Bố Y Quan Đạo

Chương 326: Diễm ngộ trên tàu




Tuyết rơi không ngừng, dưới tình cảnh ông trời không thươn người thì Trương Thanh Vân muốn Cảnh Chiến lái xe đưa mình đến dưới chân dãy Hoàng Lĩnh. Sau đó Vương Chiêm Dân lái xe quay về, hắn và Cảnh Chiến đi bộ qua Hoàng Lĩnh sau đó bắt xe tiến về Vũ Lăng.

Khi đến Vũ Lăng thì Trương Thanh Vân mới biết được cầu đường đến Trần Đông đã rơi vào trạng thái bế tắc, Trương Thanh Vân sắp xếp Cảnh Chiến đi đến nhà ga mua vé, chỉ có thể kéo dài một ngày mới đến được Thành Đô.

Chính Trương Thanh Vân muốn đi, hắn cũng phải sắp xếp cho Cảnh Chiến, chuẩn bị để Cảnh Chiến quay về sở cảnh vệ trung ương báo cáo. Hắn muốn vận dụng mối quan hệ với Lý Phong Sơn và Vi Cường bên kia để kéo Cảnh Chiến chuyển ngành về Vũ Lăng hoặc là Thành Đô.

Thân phận Cảnh Chiến rất đặc biệt, tuy thiếu khuyết về tri thức văn hóa nhưng công phu rất giỏi, quan trọng là đã ăn nằm với chính trị, hơn nữa còn là bộ đội nên rất được quan tâm. Trương Thanh Vân phán đoán vụ việc này chắc không có vấn đề gì lớn.

Cuối cùng thì cũng thay đổi lộ trình, Cảnh Chiến sẽ bắt máy bay đi thủ đô, mà Trương Thanh Vân thì bắt xe lửa đến Thành Đô. Lúc gần đi thì Cảnh Chiến đưa Trương Thanh Vân đến bến tàu, có chút lưu luyến.

- Quay về đi, nhìn bộ dạng của cậu giống hệt như những tiểu tử sắp khóc, giống như đàn bà!

Trương Thanh Vân giựt túi hành lý trong tay Cảnh Chiến rồi nói.

Vẻ mặt Cảnh Chiến chợt đỏ lên, hắn lắp bắp nói:

- Nếu không anh, em với anh đợi vài năm nữa cũng không muộn!

Trương Thanh Vân trợn trừng mắt nói:

- Cùng, cùng cái quái gì? Như vậy sẽ để lỡ tương lai của cậu, chị cậu có tha cho tôi không? Nếu không chuyển nghề thì cũng qua tuổi hoàng kim, đến lúc đó thì trở thành lão già, muốn tìm vợ cũng khó.

Cảnh Chiến lầm bầm nói:

- Không phải anh còn chưa kết hôn sao? Em còn nhỏ hơn anh bốn năm tuổi!

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn ra vẻ muốn đánh, Cảnh Chiến lui ra sau vài bước.

- Đi về!

Trương Thanh Vân mắng rồi đưa cho Cảnh Chiến hai trăm ngàn.

Trương Thanh Vân muốn đưa nhiều nhưng Cảnh Sương kiên quyết không chịu, nàng nói sợ Cảnh Chiến có quá nhiều tiền sẽ đánh mất động lực, vì vậy cũng chỉ đưa cho như thế mà thôi.

Hai trăm ngàn để mời một cảnh vệ trung ương làm bảo vệ hai năm cũng rất hời rồi, nếu không phải Triệu tướng quân ban cho chút phúc thì dù tiền núi cũng khó có được.

- Anh, em đi đây!

Cảnh Chiến dùng giọng yếu ớt nói, hắn chậm rãi lui lại.

- Đi về, đi về đi!

Trương Thanh Vân khoát tay nhưng trong lòng cũng có chút cảm động, hắn không quay đầu mà trực tiếp đi qua cửa soát vé.

Đây là một đoàn tàu du lịch, điều kiện rất tốt, lúc này là mùa ế hàng du lịch, trên tàu cũng không có nhiều người.

Trương Thanh Vân ngồi trên giường, chăn mền rất sạch nhưng một phòng có bốn người làm hắn cảm thấy khó thích ứng, vì vậy vừa lên xe thì hắn đã leo lên giường chuẩn bị làm một giấc.

Tàu chạy khá nhanh, Trương Thanh Vân đang ngủ mơ màng thì đột nhiên nghe thấy những âm thanh kẹt kẹt rất bực bội.

Trương Thanh Vân khẽ mở mắt, hắn thấy ở bên giường là một cô gái, ngũ quan thanh tú, lông mày hơn nhạt, một bộ quần áo màu đen, đang ăn cánh gà. Lúc này trong hai lỗ tai còn nhét tai nghe, nàng vừa ăn vừa hừ hừ khe khẽ, thân thể không ngừng lắc lư.

Trương Thanh Vân cau mày, thân thể chợt nhúc nhích. Cô gái chợt giật mình, nàng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân rồi nhếch miệng cười, bộ dạng rất đáng yêu, nàng nói:

- Ngồi ké một chút!

Cô gái chỉ chỉ lên phía trên:

- Giường của em ở bên trên, leo lên rất bất tiện.

Trương Thanh Vân chợt ngây ngốc, hắn cũng cười cười, ai đi ra ngoài cũng có chỗ khó, vì vậy hắn không nói gì mà chỉ gật đầu.

Cô gái lại quay đầu làm theo ý mình, Trương Thanh Vân ngồi thẳng dậy. Hắn nhìn thấy bên giường đối diện có một cậu thanh niên, chàng trai đang nhìn cô gái bằng ánh mắt sững sờ.

- Sắc lang!

Cô gái co quắp miệng rồi khẽ hừ một tiếng, người thanh niên đỏ mặt. Cô gái cũng không tiếp tục so đo mà đột nhiên hô lên:

- Tiểu Điệp, xuống đây ngồi một chút, ở bên trên làm gì cho buồn bực. Hơn nữa Thành Đô cũng ở rất gần, cần gì phải ngủ cho mệt người.

Giường trên lại duỗi ra một cái đầu, làm một cô gái còn trẻ như cô gái bên dưới nhưng rõ ràng rụt rè hơn. Cô gái có cặp mắt sáng đẹp, khi cởi áo ngoài thì bên trong là một chiếc áo lông cừu màu hồng nhạt, đường cong cơ thể rất rõ, rất quyến rũ làm hai mắt người khác tỏa sáng.

Cô gái dịu dàng cười nói:

- Tiểu Hoa, ăn, cậu chỉ biết ăn thôi, hơn nữa còn quấy rối giấc ngủ của người khác!

Tuy nói vậy nhưng cô gái Tiểu Điệp vẫn bước xuống.

Tử Tiểu Hoa co quắp miệng, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Trương Thanh Vân rồi híp mắt nói:

- Em không quấy rầy anh đấy chứ?

Trương Thanh Vân cảm thấy có chút buồn cười, hắn khoát tay nói:

- Không sao, không sao, cứ tiếp tục ăn, mùa đông nên bổ sung nhiều chất dinh dưỡng.

Lúc này cô gái Tiểu Điệp cũng đã bước xuống, khi thấy ánh mắt như Trư Bát Giới của tên thanh niên thì có chút choáng váng, vì vậy mà nàng xoay chuyển vị trí.

Tiểu Điệp dịu dàng cười nói:

- Xấu hổ quá, em cũng ngồi nhờ giường anh một chút.

- Không có gì, không có gì! Mọi người đều đi ra ngoài cả!

Tên thanh niên nói một nửa thì cô gái Tiểu Hoa đã nói:

- Đợi chút!

Tiểu Hoa nói xong thì đứng dậy, nàng nhìn tên thanh niên rồi nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau mới nói.

- Tiểu Điệp, thôi thì cậu cứ ngồi bên đó, cậu quá đẹp, tôi sợ cậu có hại!

Trương Thanh Vân vừa xuống giường xỏ giày, hắn cúi xuống kéo dây giày rồi nghe thấy những lời này mà nghẹn giọng, ở gần mình rất nguy hiểm sao?

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới ngẩng đầu lên, khi thấy hai cô gái đều có chút xấu hổ thì tên thanh niên dùng giọng đắc ý cười lấy lòng nói:

- Chào em, tôi thấy em rất quen, chúng ta đã gặp...

Tên thanh niên vừa nói được một nửa thì Tiểu Hoa đã liếc xéo hắn, cô gái có ánh mắt như vậy xem ra khá lợi hại, tên thanh niên thất bại.

- Anh đừng đắc ý, chỉ cần nhìn là biết anh là loại bất chính, nhưng sắc của anh lộ ra ngoài, dễ đề phòng!

Tiểu Hoa cười nói, sau đó vẻ mặt nàng có chút cổ quái.

- Còn anh...

Đám người đang vểnh tai nghe những lời tiếp theo của Tiểu Hoa thì nàng lại di chuyển chủ đề:

- Này, chú ơi, chú ra ngoài một mình sao không dẫn cả vợ theo? Nếu không sẽ làm người ta liên tưởng đến những mặt xấu.

Đám người chợt sững sờ, cô gái Tiểu Điệp là người không nhịn được phải nở nụ cười, tên thanh niên cũng cười theo. Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng, hôm nay là lần đầu tiên hắn bắt tàu đến Thành Đô, không ngờ lại gặp một cô gái dở hơi, cũng coi như xui xẻo.

- Tiểu cô nương, lần sau đi du lịch nên đeo theo khăn quàng đỏ, nếu không sẽ hủy bỏ danh tiếng học trò tốt!

Trương Thanh Vân mỉm cười phản kích.

- Ha ha!

Mọi người lần này cười thật sự, Tiểu Điệp kia lại dùng tay giữ bụng, một tay bụm miệng.

Trong mắt Tiểu Hoa chợt lóe lên cái nhìn khác lạ, không ngờ một kẻ giống như ngụy quân tử lại nhanh nhạy như vậy. Mình nói hắn già thì hắn nói mình trẻ con.

- À, tôi nhớ ra rồi, nhớ ra rồi!

Tên thanh niên ở giường đối diện chợt nói, vẻ mặt tràn đầy vẻ vui mừng như trúng sổ xố, lúc này hắn hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

- Cô, cô...

Tên thanh niên dùng giọng có chút kích động nói:

- Cô có phải là Phạm Tiểu Hoa phòng thiết kế công ty Bắc Võng không? Trước kia tôi cũng ở bên ban đấy, tôi là Cao Tú Triết, là trưởng nhóm.

Cô gái được gọi là Phạm Tiểu Hoa chợt kinh ngạc, ngay sau đó vẻ mặt lại lạnh lùng, nàng nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện

- Có gì mà ngạc nhiên, bà cô đây đổi công tác, đồng sự sắp xếp đến Thành Đô.

Tên thanh niên Cao Tú Triết vốn rất vui mừng nhưng nghe thấy những lời này thì lập tức trở nên ỉu xìu, Phạm Tiểu Hoa cũng cảm thấy hơi ngại, nàng quay đầu nhìn Cao Tú Triết rồi nói:

- Vậy lúc này anh làm ở đâu?

Cao Tú Triết cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, những niềm xấu hổ vừa rồi tan thành mây khói, hắn nói:

- Tập đoàn Tiết Cao, các cô đã nghe qua chưa?

- Tiết Cao sao?

Hai cô gái đều đồng thanh nói, giọng nói có chút hâm mộ và kinh ngạc, Cao Tú Triết lại dùng giọng toan tính nói:

- Tiết Cao bây giờ là xí nghiệp nổi danh cả nước, phúc lợi công ty mạnh hơn công ty Võng Cao cả trăm lần.

Cao Tú Triết mở lời tâng bốc tập đoàn Tiết Cao giống như chỉ như vậy mới bày ra được sự hơn người của hắn. Hai cô gái nhìn Cao Tú Triết mà ánh mắt có chút không vừa ý, Phạm Tiểu Hoa là người phản ứng nhanh nhất, nàng vỗ giường nói:

- Được rồi, được rồi, đừng khen nữa, lúc này tôi và Tiểu Điệp đều đã nghỉ việc.

Phạm Tiểu Hoa nói xong thì thở dài một hơi, lại nói tiếp:

- Cuộc sống sau này phải thế nào đây? Càng nghĩ càng sầu, càng giải sầu càng phiền.

Cao Tú Triết nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cũng ra vẻ nặng nề, đột nhiên lại sáng mắt nói:

- À, nếu không thì hai người cùng đến Tiết Cao làm việc, tôi quen trưởng phòng nơi đó, sẽ giúp hai người giới thiệu.

Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt Phạm Tiểu Hoa chợt sáng lên, nàng nói:

- Thật sao?

Cô gái Tiểu Điệp kia lại có vẻ trưởng thành hơn, nàng lắc đầu nói:

- Tiểu Hoa đừng suy nghĩ vẩn vơ, điều này là không thể. Tiết Cao tuyển nhân viên quá cao, nhất định phải là đại học chính quy ra mới được, nếu không có kinh nghiệm tốt thì có quan hệ cũng toi công.

Phạm Tiểu Hoa trở nên ngây ngốc, nàng chợt giống như bóng xì hơi rồi lẩm bẩm:

- Đúng là, có chút hy vọng thì bị cậu đánh tan, cậu còn nhân tình hay không vậy?

Phạm Tiểu Hoa giống như rất bực bội, nàng ngửa đầu lên kêu lớn:

- Mẹ ơi, nếu không có công việc thì sống thế nào đây?

Phạm Tiểu Hoa chợt khựng người rồi lảo đảo, đúng lúc ngã ngay trên người Trương Thanh Vân. Nàng chợt phát hiện ra có chút không đúng rồi nhảy dựng lên nói:

- Anh...Anh...

Đám người này nói chuyện với nhau thì Trương Thanh Vân cũng nghe rõ ràng, hắn cũng không đề phòng Phạm Tiểu Hoa, lúc này chỉ cảm thấy trong lòng thơm ngát, hắn lập tức biết được mình chọc vào tổ ong vò vẽ.

Khi thấy Phạm Tiểu Hoa chuẩn bị nổi giận thì Tiểu Điệp lập tức nói lớn:

- Tiểu Hoa, là cậu sai, sao lại trách người khác, không nên như vậy.

Phạm Tiểu Hoa có chút ngây ngốc, nàng liếc xéo Trương Thanh Vân, trong ánh mắt vừa có ý cảnh cáo vừa có chút đắc ý.

- Các cô muốn đến làm việc ở công ty Tiết Cao sao?

Trương Thanh Vân híp mắt nói.

- Nói thừa!

Phạm Tiểu Hoa trợn trừng mắt, nàng duỗi ngón tay chỉ vào Tiểu Điệp nói:

- Tôi và cô ấy đều học thiết kế, được người người gọi là "Hắc Bạch Song Châu", cũng chỉ có Tiết Cao mới phù hợp với chúng tôi.

Trương Thanh Vân cười ha hả nhưng trong lòng thầm nghĩ những năm này Biện Huy Hoàng quả nhiên tạo ra chút thành tích, Tiết Cao xem ra cũng nổi tiếng đấy.

- Anh cười gì? Không tin sao?

Phạm Tiểu Hoa trợn mắt nói, vẻ mặt không được tốt cho lắm.

- Tin, tin!

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Nhưng các cô ưu tú như vậy sao lại bị giảm biên chế?

Phạm Tiểu Hoa lập tức im miệng, vẻ mặt đỏ bừng, nàng chỉ tay vào Trương Thanh Vân mà nửa ngày sau không nói nên lời. Tiểu Điệp lập tức giải vây:

- Tiên sinh, là thế này, trong công ty chúng tôi chỉ còn lại có hai người là ông chủ và bà chủ, những công ty làm ăn trên thegioitruyen.com thì anh biết rồi đấy, cạnh tranh quá khốc liệt, cho nên...

Trương Thanh Vân thầm gật đầu, Tiểu Điệp này nói chuyện rất trật tự. Trương Thanh Vân cũng biết những công ty thegioitruyen.com, đội ngũ quản lý rất tân tiến, tuy chỉ tiếp xúc được một lúc nhưng hắn biết hai người này có sự thông minh lanh lợi và nhiệt tình. Nếu xem xét con người chỉ dựa vào bằng cấp thì tầm nhìn rất ngắn.

Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói:

- Thật ra Tiết Cao cũng không phải khó vào, thế này đi, tôi đưa ra một vấn đề đơn giản, nếu các cô có thể tìm được biện pháp giải quyết trong vòng năm phút đồng hồ thì nhất định sẽ được nhận vào làm ở Tiết Cao.

Trương Thanh Vân vừa thốt lời thì ba người chợt sững sờ, tên thanh niên cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Nói quá rồi đấy ông anh, nếu dựa theo quy định của công ty thì bất kỳ người nào muốn vào làm nhân viên chính thức đều phải trải qua ít nhất là năm vòng phỏng vấn, chỉ một câu hỏi thì giải quyết được vấn đề rồi sao? An ủi người khác cũng không nên dùng phương pháp này.

Tên thanh niên cười có chút kỳ quái nhưng trong lòng đang mắng Trương Thanh Vân chỉ biết ra vẻ. Đúng là bày đặt, chỉ cần trả lời câu hỏi thì có thể vào làm ở Tiết Cao sao? Thế này có khác gì rao bán thuốc tăng lực ở đầu đường và thuốc chữa bệnh vảy nến ở trên báo đâu chứ?

Tên thanh niên vừa nói như vậy thì hai cô gái cũng không khỏi có chút nghi ngờ, Tiểu Hoa vừa muốn mở miệng thì Trương Thanh Vân đã cười nhạt nói:

- Có tin hay không là tùy các người, cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ qua thì đừng hối tiếc.

Tiểu Hoa và Tiểu Điệp đưa mắt nhìn nhau, trong mắt có chút nghi ngờ. Tiểu Hoa đứng dậy nhìn Trương Thanh Vân từ đầu đến chân rồi nói:

- Nói đi, coi như bà cô đây chơi miễn phí với anh!

- Khụ, khụ!

Trương Thanh Vân quay đầu ho khan, Tiểu Hoa này đúng là không biết giữ miệng, lời nói làm người ta liên tưởng đến một tầng ý nghĩa khác. Một lúc sau Trương Thanh Vân mới quay đầu lại, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, hắn nói:

- Dùng công ty thegioitruyen.com của các cô trước kia làm ví dụ, công ty Bác Võng trước đó hoành hành Giang Nam Giang Bắc nhưng tại sao lúc này lại suy sụp? Các cô cho rằng công ty Bác Võng muốn phát triển trở lại thì nên làm thế nào? Đây là vấn đề.

Phạm Tiểu Hoa ồ lên một tiếng rồi nói:

- Nhìn vậy mà cũng có chút tài năng, không ngờ có thể nói ra những câu hỏi như thế.

Trương Thanh Vân không cười, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói:

- Cô cứ nói đi, tổng cộng có năm phút thôi!

Trương Thanh Vân nói như vậy đã làm cho bầu không khí có chút căng thẳng, hai cô gái tuy không ôm quá nhiều hy vọng nhưng cũng không muốn chịu thua một cách đơn giản. Hai người bắt đầu chụm đầu lại rồi líu ríu thảo luận.

Trương Thanh Vân cẩn thận nghe hai cô gái thảo luận, Phạm Tiểu Hoa đầu óc linh hoạt, linh cảm phong phú, tri thức rất cao. Mà Tiểu Điệp thì suy xét vấn đề một cách toàn diện và chu đáo, kiến thức cơ bản vững chắc, thường nói trúng tâm điểm vấn đề, hai người phối hợp với nhau quả nhiên rất tốt.

Còn có một điểm khác biệt chính là thái độ của hai cô gái rất chăm chú, một lúc sau đã lấy giấy bút ghi chép. Trương Thanh Vân cũng khẽ liếc nhìn, ghi chép rất có kết cấu, phân công chính xác.

Thật ra vấn đề này cũng không thuộc phạm trù của Trương Thanh Vân, nhưng cốt lõi là muốn khảo sát xem hai người này có tri thức gì với các ngành có sản xuất. Nếu muốn phát triển khi đã suy sụp thì phải hiểu rõ tình hình và có cái nhìn độc đáo. Điều này liên quan đến sức hiểu biết, nếu hai người có được sức hiểu biết thì là nhân tài, nếu không thì không được.

- Đã đến giờ!

Trương Thanh Vân mở miệng nói.

Hai nàng vội vàng dừng tay, vẻ mặt đều đỏ hồng, vừa rồi hai nàng rất chăm chú nhưng thời gian quá ngắn nên chưa thống nhất ý kiến. Lúc này Trương Thanh Vân bảo ngừng thì bọn họ cũng lập tức ngừng tay.

Tiểu Điệp kia có chút trầm ngâm rồi nói:

- Chúng tôi cho rằng công ty Bác Võng muốn xoay chuyển tình thế thì phải tiến quân vào những thương vụ lĩnh vực điện tử, vì ưu thế của chúng tôi chính là những đoàn đội có sức tiêu thụ hùng mạnh, hơn nữa doanh tiêu của những trang web cũng không liên quan gì đến kỹ thuật cao.

Tiểu Điệp nói rất lưu loát, mồm miệng rõ ràng, nói cũng rất tự tin, hơn nữa lời nói cũng rất có lý. Trương Thanh Vân thầm gật đầu.

- Thế nào? Có vượt qua kiểm tra chưa?

Tiểu Điệp nói xong thì Tiểu Hoa đã chớp mắt nói, giọng điệu có hơi đắc ý.

Trương Thanh Vân ho khan nói:

- Nếu xét về tổng thể thì không sai nhưng kết quả lại sai. Các cô suy xét đến những vấn đề doanh tiêu nhưng không suy xét đến kinh nghiệm hoạt động. Hơn nữa những trang web buôn bán hàng điện tử cũng không thể nói lên tất cả, ngoài doanh tiêu thì phải tính toán đến số hàng tồn kho, số liệu chính xác về các hoạt động và các tiện ích an toàn. Hơn nữa vấn đề tiện lợi cho người sử dụng cũng rất quan trọng, mà Bác Võng thì không có kinh nghiệm trên phương diện này.

Trương Thanh Vân ngưng lại một chút, khi thấy hai cô gái có vẻ không phục thì hắn đành phải tốn sức nói ra quan điểm của mình. Đây là nghề của hắn, tất nhiên những gì nói ra rất nhiêm mật, những ưu khuyết điểm của công ty, những xu thế phát triển đều được giải phẫu rõ ràng. Điều này làm cho hai cô gái á khẩu không nói được gì.

- Như vậy thì không được thông qua sao?

Phạm Tiểu Hoa lầm bầm nói, giọng điệu có chút uể oải và bất đắc dĩ. Tên thanh niên thì co quắp miệng, người phụ nữ này sao dễ bị lừa như vậy, người kia chỉ tùy tiện nói vài câu mà hai bình hoa lại cứ tưởng thật.

- Tiên sinh, anh xưng hô thế nào? Có vẻ anh rất am hiểu vấn đề làm ăn trên thegioitruyen.com, có thể cho danh thiếp được không?

Tiểu Điệp nói, tuy có chút uể oải nhưng cũng có phong độ.

Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không đem theo thứ danh thiếp, hắn nhìn hai nàng rồi nói:

- Các cô đưa danh thiếp ra đây, tôi không có việc làm nên chẳng có gì cả.

Tiểu Điệp cười ha ha, nàng cũng không ngại mà lấy từ trong túi xách ra một danh thiếp màu tím đưa cho Trương Thanh Vân. Khi Trương Thanh Vân nhận lấy thì ngửi được một mùi hương thơm ngát.

"Tiền Vũ Diệp sao? Tên rất hay, khí chất không tồi, tất nhiên quan trọng là năng lực khá tốt, là nhân tài!"

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoa, nàng co quắp miệng rồi tức giận nói:

- Đồ đàn ông keo kiệt, lừa người khác nói chuyện, chính mình thì giả vờ tự thiêu lửa trên người, hừ!

- Vậy thì thôi, sau này đừng hối hận!

Trương Thanh Vân cười nói, giọng điệu rất sâu sắc.

- Hối hận, bà cô mà hối hận sao?

Phạm Tiểu Hoa quệt miệng nói, khi thấy Trương Thanh Vân không thèm để ý đến mình thì trong lòng cũng có chút không nỡ, cuối cùng cũng không nhịn được phải lấy danh thiếp đưa đến. Sau đó nàng cũng không quên cảnh cáo:

- Nhớ kỹ đấy, không được gọi điện thoại phá rối vào buổi tối, không được gọi lúc cuối tuần, không được...

- Được rồi, được rồi! Tôi cũng không gọi đâu!

Trương Thanh Vân dở khóc dở cười nói, Tiểu Hoa vểnh miệng, nàng định nói chuyện thì Trương Thanh Vân đã đứng dậy:

- Xong, đã đến ga, chúng ta chuẩn bị xuống tàu thôi.