Bố Y Quan Đạo

Chương 224: Tin đồn đến




Trong sân vận động Thành Đô chính là nơi Lăng Tuyết Phi sẽ biểu diễn, Trương Thanh Vân chạy đến nhưng tìm mãi mà không thấy bãi đậu xe nào.

Trong sân và ngoài sân vận động đều là những fan ca nhạc cuồng nhiệt, Ngải Gia ngồi trên xe mà cảm thấy rất kích động, nàng và Biện Hoa cũng đã chuẩn bị sẵn đạo cụ, xem ra cặp đôi này cũng là fan siêu cấp của Lăng Tuyết Phi.

Sau khi lượn một vòng quanh sân vận động thì mới biết tất cả các bãi đậu xe đều đã chật cứng, Trương Thanh Vân không còn biện pháp nào khác đành phải nói:

- Hai em xuống xe đi, không phải anh không muốn đi nhưng rõ ràng chẳng có bãi đậu xe.

- Điều này...Điều này có chút không tốt.

Ngải Gia nói.

- Có gì mà không tốt? Không phải đã có vé rồi à? Không phải càng nhiều người mới náo nhiệt đấy chứ?

Trương Thanh Vân nói.

Ngải Gia lè lưỡi không nói thêm điều gì, Trương Thanh Vân tìm một chỗ dừng xe lại, hai người xuống xe rồi khoảnh khắc sau đã chạy đi mất.

Trương Thanh Vân lắc đầu, lúc này rõ ràng đám fan ca nhạc càng ngày càng cuồng, khó trách nhiều kẻ nhìn chằm chằm vào làng giải trí như vậy. Hát không hay thì làm vài xì căng đan, hút thuốc phiện, tông xe, đánh nhau, tất cả những chuyện gì hung ác, chua ngoa đều có cả, sau những vụ việc thế này thì giá trị con người sẽ tăng lên gấp bội, nhìn mà cảm thấy bực bội vì những ngôi sao trên bầu trời giải trí.

Trên đường lái xe quay về, Trương Thanh Vân chạy xe khỏi sân vận động thì gặp một đoàn xe cảnh sát vây quanh hai chiếc xe Bentley* dài thườn thượt. Vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn biết rõ đây là đoàn xe của Lăng Tuyết Phi. Công ty giải trí Kim Thành hình như cũng hơi quá đáng, sao lại nhờ cả cảnh sát đi hộ tống thế này?

(*: Một loại xe sang của công ty Bentley Motors, nước anh. Sau này được tập đoàn Volkwagen của Đức mua lại vào năm 1998.)

Trương Thanh Vân nép xe để đoàn xe rầm rộ của Lăng Tuyết Phi phóng qua, một chiếc xe cảnh sát cuối cùng chợt dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, không phải là Vi Cường thì là ai?

- Này, Thanh Vân, sao cậu lại ở đây? Không đi nghe nhạc à?

Vi Cường chậm rãi đến gần rồi nói.

- Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại dùng xe cảnh sát đi mở đường, không phải công an tỉnh đã ra chỉ thị cấm những hoạt động này à?

Trương Thanh Vân nói.

Vi Cường trừng mắt nói:

- Cậu không cần phải kéo cả tôi vào trong đó, tôi chỉ đi theo bọn họ cho đủ số, để tìm một vị trí đậu xe vào cổng mà thôi. Lúc này người ta rất coi trọng văn hóa, tỉnh ủy cũng ra chỉ thị đặc biệt giúp đỡ tập đoàn truyền thông Giang Nam phát triển văn hóa. Lăng Tuyết Phi là một siêu sao, nàng đến Thành Đô thì cục công an sắp xếp vài người hộ tống có gì mà kỳ quái? Đúng rồi, cậu nói nhiều như vậy làm gì? Không phải cho rằng chúng tôi không được đi đấy chứ?

- Đi, nên đi! Tôi và cô ấy cũng không có gì, đến đây cũng không được tự nhiên, cậu đến xem biểu diễn đi, tôi về nhà.

Trương Thanh Vân tức giận mắng một câu, sau đó hắn giẫm ga phóng về phía trước.

Trương Thanh Vân lái xe đến khu Ung Cảnh mới dừng lại, hắn vừa xuống xe thì Vi Cường cũng đã chạy đến. Khi xe dừng lại thì hắn lò đầu ra nói:

- Này, có phải cậu đã bị người phụ nữ kia đá đít hay không? Nếu thật sự là như vậy thì tôi sẽ tìm vài tên dạy cho cô ta một bài học, đảm bảo sẽ rất hoành tráng.

- Cậu nói gì? Người phụ nữ nào? Đúng là suốt ngày chỉ biết nói chyện phiếm.

Trương Thanh Vân cười mắng.

Vi Cường cười hì hì nói:

- Tôi cũng biết cậu chỉ chơi qua đường mà thôi, tôi nói có đúng không, đồng chí Trương Thanh Vân?

Khi thấy Vi Cường càng nói càng quá đáng thì Trương Thanh Vân tiến lên nắm chặt tay nói:

- Câu bớt tranh cãi lại một chút, chú ý kẻo tôi đến tố cáo cha cậu, nói cậu và Uông Triết kết hợp với nhau dâm loạn thiếu nữ chưa thành niên.

Vi Cường cười gượng hai tiếng rồi nói:

- Đi thì cứ đi, cậu cũng đừng ra vẻ, trong bụng thầm ôm kỹ nữ mà còn nói tôi dâm loạn thiếu nữ chưa thành niên sao? Đúng là bực bội.

Vi Cường chỉ cần nhắc đến gái là cái miệng cực kỳ bẻm mép, Trương Thanh Vân cuối cùng cũng không phải là đối thủ của hắn, vì vậy đành phất tay chịu thua:

- Được rồi, không cần phải nhắc đến những thứ vô dụng kia, lên lầu uống trà nào, tôi biết cậu đang có chuyện cần nói.

Vi Cường cười đắc ý, hắn giống hệt như một chú gà trống thắng trận, Trương Thanh Vân và Vi Cường cùng nhau lên lầu.

- Này, Thanh Vân, cha tôi nói gần đây phòng giám sát đã tiến hành khảo sát đối với cậu, có lẽ cậu sắp được điều động.

Khi đi lên nhà, hai người ngồi xuống thì Vi Cường chợt nói.

Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, hắn nhìn chằm chằm vào Vi Cường, một lúc lâu sau mới dùng giọng bình thản nói:

- Hừ, nói bừa, tôi sao có thể được điều động? Cậu cho rằng tôi sẽ trở thành một thành viên lãnh đạo ban ngành à? Tôi vừa tiến vào cấp sở được một năm, nếu năm nay tiếp tục tiến thêm một bước thì sẽ ảnh hưởng đến cán bộ và đảng ủy, như vậy sao có thể được?

Trương Thanh Vân nói xong thì lấy ra một chai rượu từ trong tủ quần áo, hắn rót ra hai ly, đưa cho Vi Cường một ly, thầm nghĩ Vi Cường này có tám phần là là đang đùa giỡn chính mình.

- Tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên và không thể nào, nhưng hôm qua ở nhà tôi đã nghe cha nói chuyện điện thoại, ông ấy nói: "Đồng chì Trương Thanh Vân rất có năng lực, cá nhân tôi cho rằng hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm trọng trách này." Lúc ấy tôi liền chú ý, tôi còn tưởng rằng cậu biết vài thứ gì đó.

Vi Cường nói.

Trương Thanh Vân chợt trở nên ngẩn ngơ, hắn dùng ánh mắt tinh tế quan sát Vi Cường, phát hiện ra vẻ mặt người này không giả vờ, hơn nữa cũng không cần phải nói dối về vấn đề này. Vi Trung Quốc nói như vậy có lẽ là đang mở đường cho Trương Thanh Vân trong hội nghị thường ủy, là người nào gọi điện thoại cho Vi Trung Quốc đây?

Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn cảm thấy vụ việc này quá tà dị, mình được đề bạt thì phòng tổ chức sẽ bị bắn chết, như vậy sao có thể trình lên bàn hội nghị trong thường ủy? Nhưng nếu Vi Cường đã nói như vậy thì Trương Thanh Vân không thể không tin, vì vậy mà trong lòng cảm thấy rất bất ổn.

- Thanh Vân, nếu cậu có thể thật sự tiến vào làm lãnh đạo ban ngành thành phố thì...Chậc chậc, chưa đến ba mươi đã là phó chủ tịch thành phố hoặc là phó bí thư thị ủy. Đừng nói là Giang Nam, cho dù là cả nước thì cậu cũng là cán bộ nổi danh.

Vi Cường nhấp một ngụm rượu rồi cười ha hả nói.

Trương Thanh Vân nhíu mắt nói:

- Cậu cảm thấy có khả năng này sao? Nằm mơ à?

Tuy Trương Thanh Vân nói như vậy nhưng cũng thầm mơ đến tình cảnh một bước lên trời, cực kỳ hoành tráng.

Sao lại mở hội nghị thường ủy? Trương Thanh Vân cũng không nghĩ ra ngoài thư ký trưởng và phó thư ký trưởng ra thì còn chức vụ gì bắt buộc thường ủy phải thảo luận? Tất cả các cán bộ bên dưới được điều động thì đều là thư ký trưởng làm việc với phòng tổ chức, cán bộ phòng tổ chức sẽ trực tiếp sắp xếp, căn bản không trải qua hội nghị thường ủy.

Một lúc lâu sau trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn nghĩ đến một loại khả năng, đó chính là thư ký thường ủy, chẳng lẽ có người cố tình điều động mình lên làm thư ký thường ủy sao? Nếu như vậy thì Vi Trung Quốc phải chú ý cũng là bình thường, rất có thể lão đã chọn Trương Thanh Vân làm thư ký của riêng mình.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì tâm niệm thay đổi rất nhanh, thư ký của phó chủ tịch tỉnh thường vụ căn bản không kém chủ nhiệm phòng giám sát, nhưng chức vị này lại ở gần bên lãnh đạo, có cơ hội bò lên trên.

Nhưng tình hình này thường xuất hiện trên người thư ký của bí thư, chủ tịch tỉnh và bí thư phụ trách công tác đoàn thể, những thư ký khác thì bị động hơn rất nhiều. Nếu xét theo phương diện này thì thư ký của phó chủ tịch thường vụ tỉnh sẽ không bằng phó chủ nhiệm phòng giám sát, dù sao thì Vi Trung Quốc cũng chỉ xếp hạng năm ở văn phòng tỉnh ủy.

Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man trong chốc lát thì cười cười, tâm tư cũng dần tĩnh lặng trở lại. Lúc này dù nói gì cũng vô dụng, trước tiên phải làm tốt công tác mới là chuyện đúng đắn.

Sau đó Trương Thanh Vân gọi điện cho nhà hàng chuẩn bị vài ba món thức ăn, hắn và Vi Cường cùng ngồi uống rượu tán gẫu. Bình thường hai người đều rất bề bộn, vì vậy cả hai cũng khó có cơ hội ngồi tâm sự, vì vậy càng nói càng hòa hợp.

Sau khi tốt nghiệp trường đảng được một năm thì Trương Thanh Vân đã thật sự cảm nhận được sự biến đổi của Vi Cường, tất cả tình hình ở cục công an quận Kim Thủy đều được hắn biết rất rõ. Trong lời nói của hắn thì bí thư đảng ủy quận Kim Thủy đang bị ủy ban kỷ luật theo dõi, hắn đang chuẩn bị vận động để tư pháp Kim Thủy rơi vào tay chính mình.

Cục công an được tiến vào thường ủy, đây chính là một cải cách chính trị trong những năm gần đây, thật ra đây chính là sự cao hứng của cục công an. Vi Cường chính là cục trưởng công an và kiêm nhiệm cả thường ủy quận, mà mục tiêu của hắn lúc này chính là bí thư đảng ủy kiêm cục trưởng công an. Cũng đừng xem thường biến hóa nho nhỏ này, tuy cấp bậc hành chính không thay đổi nhưng quyền lợi lại lớn hơn rất nhiều. Dù sao cục công an tiến vào thường ủy cũng thường không được kiêm nhiệm cả chức bí thư, xem ra Vi Cường lúc này đã biết dùng tâm tư.

Hai người chậm rãi ngồi uống với nhau cho đến mười một giờ, lúc này Vi Cường mới cáo từ. Trương Thanh Vân đưa Vi Cường ra khỏi cửa thì điện thoại trong túi quần vang lên, hắn lấy ra xem, thì ra là Hoàng Diêu, vì vậy vội vàng bấm nút nghe.

- Chủ nhiệm Trương phải không? Anh đang ở đâu?

Hoàng Diêu khẽ cười trong điện thoại.

- Đang ở nhà!

- Sao? Anh không đến xem hát à? Lúc này em đang trong sân vận động ở phía tây Thành Đô, em tưởng anh cũng đến đây nên mới gọi điện tìm anh uống vài ly cho vui.

Hoàng Diêu nói.

Trương Thanh Vân cười cười nói:

- Uống rượu thì không được rồi, cùng cô uống rượu không bao giờ có kết quả tốt. Đúng rồi, có phải cô có chuyện gì cần bàn không?

- Có, tất nhiên là có? Em tìm anh nói chuyện vì hai ngày qua cha em muốn gặp anh một chút, khi nào thì anh có thời gian đi qua?

Hoàng Diêu nói.

Trương Thanh Vân vươn người đứng dậy, vẻ mặt biến đổi, hắn thầm nghĩ Hoàng Tân Quyền muốn tìm mình làm gì? Hắn vội vàng nói:

- Lúc nào tôi cũng có thể, cũng không biết khi nào bí thư Hoàng mới rãnh rổi?

- Ha ha, anh cũng không cần phải căng thẳng như vậy, không nhất định sẽ tìm anh bàn chuyện công tác đâu.

Hoàng Diêu nói:

- Ngày mai em sẽ gọi điện cho anh, nhớ là đừng mang lễ vật đến đấy nhé.

Trong lòng Trương Thanh Vân thầm buông lỏng, Hoàng Diêu nói rất có đạo lý, nếu có chuyện về công tác thì thư ký của Hoàng Tân Quyền đã liên lạc với hắn mới đúng. Xem ra khả năng về công tác là không lớn, nhưng ngoài vấn đề công tác thì còn có chuyện gì?

Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy có hơi thần bí đối với Hoàng Tân Quyền, vốn hắn cho rằng Hoàng Tân Quyền là người của Quách gia, nhưng chỉ từ thái độ của lão đối với Quách gia thì Trương Thanh Vân đã loại bỏ khả năng này. Nhưng trong thủ đô không nghe nói có lãnh đạo họ Hoàng, cũng không nghe nói có thế lực họ Hoàng.

Có thể thấy Hoàng Tân Quyền có rất nhiều vốn liếng, nhưng nhìn từ những hoạt động ngày thường thì thấy được quan điểm tổ chức rất mạnh, điều này cũng có chút khó giải thích.

Trương Thanh Vân suy nghĩ một lát thì nhớ đến chuyện biểu diễn ca nhạc. Hắn gọi điện thoại cho Ngải Gia, thì ra hai người đang bắt xe quay về, trên đường đi nha đầu này liên tục ồn ào muốn Trương Thanh Vân phải mời Lăng Tuyết Phi gặp mặt mình, nàng muốn chụp ảnh chung với Lăng Tuyết Phi.

Trương Thanh Vân bị Ngải Gia làm cho nhức đầu mà không khỏi thầm mắng Triệu Giai Ngọc vài câu, nếu không phải Triệu Giai Ngọc nói lung tung thì Ngải Gia sao có thể biết nhiều điều như vậy? Lúc này thì tốt rồi, Lăng Tuyết Phi có một fan cuồng ở sau lưng mình, sau này phiền toái chắc chắn sẽ đến không dứt.

- Được rồi, được rồi, không cần ồn ào, việc này không thể thương lượng.

Trương Thanh Vân nói, trong lòng hắn khẽ động rồi nói tiếp:

- Cũng không nói là không thể thương lượng, chúng ta làm giao dịch được không?

Ngải Gia cảm thấy có chút chán nản nhưng sau khi nghe câu sau của Trương Thanh Vân thì háo hứng lập tức bùng lên, nàng vội hỏi:

- Giao dịch gì? Anh nói đi, Ngải Gia em đây không chuyện gì không làm được.

Trương Thanh Vân cười, sau đó hắn nói rõ tình huống của Cảnh Sương, nếu Ngải Gia có biện pháp kéo Cảnh Sương đến Thành Đô vài ngày thì sẽ giúp chuyện về Lăng Tuyết Phi. Nào ngờ Trương Thanh Vân còn chưa nói dứt lời thì Ngải Gia đã vui vẻ nói:

- Chị dâu đang ở Hải Đông sao? Em cũng biết quan hệ giữa anh chị chưa cắt đứt, mau đưa số điện thoại của chị cho em, em sẽ đưa chị về bên anh. Ha ha, có Ngải Gia ra tay giúp sức thì tâm tư của chị sẽ phóng về Thành Đô, ha ha!

Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn thầm nghĩ:

- Chỉ hy vọng là như thế.

Sau đó Trương Thanh Vân lập tức đưa số điện thoại của Cảnh Sương cho Ngải Gia.

Trương Thanh Vân biết khá rõ về em gái của mình, nhìn bề ngoài thì có vẻ tùy tiện nhưng cũng có tâm tư và rất khôn khéo, rất biết cách dụ người.

Lại nói đến chuyện nhà cửa ở Thành Đô, lúc trước Biện Huy Hoàng muốn mua nhà ở Mục Huyện, nhưng cũng vì Ngải Gia mà trong lòng ngứa ngáy, lão không muốn mua nhà ở nội thành. Lúc đó nha đầu Ngải Gia này lại không trực tiếp tìm cha chồng mà cứ gọi điện thoại làm nũng với Trương Thanh Vân.

Sau này Biện Huy Hoàng bàn chuyện với Trương Thanh Vân thì hắn lập tức đưa ra lời đề nghị, cuối cùng cũng thỏa ước nguyện của Ngải Gia, sau chuyện này có thể thấy Ngải Gia cũng rất có tâm tư.

Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ Cảnh Sương giữ một khoảng cách với mình mà trong lòng đau khổ. Nàng là một người phụ nữ lý tính và biết giảng giải chuyện tình cảm, tất cả những gì nàng đều muốn tốt cho mình. Dưới tình huống như vậy thì Trương Thanh Vân sẽ không ép nàng, hắn chỉ có thể hy vọng vào Ngải Gia, để xem quỷ tinh linh này có biện pháp gì hay không.

Chỉ cần Ngải Gia có thể kéo Cảnh Sương đến Thành Đô vài ngày thì có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, dần dần những khúc mắc giữa hai người sẽ tự nhiên được cởi bỏ. Dù cuối cùng không thể tiến vào hôn nhân nhưng ít nhất hai người kết giao với nhau cũng không có quá nhiều điều cần quan tâm như lúc này.

Tan tầm ngày hôm sau thì Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Hoàng Diêu, nàng nói tối nay Hoàng Tân Quyền sẽ có ở nhà, nàng muốn Trương Thanh Vân đến khu nhà tỉnh ủy vào buổi tối.

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân lập tức không dám chậm trễ, hắn chạy đến dùng cơm ở nhà hàng gần khu nhà tỉnh ủy, sau đó lái xe phóng về phía nhà Hoàng Diêu.

Khi lái xe đến khu nhà số tám thì Trương Thanh Vân mơ hồ nhìn thấy ánh đèn trong phòng làm việc của Hoàng Tân Quyền, hắn dừng xe, hít vào một hơi thật sâu rồi tiến lên nhấn chuông cửa.

- Vào đi, vào đi!

Giọng nói của Hoàng Diêu vang lên trong sân, cửa chậm rãi mở ra, Trương Thanh Vân ngẩn người, người đứng ở cửa ra vào chính là Quách Tuyết Phương.

Trương Thanh Vân nhíu mày rồi nói:

- Quách tiểu thư, sao lại quay về Giang Nam rồi? Nhịn không được phải đến Giang Nam dạo chơi à?

Vẻ mặt Quách Tuyết Phương như cười như không, nàng nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân thầm cảm thấy chỉ vài tháng không gặp mà Quách Tuyết Phương biến đổi rất lớn, vẻ ảm đạm giữa hai chân mày đã biến mất, tóc đã biết cắt lại gọn gàng, có thêm vài phấn khí khái.

Quách Tuyết Phương mặc một bộ đồ công sở, trên người là áo sơ mi trắng như tuyết, tay áo hơi vén lên lộ ra cánh tay trắng nõn. Hai cánh tay thon dài khoanh trước ngực, bộ ngực khủng bố có hơi biến dạng làm người khác không dám nhìn lâu.

Quách Tuyết Phương mặc một chiếc váy đen, cặp chân dài và đùi thon lộ ra rất nổi bật, rất hấp dẫn.

- Hôm nay là ngày sinh nhật của chú Hoàng, anh đến tay không như vậy à?

Quách Tuyết Phương nói, giọng nói đặc biệt lửng lơ.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trì trệ, hắn càng nhíu mày thật chặt, không biết nàng nói thật hay giả, nếu là thật thì cũng không hay, bí thư Hoàng không thèm để ý đến mình, mình đến đây cũng quá mức xấu hổ.

- Này, hai anh chị đứng ở trước cổng làm gì vậy? Có phải là sau một khoảng thời gian không gặp thì bây giờ cảm thấy nhớ phải không?

Trong sân vang lên giọng nói của Hoàng Diêu, giọng điệu bùng lên ý vị giễu cợt.

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn nói:

- Hay là đi vào trước đi, lúc này dù biết mà quay về chuẩn bị lễ vật cũng đã chậm, không phải sao?

Quách Tuyết Phương lui ra phía sau một bước rồi mở cửa, nàng khẽ hừ một tiếng, vốn tưởng rằng sẽ làm người này cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng không ngờ da mặt tên này quá dày làm người khác phải giật mình, để xem anh ứng phó như thế nào.

Khi đi vào trong sân thì Trương Thanh Vân mới nhìn rõ Hoàng Diêu và Quách Vũ đang bày biện mọi thứ, còn có một lão già giống như người giúp việc đang hỗ trợ. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn thấy bánh sinh nhật, vẻ mặt hắn chợt biến đổi.

- Vào đi, chủ nhiệm Trương, cứ tùy ý là được, hôm nay là sinh nhật cha em, mời anh đến cùng chung vui.

Hoàng Diêu dịu dàng nói.

Vẻ mặt trương thanh vân chợt phát lạnh, lúc này hắn mới biết Quách Tuyết Phương không nói dối, nhưng vì sao sinh nhật của bí thư phụ trách công tác đoàn thể lại không được phô trương? Trương Thanh Vân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn nói với Hoàng Diêu: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Nha đầu kia, sao không chịu nói sớm? Không phải muốn anh xấu hổ sao?

Hoàng Diêu không nói mà chỉ nở nụ cười ngượng ngùng, Quách Vũ thì tiến lên vỗ vỗ vai Trương Thanh Vân rồi nói:

- Anh cũng biết tính tình của chú Hoàng rồi đấy, nếu anh mang đến lễ vật thì chắc chắn sẽ bị bắt mang về, như vậy không phải sẽ rất thừa thãi sao? Nhưng sinh nhật của chú Hoàng vào hôm nay chỉ có người nhà biết được mà thôi, nếu dựa theo hồ sơ thì chú ấy sinh ngày mười hai tháng một.

Trương Thanh Vân bắt tay với Quách Vũ, hắn cũng không nói thêm lời nào nhưng trong lòng có chút mất tự nhiên, cũng không thể nào nở mày nở mặt được. Lúc này phòng cửa phòng khách cũng đã mở, ông lão giúp việc đi đến nói:

- đồng chí Trương, bí thư Hoàng đang ở trong phòng làm việc, anh ấy mời cậu vào trong.

Trương Thanh Vân nghiêm mặt nhìn Quách Vũ, lúc này Quách Vũ cười nói:

- Tôi cùng vào với anh!

Cửa phòng làm việc của Hoàng Tân Quyền mở ra, Quách Vũ và Trương Thanh Vân tiến vào một trước một sau. Sau khi đứng một lúc lâu thì giọng nói của Hoàng Tân Quyền vang lên:

- Các anh vào trong ngồi đi.

Khi vào cửa thì mới thấy Hoàng Tân Quyền đang chắp tay sau lưng đứng nhìn một tấm bản đồ, trên tấm bản đồ là những dấu mũi tên màu đỏ và màu xanh, Trương Thanh Vân nhìn qua cũng biết đây là một bản đồ quân dụng.

Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy rất nghi ngờ, Hoàng Tân Quyền là một bí thư phụ trách công tác đoàn thể, sao lại nghiên cứu bản đồ quân dụng? Điều này làm người ta cảm thấy rất khó giải thích. Nhưng Hoàng Tân Quyền không quay đầu lại, Quách Vũ và Trương Thanh Vân cũng không dám quấy rầy.

Cuối cùng Quách Vũ cũng ngồi xuống trước, sau đó vẫy tay với Trương Thanh Vân rồi khẽ nói:

- Thanh Vân, anh ngồi xuống đi, có thể chú Hoàng còn muốn xem một lúc nữa, đây là thói quen, mỗi năm cứ đến ngày hôm nay là chú ấy lại nhìn bản đồ.

- Khụ, khụ!

Hoàng Tân Quyền ho khan một tiếng, lão quay đầu lại nói:

- Anh đúng là lắm lời!

Sau đó Hoàng Tân Quyền cười với Trương Thanh Vân rồi ngồi xuống.