Bố Y Quan Đạo

Chương 269: Cáo già Tạ Minh Quân




- Thế nào, lần này chuyện mỏ quặng ở Tam Môn Dục và Từ Khê có kết quả gì chưa?

Tạ Minh Quân nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, trong ánh mắt đục ngầu bùng lên cái nhìn nghiêm túc.

- Ngày mai sẽ có kết quả!

Trương Thanh Vân cũng không né tránh mà trực tiếp nghênh đón.

Tạ Minh Quân hơi híp mắt nói:

- Việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, cũng không nên đưa chân ra ngoài cho người khác đá, lúc này tình cảnh đã huyên náo rất nhiều, sau đó tôi biết trả lời thế nào đây? truyện được lấy tại Đọc Truyện

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, lời này của Tạ Minh Quân có ý nghĩ rất rộng, giống như cảnh cáo, cũng có ý muốn dung túng. Tiến thối đều có mánh khóe, rõ ràng người khác khó thể nghĩ được đúng ý đồ của lão.

- Anh châm một mồi lửa, anh trông cậy vào ai đến đập lửa?

Tạ Minh Quân lại nói.

Trương Thanh Vân vẫn đứng thẳng, hắn dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói:

- Bí thư, lời này hình như không đúng! Tôi đang ở huyện Tang Chương xem xét quy hoạch các hạng mục vào năm mới, người huyện Từ Khê gây náo loạn chuyện mỏ quặng, tôi nào có châm mồi lửa?

- Sao?

Tạ Minh Quân nhấc mắt, sau đó lại híp thành một đường, lão nói:

- Anh nói có vẻ rất đúng, đẩy Tiếu Nguyệt Sinh ra khỏi huyện ủy, đuổi đám người Mã Quốc Thụy như những kẻ không liên quan, có bí thư nào xử lý vấn đề như vậy hay không?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn cẩn thận quan sát vể mặt Tạ Minh Quân, tuy lời nói nghiêm khắc nhưng trên mặt lại không thấy vẻ nghiêm khắc, vì vậy trong lòng hắn khẽ buông lỏng rồi nói:

- Bí thư, anh cũng đừng nghe lời một phía của chủ tịch Mã, anh ấy từ Từ Khê đến Tang Chương như lưu manh, lời của anh ấy mà anh tin được sao? Còn chuyện Tiếu Nguyệt Sinh, lúc này tôi thấy trong đảng đã có cán bộ tin vào lời của điêu dân mà không tình nguyện tin tưởng đồng chí của mình. Nếu có cơ hội tôi xin được đối mặt với đám người Tiếu Nguyệt Sinh ba mặt một lời.

Mí mắt Tạ Minh Quân chợt nhảy lên, lời nói của Trương Thanh Vân rõ ràng rất sục sôi nhưng ý tứ bên trong lại làm người ta phải chấn động. Tạ Minh Quân biết rất rõ, sự việc đã bị Trương Thanh Vân bóp nát trong tay.

Tạ Minh Quân nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, càng nhìn càng cảm thấy không nhìn thấu. Hắn đã quyết liệt với thế lực nhà họ Triệu mà còn che chở cho người thuộc phe phái này, hơn nữa Triệu tiểu thư cũng chạy đến Vũ Lăng, trong những chuyện này có vấn đề mơ hồ gì?

Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, cáo già Tạ Minh Quân đang định bán buôn chính mình thật ra hai chân giấu kỹ trong giày, bí thư có thể ngồi vững vàng ở Vũ Lăng có thể mềm yếu được sao?

Lão già Tạ Minh Quân này rõ ràng cao hơn Hoàng Tung Sơn một bậc, Trương Thanh Vân biết chắc lão già này đang nắm chắc thế cục, chỉ cần lão ra tay thì tất cả sẽ yên ổn.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì thầm thấy may mắn vì đắn đo hoạt động, hắn tiến một bước mà vẫn nắm chắc thế cục. Trước đây hắn lăn lộn trong Ung Bình bị người ta đưa lên đầu súng, sau đó phải cố gắng sinh tồn trong khe hẹp, cuối cùng bị buộc đi đến tuyệt cảnh.

- Được, nếu anh đã nói như vậy thì đúng sai sẽ được phơi bày, tôi muốn xem có phải Mã Quốc Thụy ăn gan báo mà dám làm xằng làm bậy, nếu thật sự là như thế thì hoàn toàn không thể tha thứ.

Tạ Minh Quân thản nhiên nói.

Đồng tử Trương Thanh Vân khẽ thu lại, hắn không nói gì nhưng trong lòng thì tràn đầy ý lạnh. Lần này nếu không phải Nghê Thu Nguyệt trợ giúp thì khống chế xong sẽ để lại hậu quả khó thể tưởng.

Tạ Minh Quân là người tàn nhẫn, lão rốt cuộc cũng dạy cho Trương Thanh Vân một bài học. Vì không buông tha Mã Quốc Thụy mà một mũi tên bắn trúng vài chim điêu, đã tìm người chịu tội thay lại cảnh cáo đám người Khâu Hâm, đồng thời còn làm cho chính Trương Thanh Vân hắn và Phương Tiểu Nam phải hành quân trên con đường đầy chướng ngại vật.

Khâu Hâm, Phương Tiểu Nam là một liên minh vì lợi ích, Mã Quốc Thụy nhất định là một khâu quan trọng, nếu xử lý hắn thì khó bảo đảm người này sẽ phục. Nếu tên này không phục mà náo loạn thì đám người Phương Tiểu Nam không dừng chân hành quân không được.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt bùng lên một vùng bóng tối, thế cục Vũ Lăng phức tạp vượt qua những gì chính mình đã tưởng, lần này vượt qua trở ngại có thể nói chính mình là nhân tố chủ quan nhưng cũng có vài phần may mắn. Trương Thanh Vân cũng không dám nghĩ nhiều, nếu chính hắn không trải qua sóng gió, nếu không đi qua Ung Bình thì lúc này chỉ là chó nhà tang mà thôi.

Thậm chí hắn đã bị đám người này ăn sạch không chừa xương, đừng nói là cúi đầu quay về tỉnh thành, sợ rằng sẽ ném cả tính mạng vào vạc dầu Vũ Lăng.

- Xử lý mọi chuyện thế nào thì tổ chức nhất định sẽ có suy xét, cá nhân tôi và đảng ủy huyện Tang Chương cũng chỉ biết cố gắng hết sức để phối hợp. Lúc này tình hình huyện Tang Chương mới là vấn đề cần quan tâm nhất.

Trương Thanh Vân cười nói.

- Đúng, lần này anh nói rõ ràng như vậy làm tôi cũng yên tâm.

Tạ Minh Quân nói, ánh mắt lão có chút lơ lửng, chủ ý của Trương Thanh Vân rất rõ ràng, không phải đang nhắc nhở chính lão sao?

Không những nhắc nhở mà còn cảnh báo, ý của Trương Thanh Vân là không nên hành động thiếu suy nghĩ, rõ ràng thắng bại khó thể xác định. Tạ Minh Quân đẩy kính lên, lão nhìn Trương Thanh Vân rồi khoát tay tỏ ý trên bàn có trà, trong lòng cũng cảm thán giang sơn có người tài ra mặt.

Tạ Minh Quân trước nay vẫn luôn giữ vững lực chú ý lên người Trương Thanh Vân, trước đó vì phụ thuộc vào nhân tố Hoàng Tân Quyền, lúc này xem ra càng phải chú ý. Người này ép Lưu Tài Đức rơi rớt, cưỡng ép Chu Tử Hằng lên thị ủy, bây giờ lại chiếm thượng phong trong thế cục náo loạn ở Tam Môn Dục, một người thế này không phải rồng lên chín tầng trời sao?

Trong lòng Tạ Minh Quân nghĩ đến cháu ngoại trai Vương Bình, trước đó hắn cũng là người được mình xem trọng nhưng đáng tiếc là nhiều năm như vậy vẫn không thể trở thành quan phụ mẫu đứng đầu một phương. Cháu mình lăn lộn ở Vũ Đức vài năm thiếu chút nữa bị người ta ăn hết xương, sau này mới xám xịt quay về, thứ chính trị này đúng là còn phụ thuộc vào yếu tố thiên phú.

Sau khi từ biệt Tạ Minh Quân thì Phạm Uy Võng chạy xe đến đón, Trương Thanh Vân hạ cửa sổ xe xuống, trong lòng hắn không có chút vui sướng, quá nhiều thế lực xếp đặt thế cờ, động thủ xong thì chiến ý cũng phai nhạt. Chỉ cần xét trên ý nghĩ lần này thì thấy rõ không có bất kỳ một bên nào chiến thắng tuyệt đối.

- Thư ký Phạm chờ chút!

Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói.

Phạm Uy Võng sững sờ, hắn quay đầu nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Có chuyện gì vậy bí thư Trương?

Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng, hắn vừa nhìn thấy phía trước có một chiếc xe đã gặp qua ở Vạn Tượng Thành, nếu đoán không sai thì đúng là xe của Khâu Hâm.

Con đường này không phải là đường lớn, có mười phần là Khâu Hâm đến khách sạn Vũ Lăng tìm mình, vì vậy hắn mới Phạm Uy Võng chạy chậm lại.

Trương Thanh Vân tùy tiện nói ra một cái cớ, hắn kéo dài thời gian ra khoảng mười phút mới để Phạm Uy Võng tiếp tục chạy đi.

Khách sạn Vũ Lăng, Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam đều đứng ở cửa ra vào, tâm tình đều rất thấp. Bọn họ tìm được gian phòng của Trương Thanh Vân nhưng Cảnh Chiến nói hắn đã đi ra ngoài, vì vậy chỉ biết đợi trước cổng.

Khâu Hâm thầm mắng một câu, trong lòng cảm thấy uất ức nhưng không dám lớn tiếng, hắn sợ sẽ làm Phương Tiểu Nam bực bội, vì vậy toàn thân khó chịu đến cực điểm.

Đột nhiên Khâu Hâm cảm thấy mình bị người ta kéo áo, quay đầu lại thì thấy Phương Tiểu Nam đang nháy nháy mắt. Hai người vội vàng đi vào đại đường, Khâu Hâm há hốc mồm, trước cửa là một chiếc Audi.

Là xe số một của thị ủy sao? Ngay sau đó trong lòng Khâu Hâm chợt nổ ầm lên, khi thấy Trương Thanh Vân đi ra khỏi xe với vẻ mặt hồng hào thì hắn và Phương Tiểu Nam nhìn nhau, trong mắt hai người đều bùng lên tinh quang.

Trương Thanh Vân chậm rãi đi vào đại đường, hắn giả vờ như không phát hiện ra hai người Khâu Hâm mà đi thẳng đến thang máy.

- Trương...Bí thư Trương!

Phương Tiểu Nam nhịn không được phải gọi một tiến.

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Phương Tiểu Nam mà lông mày không khỏi nhíu lại, sau đó hắn nhìn thấy Khâu Hâm, vì vậy trên mặt lộ ra nụ cười tiến lên chào đón:

- Ủa, Khâu công tử sao? Ngọn gió nào thổi anh đến đây thế?

Vẻ mặt Khâu Hâm có hơi mất tự nhiên, hai người bắt tay nhau, hắn nói:

- Thanh Vân, chỗ này không phải địa điểm nói chuyện, anh xem...

Trương Thanh Vân có chút trầm ngâm, hắn sẳng giọng:

- Anh không phải đặc biệt đến tìm tôi đấy chứ? Nếu sớm nói một tiếng thì không phải tốt rồi sao? Tối nay bí thư Tạ gọi đến gặp mặt, vì vậy mới kéo dài đến lúc này.

Vẻ mặt Khâu Hâm khẽ động, hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại thẳng thắn như vậy, ngay cả chuyện liên quan đến bí thư Tạ cũng nói ra không giấu diếm, vì vậy trong lòng hắn cũng có chút buông lỏng, hắn nói:

- Nếu không thì tôi và anh vào phòng nói chuyện, cơm tây nơi đây cũng rất khá, tôi muốn tìm anh để làm sáng tỏ vài chuyện.

Trương Thanh Vân nhướng mày trong mắt cũng có chút hoài nghi, Phương Tiểu Nam liếc mắt nhìn hắn, ngay lập tức hắn lại né tránh. Khâu Hâm thì thừa cơ đến thuê một gian phòng.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, trước nay chưa từng thấy Khâu Hâm khốn khổ như vậy bao giờ. Cũng không biết Nghê Thu Nguyệt nói gì với người này mà một công tử thế gia phải thu xếp những việc vặt vãnh, hơn nữa còn chờ mình ngoài cửa.