Bữa tiệc sinh nhật của Hoàng Tân Quyền khá đơn sơ, lúc này trong nhà Hoàng Tân Quyền có năm người, vì vậy quá trình chuẩn bị cũng rất long trọng. Bánh ngọt, rượu đỏ, nến, phướn mừng thọ. v. v. Tất cả đều đầy đủ. Đây chỉ là bữa tiệc trong nhà, nhưng Trương Thanh Vân lại cảm thấy có chút đột ngột.
Hoàng Tân Quyền ngồi ở vị trí trung tâm, Quách Vũ và Hoàng Diêu ngồi ở hai bên, Trương Thanh Vân và Quách Tuyết Phương ngồi phía bên trái Hoàng Tân Quyền, tất cả đều nói chuyện phiếm với nhau, bầu không khí rất hòa hợp. Trương Thanh Vân vừa ứng phó với tình cảnh mà tâm tình vừa cân nhắc chuyện Tang Chương.
Là người có xuất thân từ Ung Bình nên Trương Thanh Vân cũng biết khá rõ tình huống trong huyện Tang Chương. Đây là vùng đất vùng sâu, thường thì trong rất nhiều địa phương giống như huyện Tang Chương thì bí thư huyện ủy chính là vua một cõi, không có gì phải mặc cả, chế độ quản lý hệt như gia trưởng, không cần quan tâm đến quan điểm tổ chức.
Nhưng tình hình ở huyện Tang Chương cũng có chút đặc biệt, vì Tang Chương rơi vào trạng thái bán tự trị nên bí thư huyện ủy thường không phải là người địa phương mà lãnh đạo sẽ điều đến, vì vậy mới có câu huyện Tang Chương là mộ phần của bí thư huyện ủy.
Người huyện Tang Chương nổi danh ngu ngốc và dã man nhất Giang Nam, nếu người bên ngoài không hiểu rõ văn hóa, ngày xưa làm bí thư huyện ủy không bị nhân dân đánh chết mới là lạ. Đây cũng không phải địa phương chấp chính theo quy luật bình thường, Trương Thanh Vân biết rất rõ điều này, nếu muốn phát triển kinh tế huyện Tang Chương thì cần phải cải cách chính trị, nắm chắc chế độ tập trung dân chủ, nâng cao năng lực cán bộ. Nếu không đặt những vấn đề này làm trọng tâm thì sẽ hết sức buồn bực, tất nhiên đứng vào nhưng nằm ra.
Dân chúng ngu muội và dã man cũng không có nghĩa là cán bộ địa phương ngu muội và dã man, chỗ khác biệt chính là đấu tranh quyền lợi cực kỳ tàn khốc. Nếu nói về Ung Bình thì Vũ Đức Chi và Hoàng Tung Sơn không phải là những lão già yêu nghiệt sao? xem tại Đọc Truyện
Ung Bình đã là như vậy thì cần gì phải nhắc đến huyện Tang Chương? Trương Thanh Vân trước kia đã từng công tác ở xã Lật Tử Bình, nơi đây giáp ranh với xã Lô Hỏa của huyện Tang Chương, bí thư xã Lô Hỏa lúc đó chính là kẻ nắm trong tay cả kinh tế và chính trị, bối cảnh trước đó là một tên du côn, sau đó được tuyển dụng làm cán bộ, cuối cùng mới trở thành chính thức.
Nghe nói vị bí thư này vừa là lãnh đạo vừa là ác bá, chính hắn là bí thư mà vợ ở nhà lại mở nhà máy chè, dân chúng trong vùng phải bán trà cho hắn, thương nhân từ bên ngoài vào thì phải mua trà của hắn với giá cao, nếu không sẽ bị đối phó ngay. Làm người đạt được đến trình độ đáng để kiêu ngạo như anh bạn này đúng là hơi khó, chỉ dựa vào đánh chém có thể nên chuyện sao? Nếu không có năng lực thì dân chúng đã làm phản, lãnh đạo đã sớm ép hắn ra nước rồi. Nhưng tình hình thực tế lại là khác, hắn chính là vua một cõi, kẻ nào dám động vào?
Từ điều này có thể thấy được tình cảnh hỗn loạn trong chính trường huyện Tang Chương, nếu muốn cải cách một nồi lẩu thập cẩm thế này thì rõ ràng cực kỳ khó khăn.
Vừa rồi dù Trương Thanh Vân rất tự tin nhưng trong lòng cũng phải có suy tính. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm là mình đến Tang Chương chỉ thành công mà không được thất bại, nếu tiến vào dùng búa gõ không được thì bắt buộc phải giải phẫu.
- Thanh Vân, anh đang nghĩ điều gì vậy?
Hoàng Tân Quyền đột nhiên hỏi.
Trương Thanh Vân lập tức kinh hoàng, hắn kéo những ý nghĩ về tình hình thực tế rồi nói:
- Tôi đang nghĩ về vấn đề của huyện Tang Chương.
Hoàng Tân Quyền cười nói:
- Anh nói đi, Anh tính toán mở rộng mà phát triển công tác như thế nào?
Ý niệm trong lòng Trương Thanh Vân biến đổi rất nhanh, trong đầu hắn nào có ý nghĩ gì hay, nhưng bí thư Hoàng đã hỏi thì cũng bắt buộc phải trả lời, hắn trầm ngâm rồi nói:
- Phải chuẩn bị cả hai tay có cà rốt và cây gậy, phải nắm chặt mọi phương diện, hai tay đều phải cứng.
- Anh muốn động võ à? Điều này sẽ vi phạm chính sách của nhà nước về dân tộc thiểu sổ.
Hoàng Tân Quyền cau mày nói.
Trương Thanh Vân vội vàng đứng lên nói:
- Tôi chưa nói đến động võ, động võ làm gì? Động võ với ai? Nhưng phải nắm chắc cục công an vào trong tay. Tôi không có ý gì khác, mà chỉ muốn nắm cục công an, dù mất mạng cũng phải nắm cho chắc. Huyện Tang Chương là vùng căn cứ cách mạng cũ, cần phải hết sức cẩn thận.
Hoàng Tân Quyền chợt ngẩn ngơ, trong mắt bùng lên cái nhìn có chút quái lạ, một lúc lâu sau mới bật cười. Lão thầm nghĩ tính toán của mình có khi sẽ thành công, tiểu tử này quả nhiên hiểu rõ huyện Tang Chương, nếu không sẽ chẳng nói ra những lời này.
Quách Tuyết Phương ở bên cạnh vội nói:
- Toàn nói những chuyện giật gân, anh là bí thư huyện ủy mà còn bỏ mạng sao? Đầu tiên là tư tưởng của anh không đúng, đặt mình vào thế đối lập với nhân dân, rõ ràng tính giác ngộ giai cấp chưa cao.
Trương Thanh Vân xoay đầu nhìn Quách Tuyết Phương rồi nở nụ cười, nàng có thể nói năng đường hoàng như vậy thì rõ ràng những ý nghĩ của hắn trước đây đã khá sai, rõ ràng đã không xem trọng nàng.
Nhưng Trương Thanh Vân rất quen thuộc với cách nói chụp mũ thế này. Vì vậy lập tức nói ngay:
- Đồng chí Quách, cô hiểu lầm ý của tôi rồi, ý của tôi là lần này ra đi nếu không được công thì sẽ phải xả thân, đây là quyết tâm của tôi đối với lãnh đạo, cô rõ ràng đã bẻ cong lời của người khác.
Quách Tuyết Phương vội vàng im miệng, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn Trương Thanh Vân. Hoàng Diêu thì cười nói:
- Chủ nhiệm Trương, từ Thành Đô đến nông thôn chính là hai thế giới khác biệt, anh từ thế giới này đến thế giới khác, như vậy có thể thích ứng được không?
- Chỉ cần nghe lời của cô là biết cần phải tiến hành giáo dục con đường cách mạng, cô không được quên mình cũng có gốc ở Tang Chương. Chỉ cần có cảm tình với Tang Chương thì dù là thế giới gì cũng trở thành thế giới của mình, là thế giới đối với mình, chỉ cần tiến vào là có thể thích ứng.
Trương Thanh Vân nói.
- Hay! Lời này rất hay, Thanh Vân, tôi mời anh một ly!
Quách Vũ vội nói.
Hai người cụng ly cốp một tiếng, tròng mắt Trương Thanh Vân hơi híp lại. Quách Vũ quả nhiên không đơn giản, xen vào rất đúng lúc, vừa giải vây cho Hoàng Diêu lại vừa giúp Hoàng Tân Quyền nói lời trong lòng, không hổ danh là cán bộ ngoại giao. Xem ra Quách Vũ là mầm mống chính trị của con cháu Quách gia.
Trương Thanh Vân cùng Quách Vũ uống một ly, sau đó cũng không nói đến chuyện công tác. Một lúc sau thì Hoàng Tân Quyền mới đứng lên nói cần về phòng nghỉ ngơi.
Trương Thanh Vân muốn quay về, Hoàng Diêu lại cố gắng giữ lại, nàng nói cần phải uống thêm vài ly, nếu không sau này Trương Thanh Vân đi Trương Thanh Vân thì gặp mặt rất khó khăn.
Trương Thanh Vân vì bất đắc dĩ đành phải ở lại, rõ ràng nha đầu Hoàng Diêu có ý đồ, nàng líu ríu nói hai câu rồi lại bắt Quách Vũ hỗ trợ. Hai người nói phải đi chuẩn bị lễ vật cho Trương Thanh Vân, vì vậy mà trong sân chỉ còn lại Trương Thanh Vân và Quách Tuyết Phương.
- Sao vậy? Quách tiểu thư, nhìn tư thế của cô thì có vẻ rất giống khuê nữ.
Trương Thanh Vân nở nụ cười rồi trêu chọc.
- Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội!
Quách Tuyết Phương hừ một tiếng rồi nói:
- Lúc này người trong nhà đều nói tôi có bệnh, bệnh rất nặng, cả ngày đều bị làm phiền.
- Càng phiền phức thì càng dễ sinh bệnh. Đúng rồi, nghe nói cô kinh doanh ở thủ đô, kinh doanh thứ gì vậy?
Trương Thanh Vân dùng giọng hăng hái nói.
- Sao?
Cặp lông mày của Quách Tuyết Phương chợt dựng lên:
- Đâu phải kinh doanh gì lớn, tôi chỉ muốn làm những gì mình thích, mở một câu lạc bộ, sân golf, tennis và trung tâm thể hình. Đúng là không còn biện pháp, bị người ta nói không có việc gì làm, thôi thì đành phải chịu.
Trương Thanh Vân cười cười, chỉ cần nghe giọng điệu của Quách Tuyết Phương là biết lần trước mình nói nàng không có việc làm, điều này đã kích thích nàng. Xem ra người này cũng còn có thuốc chữa.
- Này, anh phải đến làm bí thư ở cái huyện vùng sâu đó à?
Quách Tuyết Phương nói, nàng nhíu mày, có vẻ cảm thấy tương lai của Trương Thanh Vân không được tươi sáng cho lắm.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn vung tay nói:
- Cái gì mà vùng sâu, bây giờ thành phố Vũ Lăng đang nổi tiếng thế giới về du lịch đấy nhé, sao lại trở thành góc bò tó? Tôi nói với cô một câu nhé, hoan nghênh cô đến đầu tư ở huyện Tang Chương chúng tôi.
Quách Tuyết Phương quắp miệng nói:
- Anh tưởng rằng tôi chưa đi qua huyện Tang Chương sao? Nơi đó không phải là một thế giới khác của Vũ Lăng à? Hai bên cách nhau một dãy núi cao ngất, giao thông khó khăn, còn nói du lịch cái gì?
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, vừa rồi hắn cũng chỉ mở miệng nói bậy mà thôi. Thành phố Vũ Lăng rất nổi tiếng về du lịch, nhưng điều này cũng chỉ liên quan đến ba huyện khác mà không phải là huyện Tang Chương. Cũng vì có núi chắn, hơn nữa dân lại có rất nhiều kẻ nghiện ngập, không có cảnh đẹp nào được khai phá, không có giá trị du lịch. Trương Thanh Vân biết rất rõ những điều này.
Huyện Tang Chương rốt cuộc có con đường làm giàu hay không?
- Tôi nói theo cái nhìn của tôi nhé, huyện Tang Chương của các anh có thể xây dựng một khu vực săn bắn rồi vận động đầu tư nâng cấp đường sá, dù sao thì huyện Tang Chương cũng không cách xa Vũ Lăng.
Quách Tuyết Phương nói, rõ ràng có ý giễu cợt.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn đang định trả lời một cách mỉa mai thì trong lòng chợt động, khu vực săn bắn cũng là một phương án rất hay. Trong nước không thịnh hành những khu vực săn bắn nhưng các quý tộc ở Châu Âu lại rất thích hoạt động này, cầm súng cưỡi ngựa chạy giữa các khe núi, điều này rõ ràng thú vị hơn những thứ khác không biết bao nhiêu lần.
Trương Thanh Vân ngồi suy nghĩ về vấn đề này một lúc lâu, sau đó hắn vỗ đùi đen đét rồi cười ha hả. Tang Chương đúng là vùng khỉ ho cò gáy nhưng diện tích rất lớn, hơn nữa lại có truyền thống săn bắt. Đồng thời vấn đề về khu vực săn bắn, con mồi đều được nuôi, căn bả không liên quan đến vấn đề môi trường và tài nguyên.
Trương Thanh Vân cũng đã từng xem qua những khu vực săn bắn ở nước ngoài, những kẻ có tiền thì chẳng coi ra gì, chỉ cần đi một vòng là mất vài ngàn đô, nếu săn được gia súc thì giá tiền càng cao, nếu Tang Chương xây dựng khu săn bắn thì cực kỳ phù hợp.
- Tốt, khu vự săn bắn, nếu Quách tiểu thư chịu đầu tư thì tôi đảm bảo sẽ xuất toàn bộ ngân sách trong huyện hỗ trợ, thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Sao?
Quách Tuyết Phương lập tức đứng dậy nói:
- Anh quả thật muốn...Muốn xây dựng khu vực săn bắn sao?
Quách Tuyết Phương vừa nói dứt câu thì cảm thấy thái độ của mình không được tốt, nàng lập tức trở nên bình tĩnh trở lại:
- Tôi không đầu tư, chưa thấy hiệu quả thì đã chết giấc mất rồi.
Trương Thanh Vân vung tay ra vẻ không thèm để ý đến Quách Tuyết Phương:
- Như vậy thì tùy cô, tôi chẳng qua chỉ linh cảm có thể cô sẽ đều tư, muốn quan tâm đến cô, nếu cô không muốn thì tôi sẽ giải quyết theo hướng khác.
- Anh!
Quách Tuyết Phương trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, nàng chưa từng thấy ai ngang ngược và mặt dày như vậy, mình đường đường là đại tiểu thư của Quách gia mà cần tên khốn này quan tâm à?
- Được rồi, được rồi! Không nói chuyện tầm phào với cô nữa, tôi phải về, nếu Hoàng Diêu có quay lại thì cô nói lễ vật cũng không cần thiết, chỉ cần có lòng là được rồi.
Tâm tình của Trương Thanh Vân rất tốt, hắn khoát tay nói. Lời nói của Quách Tuyết Phương chợt nghẹn dưới họng, nàng trơ mắt nhìn Trương Thanh Vân vội vàng bỏ đi.