Bố Y Quan Đạo

Chương 317: Vi Cường trời đánh




Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Hạ Triêu Tùng gọi điện thoại đến, hắn báo cáo tình hình huyện Tang Chương, công trình thủy lợi sắp hoàn công, hỏi Trương Thanh Vân khi nào quay về để cử hành nghi thức hoàn thành. Trương Thanh Vân không muốn bỏ qua cơ hội rầm rộ này, vì vậy hắn chuẩn bị quay về Tang Chương.

Trương Thanh Vân từ văn phòng đại biểu quốc hội quay về, trong tay Triệu Giai Ngọc là hai vé vip, lúc này Trương Thanh Vân mới nhớ tối nay có show diễn của Lăng Tuyết Phi.

Show ca nhạc được tổ chức trong sân vận động Giang Nam, đây là lần biểu diễn đầu tiên của Lăng Tuyết Phi khi gia nhập vào liên mình Nghi Đông, vì vậy dù là khâu tuyên truyền, quảng cáo, mở rộng hay tất cả các hoạt động tổ chức đều phải cố gắng đạt đến sự hoàn thiện.

Bộ phân PR của liên minh Nghi Đông thành lập tổ chuyên môn giúp Lăng Tuyết Phi thoát khỏi những đòn tấn công của công ty Kim Thành, dưới sự trợ giúp của nhiều hãng truyền thông thì show diễn hôm nay vượt xa trước kia về mức độ hoành tráng.

Khi Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc lái xe đến hiện trường thì hầu như người đứng dày đặc, khắp nơi đều là fan ca nhạc, trong đó số lượng thanh niên nam nữ là nhiều nhất. Trong tay đám người này là đủ mọi loại đạo cụ, tất cả như điên cuồng.

"Hừ, lực ảnh hưởng của Lăng Tuyết Phi hình như còn vượt xa đám quan chức!"

Trương Thanh Vân thầm nói, trong lòng cảm thấy có chút không công bằng.

- Thân thể của cô ấy đáng giá hơn anh một ngàn lần!

Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói.

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn quay đầu cười nói:

- Thân thể của em giá thế nào? Hơn mười ngàn lần!

Triệu Giai Ngọc đỏ mặt, nàng không ngờ Trương Thanh Vân lại phản hồi vấn đề này. Vừa rồi nàng thuận miệng nói ra vì có hơi ghen nhưng lúc này lại bị Trương Thanh Vân nhìn chăm chăm, cũng không biết phải trả lời thế nào mới thỏa đáng.

- Lăng Tuyết Phi dù sao cũng là nhân viên của em, phải rộng lượng với nhân viên chứ, phải không?

Trương Thanh Vân nói.

- Anh!

Triệu Giai Ngọc liếc xéo Trương Thanh Vân:

- Anh cũng là công nhân viên của em sao?

- Đúng!

Trương Thanh Vân gật đầu không chút do dự:

- Không phải trước đây em đã nói rồi à? Hai người chúng ta lái xe ra ngoài thì ai là ông chủ ai là nhân viên sẽ biết ngay.

Triệu Giai Ngọc chợt ngẩn ngơ, sau đó lại nhịn không được phải mỉm cười giống như nghĩ về tình cảnh trước đó hai người ở chung nhích lên từng chút một, rất ngọt ngào. Lúc này một hũ dấm trở thành một vò rượu lâu năm, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái và mãnh liệt, dư vị kéo dài.

Trong phòng khách quý, Trương Thanh Vân chăm chú nghe Lăng Tuyết Phi hát, bài hát đầu tiên lại là "Tình cờ gặp anh!" Hôm nay nàng ăn mặc rất lộng lẫy, có vẻ quyến rũ vô bờ, giọng hát sâu lắng và tràn đầy cảm xúc, biểu cảm lại réo rắt u oán. Cặp mắt nàng liên tục đảo qua đám khán giả, hy vọng tìm kiếm được người mình thất lạc.

Trương Thanh Vân nghe bài hát mà có chút ngây dại, hai năm trước hắn đã từng nghe bài này, nhưng lúc này Lăng Tuyết Phi hát lại có hương vị khác biệt. Trước kia nghe bài này thì cảm thấy rất lớn gan, mạnh mẽ, gợi cảm, giàu hương vị dân tộc thiểu số làm người ta không nhịn được phải mỉm cười.

Nhưng lúc này Lăng Tuyết Phi hát có bi mà không thương, âm thanh sâu lắng làm Trương Thanh Vân nghe ra chút u oán của phụ nữ, chút gì đó rất bàng hoàng, đúng là có sự biến đổi rất lớn.

Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy mình bị siết chặt, khi quay đầu thì thấy Triệu Giai Ngọc đang dùng hai tay ôm lấy cánh tay mình, đầu nhích lại gần, ánh mắt khép hờ. Nàng giống như có chút ưu thương, tay lại giữ rất chặt, chặt đến mức Trương Thanh Vân cảm thấy có hơi tê dại.

Trương Thanh Vân khẽ nhúc nhích tay, cánh tay đụng vào hai khối thịt mềm mại co giãn kinh người, cảm giác truyền khắp toàn thân. Triệu Giai Ngọc mở mắt, nàng dùng ánh mắt đưa tình nhìn Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cũng không nhịn được nữa, hắn định ôm nàng hôn ngốn nghiến, đúng lúc này những tiếng hoan hô vang lên đinh tai nhức óc, quay đầu nhìn ra ngoài thì thấy Lăng Tuyết Phi đã hát xong. Lúc này bên dưới có rất nhiều người ủng hộ, trong tay là đèn huỳnh quang, các loại đạo cụ được đưa lên, những âm thanh ầm ĩ, bầu không khí tuyệt vời vừa rồi đã bị phá hoại.

Trương Thanh Vân thầm mắng một câu mất hứng, Triệu Giai Ngọc khẽ cười, có chút đắc ý. Trương Thanh Vân lúng túng mà cảm thấy căm tức, thầm nghĩ hôm nay về nhà phải tiến thêm một bước, nếu không sau đó phải quay về Trương Thanh Vân, cũng không biết lúc nào mới quay về với Triệu Giai Ngọc.

Sau khi kết thúc show diễn thì hai người chạy xe về nhà, Triệu Giai Ngọc giống như biết được có chuyện gì sắp xảy ra, nàng ngồi ngơ ngác ngoài phòng khách xem ti vi mà chẳng chịu đi tắm rửa.

Trương Thanh Vân ngồi bên cạnh Triệu Giai Ngọc mà cảm thấy chán chết, cũng chỉ biết cùng nàng ngồi xem. Trên ti vi là phim Hàn quốc, trước nay Trương Thanh Vân vẫn không ưa thể loại này.

Nhưng nội dung trong phim hôm nay lại khá tốt, đại khái là một bà chủ nghiêm khắc và lạnh lùng, trước nay chưa tìm được bạn trai. Rất nhiều đàn ông nhìn thấy nàng từ xa đã bỏ chạy và gọi là ma nữ. Cách diễn xuất của diễn viên rất tuyệt, bà chủ kia lạnh như băng, cao ngạo không bao giờ cười.

Trương Thanh Vân nhịn không được phải nhìn về phía Triệu Giai Ngọc, vẻ mặt Triệu Giai Ngọc có chút không tốt cho lắm nhưng cố ý không phát hiện ra ánh mắt mờ ám của Trương Thanh Vân.

- Trước giờ chưa xem phim Hàn, không ngờ phim Hàn khá hay, miêu tả chân thực cuộc sống!

Trương Thanh Vân nói.

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc đỏ lên, nàng nói:

- Không đúng, rất dở, rất khó coi!

Giọng nói của Triệu Giai Ngọc có hơi căng thẳng, thậm chí còn có chút tức giận làm Trương Thanh Vân không nhịn được phải cười ha hả.

Triệu Giai Ngọc cảm thấy rất khó chịu, nàng định dùng chân thì không ngờ lần này Trương Thanh Vân đã chuẩn bị sẵn, hắn né qua rất gọn rồi nói:

- Quả nhiên là bám sát cuộc sống, ha ha!

Triệu Giai Ngọc nổi giận thật sự, nàng muốn hành động thì Trương Thanh Vân đã ôm nàng thật chặt vào trong lồng ngực, hắn dùng hai tay bưng lấy mặt nàng.

Khoảnh khắc này hai người đều cảm thấy khác thường, Triệu Giai Ngọc cuối cùng cũng không có hành động gì khác, Trương Thanh Vân nhẹ nhàng hôn lên môi. nguồn Đọc Truyện

Một tiêng "ư" vang lên, đầu lưỡi Trương Thanh Vân tách cặp môi hồng thơm ngát ra rồi tiến vào, chiếc lưỡi tinh xảo của Triệu Giai Ngọc có hơi né tránh, sau đó lại liều chết quấn lấy Trương Thanh Vân không tha.

Triệu Giai Ngọc dần dần thích ứng, dần rên rỉ, bầu không khí trong phòng chợt trở nên kiều diễm.

Thân thể cả hai quá khô nóng, máy điều hòa trong nhà cũng không có quá nhiều tác dụng. Trương Thanh Vân nóng đến điên cuồng, bàn tay không tự chủ được luồn vào trong áo Triệu Giai Ngọc, chỉ sau khoảnh khắc cặp ngực cứng như sắt và to lớn của giai nhân đã bị bao phủ, hắn khẽ xoa bóp nhẹ nhàng.

- Không, anh...!

Triệu Giai Ngọc hô lên một tiếng kinh hoàng, sau đó cũng không có lực phản kháng, bàn tay Trương Thanh Vân tiếp tục xoa bóp, cảm giác vừa cứng vừa mềm vừa co giãn, và đặc biệt là rất lớn, rất tuyệt.

Trương Thanh Vân ôm lấy người ngọc đi vào phòng ngủ, hai người ôm lấy nhau trên giường, bàn tay Trương Thanh Vân bấu lấy thật chặt, Triệu Giai Ngọc thở dốc, hai bàn tay vò đầu hắn. Lúc này hắn cảm nhận được sự căng cứng vô bờ, váy của Triệu Giai Ngọc đã bị Trương Thanh Vân cởi ra...

Một tay Trương Thanh Vân giữ lại trên ngực Triệu Giai Ngọc, tay còn lại đưa xuống. Cảm giác đầu tiên là nóng, bên dưới như núi lửa bùng lên những dòng dung nham nóng bỏng, cây cối ngã rạp, bàn tay Trương Thanh Vân phủ lên như nhện bò trên mạng tơ. Khi bàn tay bóp nhẹ thì thân thể Triệu Giai Ngọc cũng ưỡn cong lên, cảm giác nóng hừng hực càng mạnh mẽ, ngực càng căng cứng hết cở, những tiếng rên rỉ "ư, ư" vang lên không ngớt.

Hai người ôm lấy nhau, hai tay Trương Thanh Vân hoạt động mạnh, áo trên của Triệu Giai Ngọc cũng rơi ra, trên người chẳng còn bao nhiêu vải.

Triệu Giai Ngọc cảm nhận được sức nóng của Trương Thanh Vân và của chính mình, nàng rất căng thẳng, hai mắt nhắm nghiền, miệng liên tục phát ra những âm thanh đáng xấu hổ. Trương Thanh Vân cũng thầm cảm thấy thương tiếc, động tác của hai tay cũng mềm mại và dịu dàng hơn.

Trương Thanh Vân cởi ra tầng bao bọc mỏng manh và quyến rũ nhất trên người Triệu Giai Ngọc, một thân thể hầu như hoàn mỹ xuất hiện trước mặt. Gương mặt tuyệt vời, chiếc cổ cao vào trắng ngần, bộ ngực to lớn với hai điểm hồng căng cứng, phần eo thon thả co giãn. Bên dưới là một cánh rừng rậm mà cỏ cây đã ngã rạp và ướt đẫm sương, một ngọn núi lửa đỏ ửng và hừng hực hơi nóng, bên dưới là một cặp chân dài trắng sáng. Đột nhiên Trương Thanh Vân cảm thấy mình cũng căng thẳng, nhưng dù sao hắn cũng không phải người non nớt, hắn chậm rãi hướng dẫn Triệu Giai Ngọc giao hòa cảm xúc.

- Hẹn nhau chín năm, hẹn nhau chín năm!

Lời một bài ca khá cổ vang lên, đây là bài hắn thích nghe nhất và được gài làm nhạc chuông, thứ điện thoại khốn nạn này vang lên không đúng nơi đúng chỗ. Triệu Giai Ngọc chợt dựng thẳng người, nàng xấu hổ dùng chăn che lấy thung lũng cỏ cây đẫm sương rồi nói:

- Điện...Điện thoại, anh...Anh...

Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy cực kỳ uể oải, hắn ngồi trên giường mà ngơ ngác, trong lòng đã ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời kẻ gọi điện thoại vài trăm lần. Hắn không nghe nhưng điện thoại lại giống như muốn đấu trí, liên tục vang lên.

- Sao anh không nghe!

Triệu Giai Ngọc duỗi đầu từ trong chăn ra nói.

Trương Thanh Vân tức giận lấy điện thoại từ trong túi quần ra xem, người gọi là Vi Cường, hắn đặt bên tai rồi tức giận nói:

- Khuya thế này còn gọi điện làm gì?

Đầu dây bên kia chợt sững sờ, Vi Cường nói:

- Sao vậy? À! Hiểu, hiểu rồi! Làm chậm trễ chuyện tốt của cậu, cũng trách tôi đường đột.

Giọng nói của Vi Cường rất mập mờ, chỉ nói hơn nữa câu.

Mặt già của Trương Thanh Vân không khỏi ửng hồng, hắn cầm lấy điện thoại đi về phòng khách nói:

- Nói đi, có chuyện gì?

- Không phải ngày mai cậu phải đi sao? Muốn mời cậu một bữa cơm!

Vi Cường nói.

- Hừ!

Trương Thanh Vân hừ lạnh, trong lòng chợt động:

- Sao...Sao cậu biết mai tôi đi? Ai nói vậy?

- Tối nay tôi gặp anh Hà Tuấn, anh ấy nói, không phải à? Có phải tin tức sai sót gì sao? Nếu có sai thì ngày mai cũng muốn mời cậu dùng cơm!

Vi Cường nói.

Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng cảm thấy không thoải mái, mình về Tang Chương không nói cho ai biết, sao Hà Tuấn lại biết rõ như vậy? Lưu Thần nói cho hắn biết sao? Sao Lưu Thần lại phải nói những lời này?

Chẳng lẽ khi trở thành danh nhân thì tất cả cử động đều bị kẻ khác chý ý? Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn từ bỏ khả năng này, trong lòng bùng lên lo lắng. Những hành động của mình bị kẻ khác chú ý không phải chuyện gì tốt.

Xem ra khoảng thời gian này Trương Thanh Vân hắn có chút danh tiếng, cây to gió lớn, có lẽ cũng có nhiều người nhìn chằm chằm vào mình?

Trương Thanh Vân hối hận vì mình ở Thành Đô quá lâu, giống như rượu từ lạnh đến nóng, chủ vắng nhà gà mọc đuôi tôm. Những kẻ khác có thể đang muốn xin chút canh ở Tang Chương, bánh ngọt hơi lớn, lần này sợ rằng sẽ phải bị cuốn vào trong nút thắt khó chịu trong Vũ Lăng.

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân định gọi cho Lưu Thần để biết rõ tình huống, nhưng lúc này cũng không còn sớm, vì vậy đành bỏ qua.

Sau khi cúi đầu nhìn thì thấy lúc này mình chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót, bên dưới vẫn còn rất uy dũng, hắn cũng nhớ ngay đến chuyện vừa rồi. Lúc này phòng đã bị khóa, Trương Thanh Vân đẩy hai lượt thì bên trong vang lên giọng nói thẹn thùng của Triệu Giai Ngọc:

- Anh, đợi chút, anh cứ ngồi ngoài chút đi! Em thấy hơi đau đầu, em nghỉ ngơi một chút đã.

Trương Thanh Vân nhướng mày, bây giờ là mười hai giờ, là giờ tí canh ba, còn ngồi ngoài này làm gì nữa, có lẽ Triệu Giai Ngọc vẫn còn sợ tình cảnh vừa rồi. Trương Thanh Vân cười khổ và lắc đầu, hắn đi ra phòng khách nằm trên ghế sa lông.

Tiếng mở cửa vang lên, Triệu Giai Ngọc đi ra phòng khách, phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy, Trương Thanh Vân lại nghĩ đến thân thể hoàn mỹ và nóng bỏng vừa rồi.

Trong lòng Trương Thanh Vân đấu tranh rất dữ dội, cuối cùng cũng quyết định. Nhưng khi hắn đứng dậy thì tiếng nước chảy đã ngừng từ lâu, một tiếng ầm vang lên, Triệu Giai Ngọc tắm xong, lúc này đã vào phòng nghỉ ngơi.

Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó hiểu, hắn lại nằm xuống rồi vào phòng ngủ dành cho khách dùng chăn che kín đầu. Vi Cường là loại khốn nạn, nhất định phải băm thây mới hả mối hận trong lòng.