Bố Y Quan Đạo

Chương 271: Uy vọng




Trương Thanh Vân đang ngồi trong văn phòng, Trần Mại tùy tiện tiến vào rồi ngồi xuống, sau đó rút ra một điếu thuốc hút khói nhả sương.

- Khụ, khụ!

Trương Thanh Vân đang cúi đầu xem văn kiện thì đột nhiên bị sặc khói, hắn cay mày khoát tay nói:

- Cậu đúng là có khí thế, mới đây đã thay đổi năm đồn công an, muốn một tay che trời sao?

Trần Mại bóp nát tàn thuốc rồi nghiêm mặt nói:

- Cậu cứ nói thẳng về mấy đơn tố cáo dưới xã đi.

Trương Thanh Vân nhíu mày nói:

- Bắt chó đi cày và xen vào việc của người khác, tôi làm việc còn cần cậu phải tìm tòi đến khi bắt đầu hành động sao?

Trần Mại chợt ngẩn ngơ, trên mặt hắn có chút mất tự nhiên:

- Đây không phải tôi đang suy nghĩ cho cậu sao? Trước tiên phải hành động xem phản ứng của người ta, không ngờ những điều này đều bị cậu nhìn thấu, đúng là không thể nào hơn.

Sau đó Trần Mại cũng lập tức nhướng mày:

- Nghe tôi nói này Thanh Vân, cậu phải cẩn thận Lưu Thần, tiểu tử này lợi dụng lúc cậu đi Từ Khê để phô trương thanh thế, hắn trên danh nghĩa vạch trần âm mưu nham hiểm của huyện Từ Khê, thật ra tôi cũng cảm thấy không yên lòng.

- Sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn dùng giọng hăng hái nói:

- Cậu cứ nói đi.

- Hắn...Hắn còn nói du lịch ở Tang Chương rất có ưu thế, nói cái gì là tài nguyên du lịch phong phú, lại có cả danh tiếng quê nhà của Hoàng tướng quân, nói rằng đây là con đường đầu tư...

- Còn nữa, mỗi ngày tên này đều chạy loạn, thị sát trường đảng, can thiệp vào vấn đề nhân sự và bổ nhiệm cán bộ...

- Bốp!

Trương Thanh Vân ném văn kiện xuống bàn, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Mại nói:

- Cậu đang làm gì vậy? Một cục trưởng công an mà không quan tâm đến công tác của mình, cậu để ý đến những công tác của người khác làm gì? Cậu tưởng mình là phòng mật vụ sao? Phòng mật vụ cũng không làm những chuyện như cậu, rõ ràng là tin đồn thất thiệt, đúng là bừa bãi.

Trần Mại ngẩn ngơ, hắn há miệng không lên tiếng. Hắn cũng là người có kinh nghiệm, vì vậy cũng hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân, hắn biết chính xác Trương Thanh Vân đã nổi giận nên trong lòng có chút sợ hãi, tất nhiên cũng có chút uất ức.

Trương Thanh Vân quét mắt nhìn Trần Mại, hắn dùng giọng chậm rãi nói:

- Mạnh Tử, không phải không muốn đề cao cậu, nhưng người nào cũng có tư chức riêng, cần phải duy trì công tác của chính mình mới tốt, nếu không an phận thì rất nguy hiểm.

- Hơn nữa tôi đang làm gì ở Tang Chương? Tranh đấu sao? Cái cần là đoàn kết, ban ngành phải đoàn kết, nhân đân phải đồng lòng, mọi người phải kết lại thành một khối mới có đường ra.

- Cậu nhìn mình kìa, cả ngày chỉ chìm đắm vào những tư tưởng âm trầm. Cậu đấy, cậu đấy nhé, tôi cũng hối hận vì kéo cậu đến đây quá sớm, phải để cậu lăn lộn thêm vài năm, như vậy cậu mới biết rõ nên đi như thế nào.

Vẻ mặt Trần Mại chợt đỏ bừng, hắn cúi đầu mà không dám thở mạnh. Lúc này hắn mới phát hiện ra mình đã bắt chó đi cày, cũng quên Thanh Vân lúc này không phải Trương Thanh Vân ngày xưa, người ta đường đường là bí thư huyện ủy, hành vi sao có thể rơi xuống bụng dạ hẹp hòi của mình?

- Bí thư Trương, tôi...Tôi...

Một lúc lâu sau Trần Mại mới lắp bắp nói, hắn vốn định gọi là Thanh Vân nhưng mở miệng lại gọi chức vị, câu nói tiếp theo cũng không phát ra khỏi miệng.

Trương Thanh Vân cười, trong lòng rất hài lòng với phản ứng của Trần Mại, ngộ tính rất cao, rất dễ chỉ bảo.

- Ngồi đi, ngồi đi, công tác làm rất tốt, chỉ là vài tên lính đi qua lại mà cũng dám xưng với người ngoài là diễn tập quân sự, cậu đúng là trâu bò.

Trương Thanh Vân cười nói, hắn lấy trong hộc bàn ra một gói nhỏ rồi đưa đến:

- Cậu cầm đi, lễ vật!

- Sao?

Trần Mại chợt kinh ngạc, hắn tiến lên mở túi mà ánh mắt sáng ngời:

- Khá lắm, cà vạt à, trời, hiệu Armani?

Trần Mại dùng ánh mắt có chút nghi nghờ nhìn Trương Thanh Vân, chiếc cà vạt này có giá vượt qua tiền lương của mình. Lúc này hắn cảm thấy Trương Thanh Vân đang nói giỡn, vì vậy kinh ngạc không nói nên lời.

Trương Thanh Vân cười cười nhét túi vào trong người Trần Mại rồi nói:

- Cầm đi, không phải biếu xén gì đâu...

Trương Thanh Vân nói một nửa mà không biết nên tiếp tục thế nào, Triệu Giai Ngọc nha đầu kia cũng thật là, lễ vật cho mình toàn là cà vạt, hơn mười cái.

Triệu Giai Ngọc nói không biết mình thích màu gì nên mua nhiều, hơn nữa không biết kích cở quần áo nên chỉ biết mua cà vạt. Mỗi chiếc cà vạt này có giá vài ngàn đồng, nàng mua mười cái như chơi, đáng thương là chính mình sao có thể dùng được nhiều như vậy?

Trần Mại chụp lấy túi rồi cười hì hì, hắn đột nhiên thu nụ cười rồi nói:

- Thanh Vân, cậu...Cậu có bạn gái rồi à?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên cổ quái, hắn khoát khoát tay nói:

- Được rồi, được rồi, công tác đã xong thì ra ngoài, cuối năm bề bộn, cậu là cục trưởng công an, cũng không được thoải mái lắm đâu.

- Ừ!

Trần Mại nói, hắn mang theo túi đi ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Sau khi đi hai bước lại quay đầu nói:

- Nói cho tôi biết đi nào, cậu có bạn gái rồi à?

- Đi ra ngoài, không được quấy rầy công tác của tôi!

Trương Thanh Vân lớn tiếng nói, gương mặt nghiêm túc nhưng dù sao cũng khó bình tĩnh.

- Ha ha, tôi biết rồi, có, thì ra đã có!

Trần Mại dùng giọng hớn hở nói:

- Điều này sẽ làm cho bác trai và bác gái cười rụng răng, ha ha!

Trương Thanh Vân giả vờ xem văn kiện mà không để ý đến Trần Mại, nhưng lúc này Trần Mại cũng khẽ đi trở lại, hắn nói:

- Khi nào tôi có thể được gặp mặt chị nhà đây?

- Đi, đi, đi!

Trương Thanh Vân cau mày, hắn quả thật đã sợ Trần Mại, vì vậy nói:

- Đầu năm cậu sẽ gặp.

Trần Mại chợt ngẩn ngơ, sau đó mắt sáng lên rồi gật đầu như gà mổ thóc. Sau khi Trần Mại bỏ đi thì Trương Thanh Vân mới cảm thấy nhẹ cả người, hắn rót một chén chè đặc, vài ngày nay đã xem xét báo cáo từ khắp nơi, Lưu Thần này cũng có vài hoạt động không thuộc chức trách. Tang Chương muốn phát triển du lịch, chuyện lớn thế này hội nghị thường ủy còn chưa kịp thảo luận nghiên cứu thì hắn đã sớm rêu rao khắp bốn phía, quan điểm tổ chức của người này cũng không phải chỉ dùng một chữ kém để đánh giá.

Còn nữa, vòi bạch tuộc của Lưu Thần cũng vươn dài, hắn mới đến chưa được bao lâu mà đã dùng công tác để can thiệp vào mặt nhân sự. Nếu Trương Thanh Vân vẫn còn như trước kia thì Lưu Thần chắc chắn sẽ rơi vào đường chết.

Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã không còn là thiếu niên lỗ mãng như năm xưa, hắn đã biến đổi, thậm chí sau khi đến Tang Chương còn biến đổi nhiều hơn trước. Lúc này có hơn trăm ngàn dân đang trông chờ vào quan phụ mẫu, rõ ràng không giống với làm việc ở cơ quan như trước.

Muốn đoàn kết, muốn đả kích thì hai tay đều phải nắm chặt, đều phải cứng, hơn nữa cũng phải cho đám đồng chí bên dưới một cơ hội, lãnh đạo cũng không bao giờ đập một gậy cho các đồng chí phạm sai lầm chết tươi. Khi công tác ngày càng lâu thì những hiểu biết của Trương Thanh Vân ngày càng sâu sắc.

- Cốc, cốc, cốc!

Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân à lên một tiếng xem như trả lời.

- Bí thư, anh tìm tôi sao?

Phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lương Bân tiến vào dùng giọng cung kính nói. Lương Bân là cán bộ đầu tiên được đề bạt khi Trương Thanh Vân tiến vào Tang Chương, người này cũng xem là dòng chính.

Lương Bân cũng rất cảm kích Trương Thanh Vân, nhưng cái nhiều hơn chính là bội phục. Người này còn trẻ, chỉ cần một mình mà thực lực đã khủng bố, các thế lực ác bá trong Tang Chương bị đánh tan, không bao lâu mà uy vọng đã được xác lập trong Tang Chương.

Nếu nhìn về thành phố Vũ Lăng thì rõ ràng Trương Thanh Vân cũng đã tạo ra một vỏ bề ngoài khá sáng cho Tang Chương, trước đây vài năm ngân sách rót xuống rất chậm.

Nhưng sau khi Trương Thanh Vân giải quyết xong vấn đề Tam Môn Dục, chỉ sau vài ngày mà ngân sách của phòng dân vận, cục lâm nghiệp, phòng nông nghiệp...Đã đến Tang Chương. Hơn nữa khối dân vận bên kia truyền đến tin vui, lần này bí thư ra ngoài còn gom được một quỹ hỗ trợ dân nghèo có giá trị vài triệu bạc, đồng thời còn đưa đến cho huyện ủy một chiếc Audi. Năng lượng này của Trương Thanh Vân hoàn toàn hơn hẳn không biết bao nhiêu lần so với thời Chu Tử Hằng.

- Chủ nhiệm Lương, thông báo xuống, chiều nay mở hội nghị thường ủy. Tất cả các ban ngành xã thị trấn cũng phải tham gia, chúng ta họp mặt bố trí các hành động trước tết và sau tết.

Trương Thanh Vân chậm rãi nói, hắn cũng không ngẩng đầu lên.

- Vâng!

Lương Bân nói xong mà không chịu rời đi.

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nói:

- Có chuyện gì cứ nói thẳng, ấp úng làm gì?

- Vâng, bí thư, tôi nghe nói lãnh đạo đang tìm nhân tuyển cho chức chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, không biết...

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, xác định chức vụ chủ nhiệm văn phòng huyện ủy sao không nói một tiếng với mình? Vì vậy lửa giận cũng bùng lên, hắn nói:

- Chủ nhiệm Lương, công tác ở văn phòng huyện ủy chủ yếu nhất là không cần tin các tin đồn thất thiệt, cần phải nhớ kỹ trọng trách cương vị của mình, anh hiểu rõ chứ?

Thân thể Lương Bân hơi khựng lại, trên trán toát mồ hôi lạnh, hắn biết mình không nên hỏi vấn đề này nhưng vợ ở nhà hối thúc quá gấp, vì vậy mới phải muối mặt đến đây hỏi dò. Trong lòng Lương Bân biết rất rõ mình không thể được đề bạt nhưng cũng hy vọng thăm dò được hướng đi của lãnh đạo, như vậy công tác sau này chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?

Lương Bân bỏ đi thì Trương Thanh Vân ném tài liệu xuống bàn, hắn nhấc điện thoại lên định hỏi Dư Hán Anh nhưng lại thôi. Trước tiên phải quan sát tình hình, không điều tra sẽ không có quyền lên tiếng, nếu nổi giận khi chưa thăm dò rõ ràng tình huống thì sẽ đưa mình lên đầu súng, người cấp dưới sẽ uất ức, không có lợi.

Hai giờ chiều, trong hội trường huyện ủy, tất cả thường ủy đều đến đông đủ, mọi người cười cười nói nói chờ đợi bí thư đến. Lúc này Lưu Thần cũng có mặt, hắn đang ghi ghi chép chép, không biết trong đầu đang cân nhắc điều gì.

Đúng giờ thì phòng làm việc mở cửa ra, Lương Bân tiến vào, tất cả lập tức yên tĩnh, hơn mười giây sau Trương Thanh Vân mới xuất hiện trước cửa, hắn mỉm cười nhìn mọi người rồi nói:

- Đã sắp đón năm mới, chúng ta mở hội nghị, mọi người có vẻ khá vui nhỉ. xem tại Đọc Truyện

Những thành viên thường ủy đều nở nụ cười, Trương Thanh Vân chậm rãi tiến lên chuẩn bị ngồi xuống ghế.

- Bí thư Trương, anh chờ chút!

Dư Hán Anh đột nhiên nói, nàng vội vàng lấy từ trong túi xách ra một trang giấy, sau đó lau lau ghế rồi quay đầu nói với Lương Bân:

- Trong văn phòng huyện ủy ai là người chịu trách nhiệm vệ sinh? Biết rõ lần này mở hội nghị sau một thời gian dài, bụi bẩn trên ghế tương đối nhiều, không biết thu dọn một chút sao?

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn vội vàng khoát tay nói:

- Không, không có gì, chúng ta mở họp mà trên mặt ghế có bụi thì chứng tỏ công tác còn chưa hoàn thiện, đây không phải là một nguyên nhân thúc dục sao?

Dư Hán Anh nở nụ cười ngượng ngùng, những người khác cũng cười theo, bầu không khí hội nghị chợt trở nên hòa hợp. Trương Thanh Vân cảm thấy mình có vẻ vô tâm, không ngờ ổn định thế cục ở Tang Chương lại nhận được hiệu quả khó tưởng.

Thái độ của những cán bộ kỳ cựu trước đây ở Tang Chương đối với mình đã thay đổi, trước đây là sợ, giờ lại đổi thành kính trọng, chỉ cần nhìn hành động vừa rồi của Dư Hán Anh là thấy rõ.