Cả ngày hôm nay Trương Thanh Vân ở lại trong nhà Cảnh Sương, lúc này Cảnh Sương cũng không còn rụt rè, nàng hoàn toàn biến căn phòng thành ổ tình yêu của hai người.
Sau khi trải qua ân ái nồng thắm, Trương Thanh Vân cuối cùng cũng hơi mệt, hắn châm một điếu thuốc, giai nhân rúc vào lồng ngực. Hai người không nói lời nào giống như đang phục hồi lý tính.
- Thanh Vân, Triệu tiểu thư cũng không phải người sung sướng gì, anh có thể gánh vác cô ấy được không?
Cảnh Sương khẽ nói.
Trương Thanh Vân chợt nhúc nhích người, ánh mắt hắn dừng lại ở Cảnh Sương:
- Vì vậy em mới chia xẻ tư liệu cho cô ấy, em là điển hình tiên tiến còn chưa đủ, lại muốn kéo cả cô ấy lên sao?
Cảnh Sương đỏ mặt, nàng cúi đầu, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói:
- Em làm đều vì anh!
Trương Thanh Vân cau mày, hắn hút thuốc mà không nói câu nào, hai người lại trở nên trầm mặc.
- Thanh Vân, em và anh ở cùng một chỗ trải qua nhiều mưa gió còn có gì không nhìn rõ nhau? Không nên quá xem xét thân phận, nếu không sẽ rơi xuống tiểu thừa.
Cảnh Sương nói.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Cảnh Sương, trong lòng run lên, hay cho một câu qua nhiều sương gió, mình trải qua vài năm phong trần đã có thêm nhiều kinh nghiệm, lại quên mất Cảnh Sương cũng như vậy. Nàng cũng bị liên quan mà xuất ngoại lưu lạc, sau đó quay về nước kinh doanh, sợ rằng kinh nghiệm cũng không ít hơn mình, rõ ràng cũng có cảm ngộ với khá nhiều tình tiết. Trương Thanh Vân có thay đổi vì Ung Bình, chẳng lẽ Cảnh Sương thì không?
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì ôm Cảnh Sương thêm chặt, Cảnh Sương giống như cũng hiểu được ý nghĩ của hắn, nàng vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn, rất sâu, rất sâu.
- Em đã nhìn rõ mọi chuyện như vậy, sao còn muốn trốn tránh anh?
Trương Thanh Vân nói.
Cảnh Sương ừ một tiếng, nàng vùi đầu vào nách Trương Thanh Vân rồi thở một hơi. Trương Thanh Vân cảm thấy hơi ngứa mà khẽ cười một tiếng, Cảnh Sương cười hì hì nói:
- Người ta sợ anh không nhìn rõ, sợ anh nằm trên giường với một người phụ nữ khác mà trong lòng lại nghĩ đến một người phụ nữ khác.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn chợt ngẩn ngơ, Cảnh Sương nói như vậy có ý gì? Nói mình nằm cùng Triệu Giai Ngọc nghĩ đến nàng, hay nói nằm với nàng mà nghĩ về người khác? Người phụ nữ này rõ ràng trải qua kinh nghiệm mưa gió thì những câu ghen tuông tục tằn thông qua miệng của nàng lại rất có ý vị.
- Được rồi, được rồi, dậy nấu cơm thôi, anh đói bụng rồi.
Cảnh Sương nói, nàng vừa nói vừa dùng trán đụng vào đầu Trương Thanh Vân, hơi thở như hoa lan.
Hạ thân Trương Thanh Vân chợt nóng lên, hắn lại dựng ngược dậy, Cảnh Sương ý thức được sự biến đổi của Trương Thanh Vân, nàng vội nàng nhảy ra và cười nói:
- Không được, không được, bây giờ tuyệt đối không được.
Trương Thanh Vân cười hì hì vài tiếng, hắn đang định đứng lên truy đuổi Cảnh Sương thì chuông điện thoại vang lên không ngừng.
Trương Thanh Vân thầm mắng một câu mất hứng, hắn lấy điện thoại, thì ra Quách Tuyết Phương gọi đến, xem ra hôm nay không nhất định sẽ ăn tối với Cảnh Sương.
- Thế nào mà gọi cả buổi mới chịu nghe? Đang làm chuyện khanh khanh ta ta hay sao mà không nghe điện?
Trong điện thoại vang lên giọng nói giễu cợt của Quách Tuyết Phương.
- Biết rõ đang làm chuyện em và tôi mà còn gọi à?
Trương Thanh Vân lập tức phản kích.
Đầu dây bên kia trở nên buồn bực, sau đó ngượng ngùng cười vài tiếng, Quách Tuyết Phương nói:
- Anh đang ở đâu vậy, tôi đã đến Thành Đô.
- Cô đến thăm hỏi chú Hoàng trước đi, tối nay chúng ta sẽ gặp mặt!
Trương Thanh Vân nói.
Quách Tuyết Phương hừ một tiếng nói:
- Kính xin anh xem xét thời gian cho rõ ràng, cũng không biết khi nào thì mới là buổi tối của anh?
Trương Thanh Vân ngây ra như phỗng, hắn nhìn đồng hồ treo tường mà giật mình. Cả ngày nằm trên người đẹp, trầm mê ân ái, bây giờ đã hơn năm giờ chiều, hắn ngượng ngùng cười nói;
- Bảy giờ tối, chúng ta gặp nhau ở khách sạn Vienna!
Trương Thanh Vân nói xong thì cúp điện thoại, hắn đứng dậy mặc quần áo. Cảnh Sương không nói điều gì, nàng đi đến hỗ trợ như một người vợ bé, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng nói:
- Có người vợ nào như em sao? Không hỏi anh đi đâu à?
Cảnh Sương co quắp miệng, nàng lại cười nói:
- Hỏi làm gì? Dù sao tối nay anh cũng đâu đến đây?
Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã cắn lưỡi, hắn thầm mắng mình lắm miệng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Triệu Giai Ngọc nằm ngủ co rúc. Hắn thầm nghĩ nếu đêm nay không về thì chẳng biết Triệu Giai Ngọc sẽ ngủ nghỉ thế nào.
Đột nhiên Trương Thanh Vân cảm giác được sau lưng mềm mại, Cảnh Sương đang ôm lấy hắn từ phía sau, nàng khẽ nói:
- Đi thôi, đi thôi, em nói giỡn mà, tối nay em phải về Hoàng Hải.
- Sao?
Trương Thanh Vân quay đầu, Cảnh Sương cười duyên một tiếng rồi lấy ra một tấm vé máy bay như ảo thuật, nàng cười nói:
- Người ta bây giờ là nữ doanh nhân, anh cho rằng em sẽ dừng lại ở Thành Đô nhỏ bé này sao?
- Anh tiễn em!
Trương Thanh Vân nói.
Cảnh Sương lắc đầu, nàng nói:
- Xem kìa, xem anh kìa, vẫn là bộ dạng như cũ, anh tiễn thì em sẽ không đi Hoàng Hải sao? Anh còn có việc của mình, số điện thoại của em cũng không đổi, nhưng chẳng qua có thêm một số mới mà thôi, không nhận điện thoại của anh có nghĩa là không muốn anh thêm bận rộn.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, Cảnh Sương cười nũng nịu, nàng rất đắc ý, nàng từ phía sau đẩy giúp Trương Thanh Vân ra cửa, sau đó duỗi dầu phất tay, không đợi Trương Thanh Vân kịp phản ứng đã đóng ầm cửa lại.
Trương Thanh Vân liên tục giơ tay lên mấy lần, cuối cùng cũng không nhấn chuông mà đi xuống thang máy với một bụng tâm tư. Cảnh Sương đã có thay đổi, nàng trưởng thành hơn, đây vốn là chuyện rất đáng vui nhưng Trương Thanh Vân lại cảm thấy trong lòng có chút thất lạc, đây là lỗi của hắn.
Trương Thanh Vân lái xe đến cổng Vienna, khi xe dừng lại bên cổng, hắn vừa định mở cửa thì một chiếc xe phóng đến ngay bên cạnh và mở cửa ra. Người đi xuống là một phụ nữ, đã có tuổi, xinh đẹp hơn người nhưng đầu và mắt rất cao, nàng trợn mắt với Trương Thanh Vân.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt cảm thấy có chút khó chịu, xuống xe như vậy mà được sao? Nếu cứ xuống xe như người phụ nữ này thì bãi đậu xe còn được bao nhiêu chỗ trống, ít nhất xe cách xe hai mét mới mở cửa được chứ?
Trương Thanh Vân cố gắng nhịn, hắn chậm rãi mở cửa xe rồi khẽ híp mắt, có một người rất quen đứng trước cổng. Thì ra là Hà Tuấn, bên cạnh hắn có một ngươi đàn ông cao lớn, mặc tây trang đeo giày đen, mặt mũi sáng sủa.
Người phụ nữ nhìn thấy Hà Tuấn thì vội vàng tiến lên nghênh tiếp, nàng nở nụ cười nũng nịu:
- Hà công tử, đã bắt anh phải chờ rồi, đây chính là chủ tịch Lưu huyện Tang Chương sao? Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, không phải oan gia không gặp mặt, không ngờ ở tỉnh thành lại gặp được người sắp hợp tác với mình. Người đàn ông kia có lẽ là Lưu Thần, nhìn độ tuổi có vẻ ngang với Lệ Cương, nói là tuổi trẻ cũng có chút gượng ép.
Hà Tuấn vẫn nở nụ cười rạng rỡ, hắn tiến lên vươn tay nói:
- Tổng giám đốc Phương, mấy tháng không gặp không ngờ chị...
Hà Tuấn vừa nói được một nữa thì đột nhiên ngẩn ngơ, hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân, cặp mắt sững sờ, thân thể đờ đẫn.
Người phụ nữ được gọi là giám đốc Phương lập tức quay đầu cùng Lưu Thần nhìn về phía Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng gật đầu với Hà Tuấn nói:
- Nhân sinh thường tương phùng, không ngờ chỉ ngẫu nhiên đến Thành Đô mà có thể gặp được Hà công tử, cũng muốn đến thăm hỏi bí thư Hà một lần.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa tiến lên vươn tay ra, vẻ mặt Hà Tuấn có chút khó coi, hắn lạnh giọng nói với Lưu Thần:
- Hì, anh họ, vị này chính là bí thư huyện ủy Tang Chương Trương Thanh Vân, mọi người có thể ra mắt nhau.
Lưu Thần chợt ngẩn người, hắn há miệng mà không lên tiếng, có lẽ vì quá trùng hợp, có lẽ vì khiếp sợ Trương Thanh Vân quá trẻ, dù sao thân thể cũng rất cứng nhắc.
Trương Thanh Vân hạ tay xuống, trên mặt vẫn là nụ cười:
- Ha ha, đã nghe trưởng phòng Vương nhắc đến anh, trước nay vẫn chưa từng gặp mặt, không ngờ có thể gặp anh ở tỉnh thành. Chào anh, tôi đại biểu cho đảng ủy Tang Chương sớm nghênh đón anh!
Lưu Thần vươn tay ra rất cứng nhắc, hắn nắm chặt tay Trương Thanh Vân, trên mặt lộ ra nụ cười rất mất tự nhiên, nói:
- Bí thư Trương, anh khách khí rồi.
- Hừ!
Hà Tuấn bên cạnh khẽ hừ một tiếng, lông mày nhíu lại thành một khối. Hắn thầm mắng Lưu Thần không ra gì, mình phải mất rất nhiều quan hệ mới đưa hắn đến Tang Chương, nào ngờ còn chưa kịp đến nhận chức thì khí thế đã thua Trương Thanh Vân không biết bao nhiêu phần. Nhưng rõ ràng khí chất của Trương Thanh Vân cũng biến đổi quá lớn, chỉ ở bên dưới vài ngày đã trở thành vua con, hình như đuôi đang vung lên khá cao.
Nhưng hình như Trương Thanh Vân đã quên sau lưng không còn Triệu Truyền, như vậy còn gắng gượng được bao lâu. Hà Tuấn vừa nghĩ đến đây thì vội hỏi:
- Thanh Vân, giới thiệu cho cậu, vị này chính là Phương Tiểu Nam tổng giám đốc công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng, là bạn bè kinh doanh nhiều năm với tôi. Hôm nay tôi đưa anh họ đến để giới thiệu làm quen, anh họ tôi còn chưa nhận chức nhưng tâm ý đã đến Tang Chương rồi.
Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn nhìn về phía người phụ nữ Phương Tiểu Nam, hắn đã từng nghe nói về công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng, là công ty lệ thuộc trực tiếp, giám đốc còn trẻ như vậy sao? nguồn Đọc Truyện
Chỉ cần nhìn bộ dạng của Phương Tiểu Nam thì thấy có chút thận trọng, thật ra không phải là không kiêu ngạo. Trương Thanh Vân nghĩ đến tình cảnh người này xuống xe lúc nãy mà gật đầu về phía nàng rồi thản nhiên nói:
- Chào chị!
Giọng nói của Trương Thanh Vân rất bay bổng.
Phương Tiểu Nam liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân lại nhìn về phía Lưu Thần nói:
- Anh Lưu, hôm nay tôi và anh gặp mặt lần đầu tiên, anh còn chưa đến nhận chức mà đã biết lo cho kinh tế huyện Tang Chương làm tôi cảm thấy rất vui, cũng rất chờ mong. Đợi đến khi chính thức được bổ nhiệm thì tôi nhất định sẽ dẫn đầu tất cả ban ngành Tang Chương dọn nhà quét sàn đón chân anh, ha ha!
- Chủ tịch Lưu, hôm nay anh mời tôi bàn luận về vấn đề du lịch huyện Tang Chương, nhưng tôi thấy hình như vị bí thư Trương này cũng không nhiệt tình cho lắm. Xem ra anh mất công toi rồi.
Phương Tiểu Nam đột nhiên nói, giọng điệu cao vút, vẻ mặt khó coi. Tang Chương là một huyện trong góc bò tó của Vũ Lăng, là một huyện rớt về phía sau, nàng căn bản không thèm quan tâm. Nhưng một bí thư huyện ủy mà dám tỏ thái độ như vậy với mình, xem ra đã không muốn lăn lộn ở Vũ Lăng nữa rồi.
Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng cảm thấy chán ghét Phương Tiểu Nam đến cực điểm, hắn thản nhiên nói:
- Phương tiểu thư cứ nói quá, du lịch sinh thái ở Tang Chương tốt nhất phải nói chuyện ở Vũ Lăng, tùy tiện đến Thành Đô, phô trương quá mức, điều này không có lợi với cả hai bên. Dù sao công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng cũng được mở ở Vũ Lăng, chị nói xem có đúng không?
Phương Tiểu Nam chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt chợt trở nên lạnh ngắt. Lời nói của Trương Thanh Vân rất xảo quyệt, phô trương quá mức sao? Không phải là chẳng có ý tứ giao dịch à?
Vẻ mặt Hà Tuấn và Lưu Thần cũng trở nên rất khó coi, lời nói của Trương Thanh Vân không chỉ chĩa về phía Phương Tiểu Nam, hai người cũng có phần bên trong. Hà Tuấn định mở miệng thì Trương Thanh Vân đã cười ha hả nói;
- Tất nhiên, chị là bạn bè của Hà công tử, anh ấy ra mặt giới thiệu chị gặp gỡ anh Lưu cũng coi như là tiếp xúc sơ bộ, tôi sẽ không tham dự, hơn nữa tối nay tôi cũng không có thời gian. Ha ha, để hôm nào đó quay về Vũ Lăng tôi sẽ mở tiệc rượu chuộc tội, ha ha!