Trương Thanh Vân cùng nói cười với Hùng Triệu Quân, cả hai đều chú ý nối liền quan hệ.
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ tuy cục lâm nghiệp ở Vũ Lăng là lộ mặt không lộ tiếng nhưng tuyệt đối là ban ngành đầy phù sa, mỗi năm đều thu được số tiền phạt kinh hồn.
Cục lâm nghiệp lại càng giàu có ở huyện Tang Chương, Trương Thanh Vân cũng quyết định học tập theo Hoàng Tung Sơn, nhất định phải nắm chắc phòng lâm nghiệp vào trong tay, đây cũng là lý do hắn nối quan hệ với Hùng Triệu Quân. Trước tiên phải quen mặt nhau, sau đó mới có thể mở rộng công tác, đây chính là những bước đi rất cơ bản.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân vội vàng gật đầu với Hùng Triệu Quân, sau đó hắn rời khỏi phòng họp.
Một dãy số lạ, Trương Thanh Vân nhìn qua rồi nhấn nút nghe.
- Chào anh, anh là Thanh Vân phải không? Không biết còn nhớ giọng nói này không?
Trong điện thoại vang lên giọng nói có chút quen thuộc.
Trương Thanh Vân nhướng mày:
- Xin hỏi anh là...
- Ha ha, tôi chỉ biết quý nhân thường hay quên, là Khâu Hâm, anh còn nhớ rõ không? Lúc ấy chúng ta đã gặp mặt vài lần ở Thành Đô.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, Khâu Hâm không phải là công tử của phó bí thư tỉnh ủy Khâu trước đây sao? Trước đó mình và hắn từng không thoải mái với nhau ở câu lạc bộ Huyền Vũ. Từ khi bí thư Khâu được điều sang Giang Bắc thì chưa từng được gặp mặt Khâu Hâm ở Thành Đô, không ngờ lúc này lại nhận được điện thoại của hắn.
- À, chào anh, chào anh, nhận được điện thoại của anh làm tôi cảm thấy có chút ngoài ý muốn đấy!
Trương Thanh Vân vội vàng cười nói nhưng trong lòng thầm buồn bực, mình và người này vài năm không gặp, lúc này hắn đột nhiên gọi điện cho mình là có ý gì?
- Ha ha, còn nhớ rõ là tốt rồi, lúc này tôi đang ở Vũ Lăng, nghe nói anh cũng đang ở đây, vì vậy muốn mời anh một bữa cơm, không biết có được hay không?
Khâu Hâm cười nói.
- Không có vấn đề, Khâu công tử mời khách tôi sẽ rất hân hạnh!
Trương Thanh Vân nói, trong lòng chợt động, hắn nhớ ngày đó mình đến Vũ Lăng, trước đó không phải đã gặp một tên côn đồ có họ Khâu sao? Chẳng lẽ chính là đàn em của Khâu Hâm...
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức ý thức được Khâu Hâm rất có thể ẩn hiện ở Vũ Lăng, mình và hắn không có nhiều cảm tình, hắn nhiệt tình mời mình dùng cơm, xem ra nhất định phải có nguyên nhân.
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, đã gần năm giờ, khi thấy trong phòng họp có hàng tốp người tụm năm tụm ba đi ra thì Trương Thanh Vân cân nhắc đến giờ tan tầm, hắn cũng không do dự mà xuống lầu.
- Bưu Tử, có biết Vạn Tượng Thành không?
Trương Thanh Vân lên xe rồi nói.
Cảnh Chiến gật đầu nói:
- Đã từng đi qua, là hộp đêm lớn nhất Vũ Lăng, nằm trong khu trung tâm.
- Lái xe đi, chúng ta đến đó!
Trương Thanh Vân cười nói, Khâu Hâm mời mình dùng cơm ở nơi đó, xem ra đó rất có thể là sản nghiệp của hắn. Trương Thanh Vân mơ hồ còn biết Khâu Hâm có một người anh, nghe nói rất thành công trên thương trường, nhưng Trương Thanh Vân chưa từng gặp qua.
Vài năm trước Khâu Hâm cũng giống như Vi Cường, hai người đều là cậu ấm, xem ra bây giờ cũng bắt đầu trưởng thành.
Khi đến Vạn Tượng Thành thì Trương Thanh Vân cảm thấy nơi đây khá tương xứng với hộp đêm Mờ Ảo ở tỉnh thành, thậm chí diện tích còn lớn hơn, cửa ra vào đèn đuốc lấp lánh, dưới lầu đều là siêu xe, xem ra nơi đây là địa điểm tụ tập quan trọng của giới thượng lưu Vũ Lăng.
- Anh, em đi cùng anh vào trong, em thấy nơi đây khá rối loạn!
Cảnh Chiến nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, hai người xuống xe vào cửa, hai cô tiếp tân xinh đẹp tiến lên chào hỏi.
Trương Thanh Vân muốn gọi điện cho Khâu Hâm, hắn nhìn giờ thì lại thấy thời gian vẫn dài dôi ra, vì vậy hắn gật đầu với hai cô gái tiếp tân rồi trực tiếp theo thang máy lên đại sảnh lầu ba.
Thiết bị trong câu lạc bộ rất lịch sự và nhã nhặn, đèn được thiết kế rất nhu hòa, sân khấu trong đại sảnh, bốn phía là những chiếc bàn rất thoải mái, bên ngoài là một hàng rào bảo hộ, bên ngoài hàng rào bảo hộ là một hành lang vòng cung. Bên hành lang cũng được bố trí rất nhiều bàn, có lẽ đó là nơi mà những vị khách đặt bàn vip sẽ đi ra chiêm ngưỡng bầu không khí náo nhiệt.
Thời gian vẫn còn sớm nhưng nơi đây đã rất náo nhiệt, trên sân khấu đã có một ca sĩ nam hát tình ca, giọng hát khá tốt. Trương Thanh Vân biết rõ những mục nóng bỏng còn chưa bắt đầu, vì vậy cùng Cảnh Chiến ngồi xuống rồi gọi rượu.
- Cậu thường xuyên đến hộp đêm sao?
Trương Thanh Vân híp mắt nói.
Cảnh Chiến đỏ mặt, hắn nói:
- Trước kia đi rất ít, nhưng khi đến thủ đô thì cũng đến nhiều nơi.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn nâng chén cụng ly với Cảnh Chiến rồi nói:
- Đợi khi cục diện Tang Chương ổn định thì cậu cũng chuyển ngành đi là vừa, nếu không thì lấy vợ sẽ rất khó khăn.
Vẻ mặt Cảnh Chiến lại càng đỏ, ánh mắt hướng về phía một bàn khác. Trương Thanh Vân nhìn thì thấy bên đó có một má mì dẫn theo vài vị tiểu thư đứng thành hàng cho khách lựa chọn phục vụ rượu.
Những tiểu như nơi đây rất chuyên nghiệp, bọn họ đều mặc váy sặc sở, thân thể thon gọn, ngực cao ngất, hơn nữa lại rất tinh khiết. Cảnh Chiến đang nhìn chằm chằm vào cô gái có vẻ tinh khiết nhất.
Trương Thanh Vân há miệng buồn cười, tinh khiết cái gì? Chỉ là tương đối mà thôi, nhưng vì hấp dẫn khách hàng mà dùng chút thủ đoạn, nếu chính mình dùng chút thủ đoạn thì yêu quái cũng lộ rõ nguyên hình.
- Khụ, khụ!
Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng, Cảnh Chiến thu hồi ánh mắt, trên mặt là nụ cười ngượng ngùng:
- Người phụ nữ kia đúng là rất biết giả vờ.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn nhịn không được phải cười lên, thầm nghĩ mình đã đánh giá thấp Cảnh Chiến, người này nhìn còn có vẻ lão luyện hơn cả mình. Cảnh Chiến vẫn còn trẻ, cũng không thể đánh giá thấp. Đúng lúc này thì má mì bên kia thấy Cảnh Chiến và Trương Thanh Vân chỉ trỏ nói cười, nàng vội vàng tiến lên nghênh đón:
- Tiên sinh, cần tiểu muội uống rượu à?
Trương Thanh Vân khẽ nhấc mắt, hắn đang định mở miệng thì liếc mắt nhìn lên trên, trên kia cũng có hai tầng bảo hộ, khách bên trên có thể nhìn xuống từ trên cao, cách bố trí khá giống hộp đêm Mờ Ảo.
Trương Thanh Vân nhìn thấy một người quen, là Phương Tiểu Nam, người này đang đứng ở vòng bảo hộ trên cùng nói chuyện với vài người, trong tay là một chiếc ly rượu chân dài, nhìn sơ qua thì rất có khí chất của nhân vật giới thượng lưu.
Trương Thanh Vân biết chắc Phương Tiểu Nam cũng nhìn thấy mình, vì ánh mắt nàng thường xuyên liếc qua bên này, hơn nữa với vị trí của nàng thì hoàn hoàn có thể nhìn rõ mọi động tĩnh của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân thu hồi ánh mắt rất tự nhiên, hắn mỉm cười nói:
- Cám ơn, chúng tôi đang đợi khách, chút nữa sẽ phải đi rồi.
Người phụ nữ nở nụ cười nghề nghiệp rồi bỏ đi.
Bị người ta nhìn chằm chằm quả nhiên không được tốt cho lắm, Trương Thanh Vân không có thói quen như vậy. Hắn lại nghĩ đến lời nhắc nhở của Chu Tử Hằng, hắn đang định đứng lên thì lập tức có vài tên đi đến, chỉ cần nhìn qua là biết không phải loại người tốt đẹp gì.
Khi đi đến bàn của Trương Thanh Vân thì một người chợt lảo đảo, hắn đụng vào chai rượu trên bàn rồi hất văng tung tóe. Cảnh Chiến nhanh tay lẹ mắt chụp lấy chai rượu đang phóng lên, đồng thời cũng kéo người Trương Thanh Vân để tránh khỏi tình cảnh bị rượu xối lên người.
- Con bà nó mày dám duỗi chân chơi tao sao?
Tên giải vờ lảo đảo vấp ngã chợt hùng hổ nói, sau đó quát lên với Trương Thanh Vân, trên người tên này rõ ràng cũng bị dính khá nhiều rượu, đám người bên cạnh cũng lập tức đến vây quanh.
Vẻ mặt Cảnh Chiến chợt phát lạnh, hắn không nói lời nào. Trương Thanh Vân híp mắt nhìn đám người, dư quang khóe mắt khẽ đảo lên lầu, hắn nhìn thấy Phương Tiểu Nam đang khẽ lui lại rồi nhìn xuống xem kịch hay.
Trương Thanh Vân nở nụ cười lạnh lùng nói:
- Muốn gây chuyện thì sảng khoái một chút, đừng lấy cớ lung tung, nói đi, có chuyện gì?
Đám người chợt ngẩn ngơ, Trương Thanh Vân rõ ràng không thèm để lại mặt mũi, hắn nói rất trắng trợn, một tên mập ở phía sau tiến lên nói:
- Này, tiểu tử chơi không đẹp, mày ngáng chân người chúng tao, tao cho mày biết tay.
Tên mập này vừa nói vừa tát tới, Cảnh Chiến vươn người đứng dậy đón nhận, một tiếng bốp vang lên, bàn tay tên mập chợt đổi hướng. Ngay sau đó Cảnh Chiến kéo Trương Thanh Vân ra phía sau, ánh mắt hắn như đao, hắn nhìn về phía đám người, tay đặt lơ đãng bên hông.
- Đừng làm bậy!
Trương Thanh Vân nói, giọng nói rất lớn, hai bên đang chuẩn bị ra tay chợt khựng lại.
Tên mập vừa rồi tát tới bị trúng đòn của Cảnh Chiến mà đau đến mức đổ mồ hôi hột, Trương Thanh Vân lúc này mỉm cười lạnh lùng:
- Dừng lại ở đây, trở về nói cho chủ nhân của các người biết, chính tôi sẽ đi tìm hắn. xem tại Đọc Truyện
Lúc này đám người trong đại sảnh đã nhìn thấy động tĩnh ở đây, vì vậy mà bầu không khí trở nên ầm ĩ, có rất nhiều người tiến đến.
Trương Thanh Vân nhướng mày, lửa giận trong lòng cũng bùng lên, hắn biết chắc chuyện này có liên quan đến Phương Tiểu Nam trên kia. Mình là một bí thư huyện ủy đến đây thì người ta biết chắc sẽ không dám làm bậy, tính toán cũng khá tốt.
Quả nhiên đám người khi nghe thấy lời của Trương Thanh Vân nói ra thì không có ý lùi lại, một tên trong số đó mắng một câu thô tục, đám người phóng đến, Trương Thanh Vân cắn môi lui ra phía sau.
- Các anh em, đập chết mẹ nó đi!
Cảnh Chiến hiểu rõ ý của Trương Thanh Vân, hắn ra tay không do dự, một tay chụp lấy chai rượu trên bàn đập vào đầu một tên. Ngay sau đó hai tay vung lên như hổ vào bầy cừu, năm tên phóng đến lập tức quấn quanh Cảnh Chiến.
Trương Thanh Vân lui đến cửa thang máy thì đại sảnh đã rối loạn, khoảnh khắc này thang máy cũng đã kín người. Trương Thanh Vân đoán chắc bên ngoài còn có người muốn vào, vì vậy dứt khoát sử dụng phương pháp trái ngược. Hắn nhấn phím cho thang máy đi lên, hắn rất yên tâm về Cảnh Chiến ở dưới dại sảnh, cũng tin Cảnh Chiến biết rõ nặng nhẹ, ở bên cạnh mình chắc cũng không dám làm bừa.
Phương Tiểu Nam ở tầng cao nhất nhìn xuống tình cảnh bề bộn bên dưới, khóe miệng lộ ra nụ cười. Một bí thư huyện ủy đến hộp đêm, nếu bị công an bắt được thì sẽ thế nào?
Phương Tiểu Nam móc điện thoại ra, đúng lúc này có một âm thanh nhàn nhạt vang lên sau lưng:
- Phương tiểu thư, đã lâu không gặp, không ngờ có thể gặp được cô ở đây, đúng là bất ngờ.
Vẻ mặt Phương tiểu thư chợt biến đổi, nàng vội vàng quay đầu, khi thấy Trương Thanh Vân nhìn mình như cười như không thì chợt sững sờ. Nàng cho rằng Trương Thanh Vân sẽ nhân cơ hội vừa rồi để xuống lầu, như vậy người bên dưới hoàn toàn có thể bắt lại, không ngờ Trương Thanh Vân không lùi mà tiến, hắn đến tìm chính mình.
- À, bí thư Trương, thật sự trùng hợp, vừa rồi bên dưới có chút loạn, tôi đang chuẩn bị về phòng!
Phương Tiểu Nam nói, vẻ mặt tỉnh táo ngay trở lại, nàng giả vờ giống như rất lơ đãng.
Sau đó Phương Tiểu Nam lại cười nói:
- Không ngờ bí thư Trương cũng đến nơi này, thế nào? Chỉ đến một mình thôi sao?
Từ tận đáy lòng Trương Thanh Vân bùng lên cảm giác chán ghét, hắn đang định mở lời thì điện thoại vang lên, nhìn thấy Khâu Hâm thì đặt bên tai nói.
- Tôi đang ở trên hành lang cao nhất, anh chọn địa phương sao không chút yên ổn. Nếu anh không gọi điện thì cục công an đã đến bắt tôi rồi.
- Cái gì? Anh đợi ở đấy, tôi đến ngay!
Khâu Hâm nói, hắn cúp điện thoại.
Một căn phòng cuối hành lang chợ mở ra, người đang vội vàng phóng đi không phải Khâu Hâm thì là ai?