Trong hội trường huyện Tang Chương, hôm nay nơi đây cực kỳ sạch sẽ không có một hạt bụi, tất cả thành viên thường ủy đều đến đông đủ.
Ngay từ đầu hội nghị Trương Thanh Vân đã không đi theo quy củ thông thường, hắn trực tiếp đưa kế hoạch chuyển biến của mình nói rõ ra. Trước đó Trương Thanh Vân đã từng nói qua kế hoạch với Dư Hán Anh và Trần Vân, những người khác nghe qua kế hoạch thì không kẻ nào tỏ ra sợ hãi.
Vì nếu giải quyết những chuyện lớn, dù là bí thư bình thường đều phải thông qua thường ủy, như vậy mọi người ở thường ủy trong lòng cũng có quyết định, sẽ không phải không trở tay chẳng kịp.
- Tôi tin mọi người đều hiểu rõ ý của tôi, nếu làm được như vậy thì toàn huyện sẽ được nắm chặt lại rất nhanh!
- Tôi dùng từ tục tĩu để nói trước, khi phòng tài chính khảo sát cán bộ thanh niên thì tôi sẽ nhìn chằm chằm, cũng đừng hòng có ai muốn đầu cơ trục lợi.
- Bên chính quyền, tất cả các phó chủ tịch huyện, ngoài phó chủ tịch Trần thì tất cả đều phải xuống dưới kiêm nhiệm. Những thành viên thường ủy khác, mỗi người đều chịu trách nhiệm liên lạc trong một xã, phải nắm chắc công tác, công tác liên lạc phải nắm chắc. Tôi sẽ tính hiệu suất công tác của mọi người, tất cả đều liên quan đến chiến tích của tuyến dưới.
- Mặt khác các đơn vị cấp xã nếu có điều kiện thì tất cả các vị trí bí thư chị bộ đều do cán bộ cấp xã kiêm nhiệm, từng khu hành chính thôn ấp đều là một đơn vị khảo sát. Lúc đó sẽ cho thôn so sánh với thôn, xã so sánh với xã, muốn đưa bầu không khí này dung nhập vào trong mỗi cán bộ.
- Sau sự việc lần này thì tất cả các cán bộ tuyến dưới trước kia sẽ tăng lên cấp phó, sẽ là phó bí thư, mọi người có ý kiến gì cứ nói thoải mái.
Phòng họp chợt trở nên yên tĩnh, không kẻ nào mở miệng trước, vẻ mặt Lưu Thần liên tục biến đổi, vài lần hắn muốn mở miệng nhưng lại thôi.
- Anh Lưu, anh có ý kiến gì cứ nói!
Trương Thanh Vân lớn tiếng nói.
Lưu Thần nở nụ cười ngượng ngùng, hắn nói:
- Bí thư, điều này...Nếu làm như vậy có phải là quá lớn không? Cán bộ tuyến dưới có thể tiếp nhận được sao?
Trương Thanh Vân hơi híp mắt nói:
- Đây cũng chính là nguyên nhân tôi triệu tập mọi người, phải nhanh chóng làm công tác tư tưởng cho rất cả. Các đồng chí, huyện Tang Chương chúng ta phải đi lên, nếu không sau này huyện Tang Chương sẽ bị người ta coi là bộ lạc nguyên thủy!
Trương Thanh Vân chậm rãi đứng lên, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp mọi người rồi nói:
- Tôi tin mọi người đều đã đi ra ngoài quan sát, chưa nói đến địa phương khác, tôi chỉ nói đến hai nơi, một là Từ Khê. Có bao nhiêu cô gái ở Từ Khê lấy chồng bên Tang Chương? Đừng nói là cô gái, dù là đàn ông Từ Khê có mấy ai lấy vợ bên Tang Chương? Bị người ngoài giễu cợt, các anh chị không thấy bị sỉ nhục sao?
- Thứ hai chính là Vũ Lăng, chưa nói đến dân chúng, người Tang Chương chúng ta đến Vũ Lăng cũng chỉ biết làm công. Nếu nói đến cán bộ thì trên thị ủy nếu có đại hội lớn cũng có ngó ngàng gì đến xó núi Tang Chương hay không?
Vẻ mặt mọi người đều biến đổi, Trương Thanh Vân đột nhiên vỗ bàn dùng giọng lạnh lùng nói:
- Càng quá đáng chính là cục du lịch lần này mở quy hoạch trong Tang Chương nhưng không thèm trưng cầu ý kiến đảng ủy chúng ta, sau đó tự tiện duyệt hồ sơ. Hơn nữa bọn họ còn giữ lại của chúng ta hơn mười triệu tiền ngân sách, nếu địa phương chúng ta là quận Tiên Nữ thì bọn họ có dám làm bừa như vậy hay không?
- Ầm!
Một tiếng vỗ bàn vang lên, mọi người giật mình rồi nghiêng đầu nhìn, người vỗ bàn chính là Trần Cảnh Vân. Vẻ mặt Trần Cảnh Vân rõ ràng có chút kích động, hắn uống một ngụm trà rồi nói:
- Bí thư, anh đừng nói nữa, biện pháp này rất tốt, tôi đồng ý! Muốn phát triển phải có cải cách, tôi sẽ làm người liên lạc xã Ngưu Bình. Tang Chương là bộ lạc nguyên thủy thì Tê Ngưu Bình là bộ lạc viễn cổ, tôi cũng không tin mình chẳng đẩy mạnh công tác phát triển cho được.
Sở Cảnh ngồi bên cạnh Trần Cảnh Vân, khi thấy Trần Cảnh Vân kích động như vậy thì hắn không khỏi nhíu mày nói:
- Chủ tịch Trần, không cần phải quá kích động, xử lý mọi chuyện không thể dựa vào sự lỗ mãng quá khích được.
Vẻ mặt Trần Cảnh Vân chợt biến đổi, Trương Thanh Vân áp tay xuống nói:
- Chủ tịch Trần, anh ngồi xuống trước.
Trần Cảnh Vân tức giận ngồi xuống.
- Nếu đã như vậy...Tôi thấy ý kiến mọi người cũng không thống nhất, chúng ta biểu quyết!
Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng nói.
Vẻ mặt Sở Cảnh chợt trở nên khổ sở, quả nhiên khi biểu quyết thì trừ hắn và Mã Tiểu Nhạc ra, tất cả những người khác đều giơ tay.
Trong lòng Sở Cảnh không khỏi mát lạnh, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn qua Lưu Thần rồi không dám tin vào mắt mình. Hắn thật sự không ngờ Lưu Thần lại giơ tay giúp đỡ cho một kế hoạch điên cuồng của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cắn môi rồi thở phào một hơi, hắn thầm nghĩ cuối cùng chính đạo cũng thắng. Khi nhiều người cùng giúp sức thì kết quả mới có đạo lý, nhưng kết quả viên mãn ở hội nghị thường ủy thế này cũng có chút nằm ngoài ý muốn.
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Lưu Thần mà khóe miệng lộ ra nụ cười, hắn thầm nghĩ con người trên thế giới đúng là động vật phức tạp, xem ra lần này Lưu Thần lên thị ủy cũng bị ăn đất hơi nhiều. Hắn có thể đồng ý và chấp nhận cũng là may mắn của Tang Chương, đồng thời cũng giảm bớt phiền toái cho chính Trương Thanh Vân hắn.
Về phần Sở Cảnh, Trương Thanh Vân đã cho hắn quá nhiều cơ hội mà rõ ràng vị trí không chính xác, vì vậy đành phải sắp xếp hắn về làm phó phòng tuyên truyền. Công tác của phòng tuyên truyền năm nay nặng hơn mọi năm, Tư Bình cũng khó làm người khác yên tâm, trước tiên phải giết một con gà là Sở Cảnh để cho Tư Bình nhìn rõ ràng sự thật.
Trương Thanh Vân là một người nắm quyền lực, trước nay hắn chưa từng cho bất kỳ kẻ nào mặc cả, nhưng thế cục trước mặt phải có một vài vụ việc cần phải độc đoán. Lúc này Tang Chương đang chuẩn bị rơi vào chiến tranh, nếu đã là chiến tranh thì phải có phương pháp của chiến tranh, mỗi vị tướng muốn giữ vững đội hình và chiến thắng kẻ địch thì nhiều lúc cần phải lộng quyền hành động. Trương Thanh Vân nghĩ đến Hoàng Tân Quyền, lúc này mới cảm thấy lão già này nhìn xa trông rộng. Lão ở tỉnh thành mà có thể đoán trước cục diện của Tang Chương, vì vậy mà chỉ điểm cho Trương Thanh Vân hắn, đúng là lợi hại.
Chỉ cần Tang Chương có thể phát triển, cuộc sống của nhân dân trở nên giàu có thì hắn hoàn toàn có thể lộng quyền. Dù không mặc cả cũng được, hoàng đế địa phương cũng tốt, dù nói sao cũng được, thế giới này lúc nào cũng phải dựa vào thực lực.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà trong lòng khẽ buông lỏng, hắn giương mắt đảo qua gương mặt của tất cả mọi người mà tâm tình dần tĩnh lặng. Không mặc cả thì thế nào? Tang Chương trước nay chưa từng đi trên con đường này, vấn đề dân chủ phải được phân tích một cách cụ thể. Hắn chợt nghiêm mặt, trong lòng đã có quyết đoán, hắn bình tĩnh nói:
- Nếu mọi người đã không có ý kiến gì khác thì vấn đề đã được thảo luận xong, những chi tiết cục thể sẽ được bí thư Từ nói rõ ràng. Lúc này về mặt thường ủy thì tôi và bí thư Từ đã thảo luận với nhau, chuẩn bị có sự điều chỉnh.
- Xét thấy sau này trọng trách của phòng tuyên truyền có thể nặng nề thêm, tôi quyết định điều đồng chí Sở Cảnh đến đảm nhiệm chức phó phòng tuyên truyền, cố gắng hỗ trợ công tác cho trưởng phòng Tư, trọng trách về tư pháp tạm thời giao cho bí thư Dư phụ trách. Vấn đề điều chỉnh lần này tôi đã thông báo cho phòng tổ chức thị ủy, hôm nay thông báo với tất cả mọi người.
Bàn tay Sở Cảnh chợt run lên, cây bút trên tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất. Vẻ mặt Lưu Thần cũng hơi trắng bệch, Trương Thanh Vân căn bản không thương lượng với Lưu Thần hắn, trong khoảnh khắc này hắn cũng đã hiểu Trương Thanh Vân trắng trợn phân chia cho chính mình biết chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là thuần phục hắn, hai là xám xịt cút đi.
Lúc này Trương Thanh Vân cần chính là đoàn kết toàn diện, tất cả các ban ngành phải vây quanh hắn, dù là một hạt cát cũng không thể lọt, đây là danh mục hắn phải làm và không ai được mặc cả. nguồn Đọc Truyện
Vẻ mặt Lưu Thần biến đổi vài lượt, hắn giương mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi thấy đối phương như cười như không mà vẻ mặt chợt phát lạnh, rõ ràng mắt Trương Thanh Vân không phải đang nhìn mình.
Một lúc lâu sau Lưu Thần mới thở dài một tiếng rồi cúi đầu, Trương Thanh Vân quá lợi hại, hắn đã nói rõ muốn ăn chính mình, tình cảnh và tâm lý của chính mình đều bị hắn hiểu rõ.
Đại thế của mình ở Tang Chương đã mất, nếu tiếp tục chiến đấu thì chẳng khác nào châu chấu đá xe, dù chính mình có tạo ra được chút phiền phức thì cũng chỉ được một khoảng thời gian ngắn, sau đó kết quả tất nhiên là cút xéo.
Nếu Lưu Thần hắn xám xịt rời khỏi Tang Chương thì sau này có còn Triệu gia là chỗ dựa sau lưng nữa hay không? Nếu kết quả đã là như vậy thì sao không nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? Trương Thanh Vân đã hoàn hảo tìm cho chính mình một người chịu tội thay, đó chính là Sở Cảnh. Sở Cảnh hành động thiếu suy nghĩ, phá bỏ quy tắc đấu tranh, mình cũng có thể báo cáo kết quả công tác cho trưởng phòng Vương trên thị ủy.
Sở Cảnh trơ mắt nhìn Lưu Thần, nhưng Lưu Thần không chút tỏ vẻ sẽ phản đối Trương Thanh Vân, dù chính hắn có phản đối cũng như không.
Nhưng vẻ mặt Lưu Thần chỉ biến đổi trong khoảnh khắc rồi khôi phục lại như thường, người ngoài căn bản khó nhìn ra sự biến hóa của hắn. Khoảnh khắc này hắn như rơi vào hầm băng, trong lòng kích động và tức giận đến cực hạn mà chẳng có dũng khí vỗ bàn. Trong huyện phải có vài ba cây lớn chụm lại mới hiệu quả, lúc này chỉ còn lại mình hắn, nếu chen ngang thì khác nào quân vô lại? Sau này người khác sẽ chế nhạo, sợ rằng cũng có một suất đi vào phòng tuyên truyền.
Trương Thanh Vân nhắm hai mắt lại, hắn đã thu vào mắt tất cả biến hóa của mọi người, biểu hiện khác biệt nhưng đều có chút kích động và hoảng sợ, vì vậy mà hắn không khỏi thầm lắc đầu. Xem ra trong lòng cán bộ địa phương ở Tang Chương thì vẫn còn có tính chất tôn sùng anh hùng.
Ngay cả một Dư Hán Anh có tính giác ngộ giai cấp rất cao cũng không ngoại lệ, trong lòng hắn có một ý nghĩ kỳ quái, thầm nghĩ Hoàng Tân Quyền muốn mình làm mạnh tay, có phải cũng đã xem xét vào tính tình của người trong quê hương? Khả năng này rõ ràng là rất lớn, trong sách vở cũng có ghi lại, Hoàng tướng quân năm xưa là người tuyệt đối cường quyền.
Sau đó Trương Thanh Vân nháy mắt với Dư Hán Anh, lúc này Dư Hán Anh lập tức hiểu ý, nàng bắt đầu báo cáo bố trí công tác cụ thể. Điều chỉnh đầu tiên chính là gom Hoàng Liên Kiều và các làng xã làm dược liệu xung quanh thành một khối, nơi đây là địa phương của Khương Vĩ, bên chính quyền có năm cán bộ phó phòng được điều xuống làm bí thư đảng ủy xã, sau khi chính thức bổ nhiệm sẽ lập tức tuyên bố.
Tất cả thành viên thường ủy ngoài Trương Thanh Vân đều phải xuống nắm chức liêc lạc mỗi xã hoặc thị trấn, chức vị liên lạc cũng đã sớm được chính phủ đưa vào danh ngạch, nhưng Trương Thanh Vân yêu cầu cán bộ liên lạc ở Tang Chương không những làm liên lạc mà còn phải tham gia sâu vào bên trong công tác, không phải là một hư danh.
Sau khi bố trí xong tất cả thì hội nghị có nhiệm vụ quan trọng nhất ở Tang Chương lập tức hạ màn, cục diện thù trong giặc ngoài đã chính thức được dẹp yên. Trương Thanh Vân dùng thủ đoạn mạnh mẽ và phương pháp sấm sét để nhổ ra từng chiếc gai uy hiếp đến sự cân đối và đoàn kết, cái hắn muốn chính là tư tưởng thống nhất tuyệt đối.
Trương Thanh Vân tin sau khi trải qua hành động sấm sét lần này thì từ huyện đến thôn đều nằm trong quyền sai bảo của chính mình. Đây là một cơ sở rất quan trọng, nếu có cơ sở này thì Trương Thanh Vân tin Tang Chương sẽ phát triển mà không ai ngăn được, Tang Chương ngày sau sẽ sáng rực, sẽ trở thành một huyện với tốc độ tăng trưởng đủ để chèo chống cho cả Vũ Lăng.