắt tay nhau rồi kết thúc phỏng vấn.

Sau một đêm không nói chuyện, sáng ngày hôm sau Trương Thanh Vân mới biết mình cần phải để ý cả cách ăn mặc, đeo huy hiệu đại biểu màu đỏ trước ngực, ăn mặc đơn giản, sau đó xuống lầu cùng mọi người đi đến hội trường.

Trương Thanh Vân cảm thấy dù là đại biểu cũ hay đại biểu mới thì ngồi trên xe với tâm tình rất kích động, bầu không khí yên tĩnh. Hôm nay thủ tướng sẽ báo cáo về những công tác đầu năm, đến lúc đó tất cả các lãnh đạo trung ương đều có mặt, tiếp xúc gần với lãnh đạo cấp cao như vậy thì ai chẳng kích động?

Khi đi vào hội trường thì Trương Thanh Vân cảm thấy một bầu không khí trầm trọng và trang nghiêm đập vào mặt. Đại biểu quốc hội là cơ quan có quyền lực cao nhất, dù là ai cũng cảm thấy từ sâu trong đáy lòng sinh cả cảm giác kính sợ.

Đại hội bắt đầu, chủ tịch quốc hội và các thành viên cục chính trị xuất hiện, hội trường vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trương Thanh Vân lẳng lặng nhìn những vị lãnh đạo, trong lòng có chút kích động, cơ thể giống như có chút thăng hoa. Đám người bên trên là đầu não của quốc gia, mình là đại biểu quốc hội cũng có quyền lên tiếng trong vấn đề sửa đổi bổ sung chính sách, rõ ràng có chút quyền lợi quyết định hướng đi của dân tộc.

Khi thủ tướng chính phủ báo cáo công tác đầu năm thì quốc hội cũng chia tổ thảo luận, Trương Thanh Vân tất nhiên cũng chìm đắm vào trong những vấn đề này, những đại biểu khác cũng rất chuyên chú.

Trước kia đọc báo cáo đều nhanh như gió nhưng bây giờ mọi người lại thấy khá chậm, bọn họ vừa xét duyệt vừa học tập vừa tìm hiểu. Phân tổ thảo luận của tỉnh Giang Nam nằm dưới sự quản lý của phó thủ tướng Liên, đoàn trưởng Lưu Trắc Nhiên chủ trì những cuộc thảo luận của các đại biểu trong đoàn.

Trương Thanh Vân cũng được lên tiếng, hắn không chút luống cuống. Hắn vừa khẳng định nội dung của báo cáo, đồng thời còn gia tăng cải cách của phương pháp khám chữa bệnh ở nông thôn, chú ý đến những vấn đề nổi cộm trong tam nông, đồng thời còn đưa ra đề nghị để mọi người thảo luận.

Trương Thanh Vân mở miệng phát biểu thì làm cho nhiều người phải chú ý. Mọi người phát hiện ra trong đoàn có một đại biểu trẻ như vậy, tất cả đều ném cho hắn ánh mắt tò mò, cũng có vài người xì xào bàn tán.

Lưu Trắc Nhiên nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, trong đầu nghĩ đến danh sách đại biểu quốc hội lần này của Giang Nam, lão cảm thấy Trương Thanh Vân khá quen thuộc nhưng cũng không thể nghĩ ra ngay lập tức.

Mà phó thủ tướng Liên thì khẽ nhắm mắt, trên mặt lộ ra nụ cười. Sau khi thảo luận chấm dứt thì lão nói với bí thư Lưu:

- Đúng là Giang Nam có nhiều nhân tài, đại biểu Tiểu Trương cũng rất có danh tiếng ở thủ đô.

Lưu Trắc Nhiên chợt trở nên ngây ngốc, đại biểu Trương sao? Trong đầu lão lập tức có phản ứng, thì ra phó thủ tướng đang nói về người đại biểu trẻ của đoàn mình, trước đây mình cũng từng khen ngợi người này, nhưng vì sao ngay cả phó thủ tướng Liên cũng biết hắn?

Trước khi Lưu Trắc Nhiên đến nhận chức ở Giang Nam thì làm quan ở nơi khác, vì vậy cũng không biết rõ ràng lắm về những phong ba của Trương Thanh Vân và thế lực nhà họ Triệu.

Dù sao trong nước cũng không có riêng một thế lực nhà họ Triệu, có thế lực nhà họ Cao, vùng tây bắc, đông bắc, Hoa Đông, Hoa Nam cũng có vô số các gia tộc khác. Dù sao đám tướng quân trong nước cũng có rất nhiều, người có công đầy rẫy, nhưng đám người Triệu, Cao, Uông thì có danh tiếng cao hơn một chút mà thôi.

Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không biết lần này mình được lãnh đạo chú ý.

Đây là lần đầu tiên hắn tham dự đại hội, hơn nữa còn bị bầu không khí ảnh hưởng nên không nói được nhanh.

Vài ngày sau đại hội vào trong quá trình viên mãn, các loại dự luật được sửa đổi, được xét duyệt thảo luận, bên trong còn xen kẽ vài ba cuộc họp báo. Tuy khá bận rộn nhưng Trương Thanh Vân cảm thấy rất phong phú.

Cơ hội thế này rất khó có được, Trương Thanh Vân cảm thấy tham gia đại hội đầu tiên trong đời của đại biểu quốc hội mà trong lòng và ánh mắt cũng thoáng hơn. Đây là lần đầu tiên hắn được nếm trải cảm giác suy xét vấn đề trên phạm vi rộng, tâm tình này hoàn toàn khác so với chức vụ bí thư huyện ủy.

Đất nước có vài tỷ dân, biết bao nhiêu kilomet vuông, hơn nữa cũng không phải cô lập như năm xưa mà còn phải suy xét ngoại giao, tình hình thế giới, hoàn cảnh bản thân...Chỉ là một vấn đề nhỏ như hạt vừng nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh rộng thì cũng là chuyện lớn.

Đến tối ngày thứ năm, Trương Thanh Vân đang đọc báo cáo trong phòng khách sạn thì nhân viên phục vụ tiến lên gõ cửa, người này nói có lãnh đạo muốn gặp. Hắn vội vàng bỏ tài liệu trong tay xuống, sau đó sửa sang quần áo rồi đi theo sau lưng nhân viên phục vụ. Hắn hỏi:

- Đồng chí lãnh đạo ở phòng nào?

- Ủa?

Nhân viên phục vụ chợt nhíu mày giống như có chút nghi ngờ, sau khi đánh giá Trương Thanh Vân từ trên xuống dưới rồi mới nói:

- Anh là đại biểu đoàn Giang Nam mà không biết số phòng của trưởng đoàn sao?

Trưởng đoàn à? Bí thư Lưu sao? Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn có chút bất ngờ. Bí thư Lưu sao biết mình? Muộn thế này còn tìm mình, có chuyện gì sao?

Trương Thanh Vân mang theo một bụng nghi hoặc mà đi đến phòng của trưởng đoàn. Hắn khẽ gõ cửa, khoảnh khắc sau đã có người ra mở cửa, một người đàn ông mặc tây phục, nhìn có vẻ rất giống thư ký.

- Anh là Trương Thanh Vân, là phó phòng Trương phải không?

Trương Thanh Vân gật đâu rồi nói:

- Bí thư tìm tôi sao?

Người đàn ông nở nụ cười, hắn nói:

- Mời anh vào trong, anh cứ đi qua phòng khách, Bí thư đang ở trong phòng làm việc!

Trương Thanh Vân còn đi qua phòng khách thì đã nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cười, hình như không phải chỉ là một người. Hắn khẽ đẩy cửa phòng làm việc thì nhìn thấy trưởng phòng Lưu, hắn vội nói:

- Chào bí thư Lưu, chào trưởng phòng Lưu, Trương Thanh Vân đến báo danh.

Lưu Tiến quay đầu lại, hắn chỉ chỉ vào Trương Thanh Vân rồi nói:

- Bí thư, đây chính là vị phó phòng tổ chức mới nhận chức, là Trương Thanh Vân!

- Ngồi, ngồi đi!

Lưu Trắc Nhiên khoát tay nói, bình thường cán bộ đều có chút phúc hậu nhưng bí thư Lưu lại rất gầy, hôm nay lão ăn mặc rất tùy tiện, dưới chân là một đôi dép lê, bộ dạng giống như đang ở nhà. Text được lấy tại Truyện FULL

Trương Thanh Vân chú ý ngồi trên ghế sa lông đối diện với trưởng phòng Lưu, Lưu Trắc Nhiên dùng ánh mắt có chút hăng hái nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau lão mới nói:

- Tôi thấy lần này trong danh sách đại biểu quốc hội Giang Nam thì cậu nhỏ tuổi nhất, hơn nữa lại rất sôi nổi, ngay cả phó thủ tướng cũng có lời khen ngợi.

Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy, hắn không biết bí thư đang nói lời khen ngợi hay có ý gì khác. Lưu Trắc Nhiên ép tay xuống nói:

- Thả lỏng, thả lỏng, không cần căng thẳng.

Lưu Tiến dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Trương Thanh Vân rồi gật đầu, lúc này hắn mới dám ngồi xuống mà trong lòng có chút nghi hoặc. Hắn thầm nghĩ lần này Lưu Trắc Nhiên tìm mình với mục đích gì? Để quen mặt sao? Hay để tâm sự? Rõ ràng không phù hợp với lẽ thường.

- Tiểu Trương, trưởng phòng có lời khen ngợi cậu, vừa rồi anh ấy cho tôi một lời đề nghị, chuẩn bị bố trí cho cậu một nhiệm vụ, cậu có lòng tin hoàn thành không?

Lưu Trắc Nhiên lập tức di chuyển chủ đề.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn lại tiếp tục đứng lên. Phản ứng đầu tiên của hắn là nhiệm vụ gì? Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Bí thư, anh nói đi, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành!

Lưu Trắc Nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc làm Trương Thanh Vân cảm thấy áp lực rất lớn, trong lòng lại càng nghi ngờ. Việc lớn, nhất định là chuyện lớn, nếu không đâu cần bí thư tỉnh ủy phải tự mình sắp xếp?