Bố Y Quan Đạo

Chương 333: Vũ Lăng vi diệu




Khi Trương Thanh Vân đi vào khu hành chính thị ủy Thành Đô thì rõ ràng cảm thấy thái độ của mọi người đối với mình thay đổi rất nhanh, rất nhiều người không quen mỉm cười chào hỏi.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, xem ra chưa quen thuộc là giả, mình ở Vũ Lăng cũng coi như là nhân sĩ nổi danh. Trước kia chưa quen vì kẻ nào cũng có tâm tư, cảm thấy mình nguy hiểm, tránh xa hay hơn tiếp cận.

Hôm nay Tạ Minh Quân trông rất sáng láng, ánh mắt ngầu đục sau kính lão trở nên có thần hơn, lão đang dùng ánh mắt xem xét kỹ lưỡng nhìn Trương Thanh Vân.

Phó phòng tổ chức tỉnh ủy, dù quyền thế là thế nào thì chức danh này cũng rất vang dội. Tạ Minh Quân tất nhiên rất quen thuộc với phòng tổ chức, lão biết rõ nếu dựa theo phương pháp phân phối bình thường thì các tỉnh khác đều có năm sáu tên phó phòng tổ chức, nhưng sau khi bắt đầu nhiệm kỳ mới thì phòng tổ chức ở Giang Nam chỉ có bốn gã phó phòng.

Tạ Minh Quân đang xem xét có nên tăng thêm vài vị phó phòng đi lên tỉnh ủy hay không, để xem vị trí cạnh tranh này có rơi xuống đầu Trương Thanh Vân hay không? Lúc đó Trương Thanh Vân có thể tiến lên cũng có công lao của lão.

Liên tục nâng Trương Thanh Vân để chuẩn bị làm cho sượng mặt, cho trên đầu hắn có nhiều vầng sáng. Là bí thư huyện ủy xuất sắc, bí thư tỉnh ủy cũng phải khen ngợi, là đại biểu quốc hội toàn quốc. Những thứ này đều do chính Tạ Minh Quân lão náo động.

Càng âm u chính là khi phòng tổ chức tỉnh ủy khảo sát cán bộ thì còn gọi điện thoại cho Tạ Minh Quân, chính lão lúc đó tâng bốc Trương Thanh Vân hết lời, cố gắng tập trung tinh thần làm cho Trương Thanh Vân phải chuyển động phóng lên thật cao. Nào ngờ Trương Thanh Vân có quan hệ bên trên, tình cảnh này lập tức đưa hắn bay lên cao thật sự.

Trong lòng Tạ Minh Quân cảm thấy có chút oan ức, vì lão biết Trương Thanh Vân sẽ không bao giờ cảm ơn mình. Vì người này dù còn trẻ nhưng rất lớn gan, làm việc suy nghĩ chu đáo, vài lần suýt nữ chính lão đã đưa hắn lên đầu súng.

Hơn nữa vào lúc cuối cùng thì Tạ Minh Quân cũng đưa Trương Thanh Vân lên đầu súng một khoảng thời gian, vì muốn nói Trương Thanh Vân chấp chính ở quê hương mà vấn đề lớn nhất đó là quan hệ với lãnh đạo không được tốt. Nhưng khi vấn đề xảy ra thì chính Tạ Minh Quân lại giúp Trương Thanh Vân che chở, nói đến đồng chí Trương Thanh Vân thì phải là cán bộ vĩ đại vô điều kiện, nếu không cho lên đầu súng thì giữ lại làm gì?

- Chào bí thư!

Trương Thanh Vân tiến vào cửa thì lập tức cười nói, hắn bị Tạ Minh Quân nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên.

Cặp mắt hồ ly của Tạ Minh Quân tỏa sáng, đây không phải dấu hiệu tốt.

- Tốt, tốt!

Tạ Minh Quân nhếch miệng cười nói:

- Phòng tổ chức đã bày tỏ công khai rồi, không ngờ cậu có thể may mắn như vậy. Trước đó bọn họ khảo sát cậu đã hỏi qua ý kiến của tôi, lúc đó tôi còn định giữ cậu lại ở Vũ Lăng, xem ra lúc này giữ không được nữa rồi.

Tạ Minh Quân nói xong thì cười ha hả rồi gọi thư ký dâng trà cho Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà thầm gật đầu, Tạ Minh Quân không hổ là cáo già, chỉ cần vài lời đã nói rõ đang ủng hộ mình, hơn nữa còn nói rõ ý nghĩ đề bạt mình nhận chức ở Vũ Lăng. Trương Thanh Vân biết rõ không có chuyện như vậy nhưng khi Tạ Minh Quân nói ra cũng làm cho hắn có hơi cảm động mà không hiểu nguyên nhân.

- Trước đó cậu đã lên Thành Đô gặp bí thư Hoàng phải không? Sức khỏe lãnh đạo có tốt không?

Tạ Minh Quân di chuyển chủ đề.

- Khá tốt, những câu hỏi lãnh đạo đặt ra điều liên quan đến quê hương, chú ấy vẫn rất quan tâm đến sự phát triển của quê hương!

Trương Thanh Vân nói, hắn muốn tìm ra những quan điểm về Tang Chương của Tạ Minh Quân thông qua lời nói.

- À!

Tạ Minh Quân gật đầu, hắn đột nhiên nói:

- Đúng rồi, Thanh Vân! Nếu cậu đi thì Tang Chương sẽ rơi vào thế quần long vô thủ, cậu có ý kiến gì về nhân tuyển cho Tang Chương không?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trì trệ, hắn không ngờ Tạ Minh Quân lại hỏi một câu như vậy, trưng cầu ý kiến của mình sao? Là trưng cầu thật sự hay có ý gì khác? Ý niệm trong lòng hắn xoay chuyển rất nhanh, hắn nói:

- Nếu nói thật lòng thì tôi không muốn rời bỏ Tang Chương sớm như vậy, nhưng lãnh đạo đã sắp xếp thì tôi cũng không có biện pháp.

- Còn về vấn đề ban ngành ở Tang Chương, tôi cảm thấy không thể làm quá lớn, nhân tuyển cho chức vụ bí thư tất nhiên phải là người am hiểu Tang Chương. Tôi cho rằng có hai người phù hợp, một là bí thư Lý của huyện Từ Khê, mà người còn lại chính là bí thư phụ trách công tác đoàn thể Dư Hán Anh!

- Năng lực của hai người này đều không thành vấn đề, hơn nữa lý lịch cũng rất tốt, bí thư, anh xem...

Tạ Minh Quân không trả lời ngay, lão trở nên âm trầm, một lúc sau mới nói:

- Thanh Vân, cậu quả nhiên có tư duy độc đáo. Vài ngày qua trưởng phòng Vương và bí thư Liêu đã từng thương lượng về vấn đề này, chúng tôi quả thật đã xem xét qua Lý Hướng Hoa nhưng Dư Hán Anh thì chưa.

- Lúc này nếu cậu đã nói như vậy thì chúng tôi sẽ xem xét, nữ cán bộ, đặc biệt là cán bộ dân tộc cần phải được trọng dụng... xem tại Đọc Truyện

Tạ Minh Quân nói xong thì đứng dậy dạo bước trong phòng giống như đang chú tâm xem xét. Sau đó lời nói của lão cũng nhỏ dần, giống như đang lẩm bẩm.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, đến khi Tạ Minh Quân ngẩng đầu lên thì hắn mới nói:

- Bí thư, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép không quấy rầy...

- À!

Tạ Minh Quân có hơi ngơ ngác, lão cười nói:

- Quá suy tư mà thiếu chút nữa đã quên, cậu còn phải về Tang Chương, cậu cứ đi thôi. Sau khi quay lại thì sẽ chính thức được bổ nhiệm, chúng tôi còn phải tổ chức tiệc tiễn đưa...

- Khách khí, khách khí rồi!

Trương Thanh Vân vội vàng khoát tay nói, Tạ Minh Quân tự mình đưa hắn ra khỏi cửa. Khi nhìn thấy Trương Thanh Vân khuất bóng ở nơi xa thì nụ cười trên mặt Tạ Minh Quân dần thu lại.

Vị bí thư huyện ủy mà bí thư Hoàng đưa xuống đã chính thức cất bước đi xa nhưng trong lòng Tạ Minh Quân lại không chút vui sướng. Lão cảm thấy mình có chút sai lầm đối với vấn đề Trương Thanh Vân. Lúc trước lão cho rằng hoặc là lôi kéo hoặc không được thì sẽ chèn ép, để hắn không thể ngẩng đầu lên, không ngờ Trương Thanh Vân lại bỏ đi nghênh ngang như vậy.

Bây giờ thì tốt rồi, người ta chỉ ở dưới tay Tạ Minh Quân lão có hai năm mà vỗ mông bỏ đi, chẳng khác nào Vũ Lăng nuôi hắn không công, không có được chút lợi ích nào.

Tạ Minh Quân đóng cửa phòng làm việc lại mà cân nhắc chức vụ bí thư huyện Tang Chương, gần đây lão rất đau đầu vì vấn đề này. Từ sâu trong lòng lão thì muốn Vương Bình tiến thêm một bước nhưng lại không muốn ném Lý Hướng Hoa về phía Tang Chương để hái đào, chuyện này nhìn qua thì có vẻ quá khó.

Nhưng vừa rồi Trương Thanh Vân đề nghị đề bạt Dư Hán Anh, hình như đây là một phương pháp giảm xóc rất tuyệt. Một vị cán bộ không quá mạnh như Dư Hán Anh đảm nhiệm chức vụ bí thư Tang Chương thì chính mình sẽ dễ dàng khống chế. Đồng thời mình hoàn hoàn toàn có thể từ trong hợp tác Tang Từ mà kéo thế chủ động về cho Từ Khê, đây cũng là chỗ tốt đối với Vương Bình, dù sao cũng còn hơn ném đào cho Lý Hướng Hoa hái ở Tang Chương.

Những lời nói vừa rồi của Trương Thanh Vân là rất khá, vốn tưởng rằng người này sẽ tiếp tục nán lại giúp Dư Hán Anh nói thêm vài lời, cố gắng đề cử Dư Hán Anh, nhưng Trương Thanh Vân lại không nói câu nào, điều này làm cho Tạ Minh Quân phải bất ngờ.

Vì đề bạt Dư Hán Anh làm bí thư không nhất định sẽ được hội nghị thường ủy thông qua, Âu Hiền Long sẽ không nhượng bộ lớn như vậy, nếu được Trương Thanh Vân cố gắng đề cử thì Tạ Minh Quân đã lo lắng nhiều. Bí thư tiền nhiệm đề cử người tiếp nhận, hơn nữa người này bây giờ lại là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, hơn nữa bí thư Hoàng lại rất chú ý đến tình hình Tang Chương.

Tổng hợp nhiều ý nghĩ như vậy thì Tạ Minh Quân hoàn toàn có thể khơi thông đặc biệt, làm tốt công tác tư tưởng với những thường ủy khác, sau đó thông qua cơ hội này để quyết định nhân tuyển. Âu Hiền Long càng lo lắng thì khả năng lùi bước càng lớn.

Mà khi Trương Thanh Vân rời khỏi văn phòng của Tạ Minh Quân thì cũng suy nghĩ về vấn đề này. Hắn cũng muốn cố gắng đề cử Dư Hán Anh tiến lên một bước nhưng sau khi cẩn thận phân tích thì có chút thay đổi.

Tình hình Tang Chương sau khi mình đi chắc chắn sẽ rất mẫn cảm, có rất nhiều người nhìn vào chằm chằm. Mình là bí thư huyện ủy tiền nhiệm của Tang Chương, hơn nữa đang trên đường rời khỏi chức vụ, lời nói sẽ bị kẻ khác lợi dụng. Nói cách khác thì sẽ có kẻ đưa mình lên đầu súng, đây chỉ là một phương diện.

Xét về phương diện khác thì rõ ràng chức vụ bí thư huyện ủy Tang Chương sẽ là cuộc tranh đấu khốc liệt giữa bí thư Tạ và Âu Hiền Long. Dù Dư Hán Anh có may mắn ngồi lên ghế bí thư mà ban ngành Từ Khê không biến đổi, lúc này Từ Khê có Lý Hướng Hoa và Vương Bình, hậu trường của hai kẻ này rất cứng mà Dư Hán Anh dù sao cũng chỉ là nữ, vì vậy sẽ thiệt thòi trong hợp tác Tang Từ. Nếu như vậy thì rõ ràng chức vị bí thư huyện ủy giao cho Lý Hướng Hoa cũng không phải là chuyện xấu.

Tất nhiên cuối cùng Trương Thanh Vân cũng quyết định không nói ra lời nào mà trước đó đã cùng bàn với Hoàng Tân Quyền. Trong lúc nói chuyện hắn thầm nghe ra quan trường Vũ Lăng khả năng sẽ có chuyển biến xấu, mà chuyện xấu sẽ bùng ra từ người Âu Hiền Long. Nếu Âu Hiền Long là người thông minh thì lúc này nên thu lại, nếu không thì Lý Hướng Hoa đến đảm nhiệm chức vụ bí thư huyện ủy Tang Chương sẽ là tín hiệu hủy diệt.

Huyện Tang Chương đã trở thành mãnh đất đãi vàng ở Vũ Lăng, một mảnh đất như vậy vào trong tay Âu Hiền Long thì không có ai làm thiêu thân sao? Âu Hiền Long lúc này là một sợi tơ chỉ cần chờ châm lửa, ngay sau đó sẽ bùng lên cả tấm màn đen, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ hủy diệt trong cơn lốc xoáy lần này.

Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy mình rời đi vào lúc này biết đâu là thời cơ thích hợp nhất, Vũ Lăng quá sâu, chỉ cần nhìn vào nhật ký của Chu Tử Hằng là hoàn toàn thấy rõ. Bên trong Vũ Lăng có các loại màn đen, các loại quan hệ về lợi ích làm người ta đau đầu.

Nếu nói một cách nghiêm khắc thì Vũ Lăng là một địa phương dị dạng, trước kia Vũ Lăng vẫn luôn là nơi như vậy, vài chục năm trước bắt đầu mở du lịch thì đón lấy phát triển cục bộ. Nếu nói trắng ra thì văn minh vật chất lên quá nhanh nhưng văn minh tinh thần lại không theo kịp tiến độ.

Những quan viên ở Vũ Lăng lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào chiến tích, cả đám đều truy cầu phát triển kinh tế, điều này cũng tạo thành hành loạt vấn đề. Tất cả cán bộ chính đảng đều tụ tập về các thế lực, tuyến dưới cũng là các thế lực xâu xé, hung hăng ngang ngược, hơn nữa giữa các thế lực còn mơ hồ bùng ra manh mối cấu kết. Sự kiện Chu Tử Hằng là bắt đầu, Trương Thanh Vân cảm thấy lúc này đã khó che màn, Chu Tử Hằng ra đi đã chính thức kích thích các thế lực trong Vũ Lăng thò đầu ra khỏi hang.

Mà vài năm Trương Thanh Vân ở Vũ Lăng, dù ở Tang Chương cũng coi như gián tiếp vạch ra vài tấm màn đen, cũng vì vậy mà được lãnh đạo coi trọng.

Huyện Tang Chương lúc này là quả đào chín, có rất nhiều kẻ dỏ dãi thèm thuồng, nhưng đám quan viên lại không biết Vũ Lăng cũng là đào chín, người ngoài cũng đang nhìn chằm chằm. Người trong vòng quan trường lúc nào cũng vậy, vòng trong có vòng ngoài, vòng ngoài có vòng ngoài, tất cả chỉ là một cơn ác mộng, người người chà đạp lẫn nhau nhưng không biết tận thế sắp kéo đến, đau thương lớn nhất của nhân loại cũng chỉ là thế này mà thôi.