Bố Y Quan Đạo

Chương 279: Kiều diễm phong tình




Trương Thanh Vân vội vàng quay đầu, hắn đi về phía Triệu Giai Ngọc rồi duỗi tay ra nói:

- Đưa đây anh xách cho, đúng rồi, sao gọi điện cho em không được?

Hai người tiếp xúc tay với nhau, vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt ửng hồng, nàng nói:

- Gia Gia nói anh đã sớm về nhà, cô ấy...Cô ấy lừa em.

Trương Thanh Vân thì khá tốt, hắn đã sớm quen với cách nói nửa vời của Triệu Giai Ngọc, nhưng những người còn lại thì chợt ngẩn ngơ rồi cười ha hả. Lúc này gương mặt Triệu Giai Ngọc đã đỏ ửng, Trương Thanh Vân vội vàng nói tránh sang chuyện khác, hắn vung tay nói:

- Được rồi, được rồi, từ sáng đến giờ chưa ăn miếng cơm nào, sắp chết đói đến nơi rồi.

Tất cả mọi người đều biết cô gái xinh đẹp kia da mặt mỏng, vì vậy cũng ngừng cười. Ngải Gia tiến lên ghé sát tai Trương Thanh Vân nói:

- Ai bảo anh cứ thần bí, nếu không trêu chọc thì cảm thấy khó giải tỏa bực bội trong lòng.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên trì trệ, hắn thầm mắng một tiếng không hay, sau đó ngẹo đầu tránh Ngải Gia rồi đi lên lầu.

Hai ông bà Trương Đức Giang vui tươi hớn hở xếp đồ ăn, Ngải Gia phụ giúp cha mẹ, trong phòng bếp vang lên những tiếng cười rộn rã. Nha đầu Ngải Gia cũng chạy đến vọc máy tính của Trương Thanh Vân, phòng khách chỉ còn lại Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc.

- Em...Em đã đến đây vào ngày hôm qua rồi!

Triệu Giai Ngọc khẽ nói, lại là một câu nửa vời.

Trương Thanh Vân cười, hắn híp mắt nhìn Triệu Giai Ngọc, vẻ mặt nàng vẫn còn có chút kiêu ngạo, đây chính là cảm giác từ trong khung xương của nàng, là một loại khí chất đặc biệt. Nhưng lúc này vẻ mặt nàng có chút kiêu ngạo mà cũng ửng hồng, cặp lông mày dài nhếch lên làm Trương Thanh Vân sinh ra một loại ảo giác, hắn cảm thấy nàng đang liếc trộm mình.

Hôm nay Triệu Giai Ngọc ăn mặc khá đơn giản, chỉ tùy tiện khoác lên một chiếc áo màu xanh, bên dưới là một chiếc quần jean, trên mặt cũng không trang điểm. Nhưng dù là như vậy cũng không che phủ được sự quến rũ khủng bố của nàng, ngược lại còn làm sinh ra một loại cảm giác thân cận, mũi ngọc môi đào, bờ môi ướt át bùng ra mùi hương quyến rũ phái mạnh, mềm mại nói không nên lời.

- Giai Ngọc, em đến Ung Bình có nói với ông nội chưa?

Trương Thanh Vân nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

Triệu Giai Ngọc khẽ nhấc mắt, cặp mắt đen nháy linh động lướt qua gò má Trương Thanh Vân, sau đó nàng lại né tránh:

- Mùa đông ông nội đi nghỉ ngơi ở Lĩnh Nam, vài ngày trước em đã gặp mặt ông.

Trương Thanh Vân gật đầu, mùa đông ở Lĩnh Nam rất ôn hòa không lạnh như thủ đô, Triệu tướng quân đến Lĩnh Nam an dưỡng là đương nhiên. Ý Trương Thanh Vân muốn hỏi chính là Triệu Giai Ngọc có liên lạc với Triệu Truyền ở thủ đô hay không, nhưng nàng đã trả lời như vậy thì hắn cũng không muốn hỏi lại.

- Em đến nhà anh có cảm thấy thích ứng không?

Trương Thanh Vân vừa cười vừa nói.

Triệu Giai Ngọc gật gật đầu rồi đột nhiên nói:

- Nhưng đây không có tuyết rơi.

Trương Thanh Vân đột nhiên phì cười, vẻ mặt Triệu Giai Ngọc cũng có chút vui vẻ. Lúc này hai người đều nghĩ về lúc dạo chơi trong tuyết ở Vũ Lăng, vì vậy không khí xấu hổ cũng phai nhạt, phòng khách tràn ngạp trong cảm giác ấm áp.

Doãn Tố Nga đi ra khỏi phòng bếp với vẻ mặt tràn đầy nụ cười, Trương Thanh Vân há miệng thì thấy mẹ không nhìn mình mà chăm chú vào Triệu Giai Ngọc rồi nói:

- Con gái, con có thể ăn được ngó sen không? Không biết khẩu vị của con là thế nào, mấy hôm trước là những món bình thường, hôm nay nấu thịt bò, vì vậy mới hỏi qua một chút kẻo không thích hợp.

Triệu Giai Ngọc chợt kinh ngạc, nàng ngơ ngác không biết trả lời thế nào. Trương Thanh Vân thì bật cười, xem ra mẹ chưa quen tính tình của cô nàng này, hỏi nàng thế này không phải mất công sao? Chính nàng cũng không biết bình thường khẩu vị của mình là thế nào?

- Vâng, ăn được, ăn được! Mẹ cứ nấu như thường là được.

Trương Thanh Vân khoát tay nói.

Doãn Tố Nga nhăn mày dùng ánh mắt mất hứng nhìn đứa con, Trương Thanh Vân lại nói:

- Mẹ, sao hôm nay lại mặc áo hồng? Đúng là không phù hợp!

Doãn Tố Nga thật sự mất hứng, bà trừng mắt nói:

- Mặc áo hồng thì thế nào? Tôi thích bộ này, anh không thấy đẹp sao?

Doãn Tố Nga càng lải nhải thì vẻ mặt càng giãn ra nhưng mặt mũi rõ ràng rất vui mừng, Trương Thanh Vân hoàn toàn câm miệng, hoàn toàn không nói lời nào.

- Thôi chết, bên trong còn đang nấu món xào!

Doãn Tố Nga chợt khựng lại, trước khi chạy vào bếp vẫn còn cười nói với Triệu Giai Ngọc:

- Con gái, có thể ăn cơm ngay, đợi chút nhé!

Doãn Tố Nga nói xong thì vội vàng vào bếp.

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn thầm nghĩ cha mẹ đúng là lúc nào cũng như vậy, khi chuẩn bị có con dâu thì quên con đẻ. Đã đến tuổi này rồi mà còn mặc áo hồng, đây rõ ràng là đặc điểm ở huyện Ung Bình.

- Điều này...Điều này, quần áo của hai bác là em đưa tới, nếu sớm biết không thích hợp thì em sẽ đổi lễ vật khác!

Triệu Giai Ngọc nói.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, động tác cũng khựng lại, vẻ cổ quái trên mặt chợt biến mất, hắn ngượng ngùng nói:

- Rất hợp, rất đẹp!

- Vậy sao lúc nãy anh nói không phù hợp!

Triệu Giai Ngọc ngẩng đầu nói, vẻ mặt rất chăm chú.

- Khụ, khụ!

Trương Thanh Vân ho khan để che giấu xấu hổ, hắn quét mắt nhìn Triệu Giai Ngọc, trong lòng chợt rung động không hiểu rõ nguyên nhân:

- Quần áo có thích hợp hay không phụ thuộc vào tâm tình, vốn là không phù hợp, nhưng em lại tặng cho mẹ, vì vậy mà mẹ rất thích, điều này hoàn toàn có thể hiểu được.

Triệu Giai Ngọc khẽ mở miệng nhưng không lên tiếng, mặt nàng lại đỏ lên, dù ngốc nghếch cũng hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng ngẩng đầu, hắn cười ha hả:

- Ha ha, á!

Trương Thanh Vân vừa cười được một nữa thì dưới chân truyền đến cảm giác đau, hắn cúi đầu, Triệu Giai Ngọc lại giẫm hắn một cước rất mạnh. Hắn không khỏi nhướng mày rồi hít vào một hơi khí lạnh dùng giọng căm tức nói:

- Á, em...Em, sao em không để cho bàn chân anh được yên bình?

Trương Thanh Vân lập tức co chân về ghế sa lông, khi ngẩng đầu lên thì lại được nhìn thấy một gương mặt tươi cười tuyệt đẹp. Hắn đã từng một lần được thấy gương mặt này, đó chính là lúc hai người vào trong thang máy ở Vũ Lăng, hắn nắm tay lấy nàng và bị nắm tuyết giấu trong tay kích thích, nhưng thời gian lần đó rất ngắn, khoảng cách cũng không gần như lúc này.

Trương Thanh Vân hoàn toàn thất thần, đúng lúc này Triệu Giai Ngọc chợt mở miệng nói:

- Anh rất thích xem tin tức giải trí sao?

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy người ta xối nước lạnh từ đầu đến chân, Triệu Giai Ngọc quả nhiên hung mãnh, nhìn có vẻ không quan tâm nhưng thực ra thứ gì cũng chôn giấu trong lòng, nàng đang thầm ra ám hiệu vì khoảnh khắc hắn xem báo giải trí trong xe.

Trương Thanh Vân cảm thấy cơ thể có chút cứng nhắc, khoảnh khắc này cũng không biết nên mở miệng thế nào. Cặp mắt Triệu Giai Ngọc cũng trở nên sững sờ, nàng nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, vẻ mặt sớm đã không còn nụ cười. Khi thấy Trương Thanh Vân có chút tê dại thì đột nhiên Triệu Giai Ngọc lại nở nụ cười thản nhiên như hoa bách hợp nở rộ:

- Em cũng thích xem tin tức giải trí.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên cổ quái, sau đó hắn chợt phát hiện ra mình bị Triệu Giai Ngọc đùa giỡn, vì vậy chỉ đành ho khan che giấu xấu hổ. Cuối cùng hắn cũng được thấy sự lợi hại của Triệu Giai Ngọc, rõ ràng nàng đang ghen, nhưng không ngờ lại thông mình tiến thối tự nhiên như có như không thế này. Chỉ là vẻ bề ngoài đã làm người khác phải khắc sâu vào trong óc, không ngờ còn rất biết cách nói chuyện, biết cách ghen phù hợp, thật sự lợi hại.

- Em muốn ngày mai tuyết rơi!

Triệu Giai Ngọc lập tức di chuyển chủ đề:

- Gia Gia nói ngày mai sẽ đưa em đi ngắm tuyết.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân hơi biến đổi, hắn lập tức cười ha hả trong lòng cũng trở nên thoải mái. Khoảnh khắc này hắn phát hiện ra Triệu Giai Ngọc rất khôn khéo và hiểu lòng người, tâm tư của nàng rất tinh xảo, hơn nữa còn quan tâm cảm nhận của hắn, đưa tính rụt rè của phụ nữ và cảm giác của mình mình truyền vào đối phương rất đúng chỗ, mình nếu có một người vợ thế này thì còn đòi hỏi gì nữa?

- Sao lại đưa em đi ngắm tuyết, em là khách quý của nhà anh, nếu muốn thì anh cũng phải tự mình đưa đi. Lúc này anh chính thức tuyên bố tư cách hướng dẫn viên du lịch của Gia Gia bị thủ tiêu!

Trương Thanh Vân đột nhiên khoát tay nói.

Triệu Giai Ngọc bĩu môi mà không lên tiếng, nàng cúi đầu đi nơi khác, vẻ mặt không che giấu được vẻ đỏ ửng, cặp lông mày vừa giận vừa vui. Trương Thanh Vân không nhìn cũng cảm giác được, vì vậy mà hai người không lên tiếng, trong lòng đều cảm thấy rất kiều diễm, không gian thật yên tĩnh hiểu lòng người.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới nhấc ly trà lên uống một ngụm, sau đó hắn quay đầu về phía gian phòng nói:

- Đi ra, nha đầu chết tiệt kia, lén lén lút lút làm gì thế?

Triệu Giai Ngọc chợt kinh hoàng, nàng ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, sau đó lại nhìn về phía ánh mắt của hắn. Cửa phòng chậm rãi mở ra, Ngải Gia ló đầu thè lưỡi rồi tươi cười đi ra nói:

- Anh đúng là ngốc nghếch, cũng không biết ý gì cả, trong máy cũng không có trò gì chơi, đúng là nhàm chán chết người.

Trương Thanh Vân tiện tay nắm lấy một tờ báo đứng lên ra vẻ muốn đánh, Ngải Gia rất khôn khéo ngồi xuống bên cạnh Triệu Giai Ngọc nhưng bàn tay lại đưa ra sau đầu nhấc tay cái lên. Nàng còn chớp chớp mắt với Trương Thanh Vân, bộ dạng đắc ý và buồn cười nói không nên lời.

Triệu Giai Ngọc mờ mịt quay đầu lại, vẻ mặt Ngải Gia chợt biến đổi, nàng cười như hoa rồi nhanh chóng thay đổi chủ đề. Lúc này có Ngải Gia gia nhập nên không còn chút kiều diễm, phòng khách có thêm vài phần hòa hợp. Trương Thanh Vân đột nhiên cảm nhận được một loại hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Cả năm vừa qua hắn đều đặt hết tâm tình vào trong công tác, cơ thể và đầu óc thường rất mệt mỏi, cô độc và tịch mịch. Hắn được hưởng thụ quá ít cảm giác hạnh phúc gia đình và tình yêu đôi lứa, sau này nhất định phải dành thời gian cho người nhà mới được.

Người không có nhà giống như một nhà buôn lưu lạc trên biển cả, vĩnh viễn không có được sự trầm ổn và hiểu đời của những người đàn ông đã có vợ. Trương Thanh Vân nghĩ như vậy mà hiểu rõ nguyên nhân tổ chức muốn cán bộ có một ngôi nhà êm ấm.

Tết năm nay có thể nói là cực kỳ có ý nghĩa đối với Trương gia, đối với hai ông bà Trương Đức Giang thì còn có thêm một hy vọng được ẵm cháu nội, còn đối với Trương Thanh Vân thì cũng là như vậy.

Sau khi trải qua một năm sóng gió nắm quyền một phương thì lúc này đã có cơ hội được nghỉ ngơi. Sau mưa gió thì lòng người cũng thu nạp lại, sau đó lắng đọng và chậm rãi lột xác, đây là một quá trình mới, một cảm ngộ mới.

- Tu thân, tề gia, trị quốc, điều thiên hạ!

Trương Thanh Vân cuối cùng cũng có những cảm nhận khá sâu về những từ ngữ này, rất nhiều thứ trước kia không hiểu nhưng bây giờ lại rõ ràng.

Trương Thanh Vân biết rõ nếu cứ tiếp diễn tình cảnh này thì tuổi tác ngày càng lớn, mỗi năm mình sẽ gặp phải sóng gió ở mức cao mới, sẽ gặp phải những khiêu chiến ngày càng khó khăn. Trước kia cứ mỗi lần cuối năm thì hắn luôn có cảm giác này, có sự không yên, bất an và hy vọng, nhưng bây giờ lại là sự lạnh nhạt và bình thản.

Người muốn cầu tiến lúc nào cũng phải tiếp nhận những khiêu chiến, Trương Thanh Vân cho rằng chính mình có lòng tin, có năng lực để đối mặt với tất cả khiêu chiến. Hắn không sợ mưa gió tuyết sương, dù bốn bề đều là kẻ địch thì hắn vẫn đứng yên bất động, dù con đường phía trước còn nhiều gian nan nhưng cầu tiến là điều đương nhiên, hắn tuyệt đối phải thắng.