Bố Y Quan Đạo

Chương 191: Khoảng cách quan viên




Trương Thanh Vân ôm thật chặt lấy Nghê Thu Nguyệt trên giường, hai người ôm lấy nhau mà không nói gì, chỉ biết lẳng lặng cảm giác ấm áp và thoải mái.

- Em thấy rất đủ, rất đủ!

Nghê Thu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu dịu dàng nói, lúc này Nghê Thu Nguyệt đã trở lại với dáng vẻ thùy mị thướt tha và quyến rũ như ngày thường. Nàng giống như là một người vợ dịu dàng và hiền lành, vừa rồi hai người đã một phen ân ái, nàng rất biết cách chăm sóc và chiều chuộng Trương Thanh Vân, rất biết cách hưởng ứng.

Trương Thanh Vân không nói gì, hắn chỉ ôm lấy Nghê Thu Nguyệt. Hắn và nàng kết giao cũng vì qua một lần ân ái mặn nồng, một người đàn ông tráng niên và một oán phụ, hai người dùng rượu làm vật dẫn, tình cảm phát sinh không thể tự chủ, vì vậy mà sinh ra tình cảnh phong lưu biết bao nhiêu ngày nay.

Nhưng mọi chuyện phát sinh lại nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân, hắn tưởng rằng chuyện này sẽ không có kết quả gì, nhưng người phụ nữ đang nằm trong lồng ngực hắn tuyệt đối không chịu buông tay, xem ra nàng đã coi chính mình là người tình.

Không có một người nào, không có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện làm người tình cho kẻ khác, người phụ nữ nào chẳng hy vọng mình được hạnh phúc được cưới gả đàng hoàng và có gia đình êm ấm? Trương Thanh Vân nghĩ đến những điều này mà trong lòng khá trầm trọng, rõ ràng chính hắn đang có vẻ sa đọa.

- Anh à, chồng à, chuyện Tuyết Phi em có thể giúp anh tám phần, anh đắc tội với kẻ nào sao?

Nghê Thu Nguyệt nói.

Trương Thanh Vân nở nụ cười nhàn nhạt, hắn dùng hai tay xoa bóp hai ngọn núi ngạo nghễ và to lớn của Nghê Thu Nguyệt rồi cười nói:

- Sao vậy, em lo cho anh sao? Sợ anh chọc phải nhân vật lợi hại à?

- Hừ, trong mắt em thì nhân vật lợi hại ngoài những lãnh đạo tỉnh Giang Nam thì chẳng còn ai. Kẻ nào dám dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để đối phó với anh? Em mà biết được sẽ cho hắn đẹp mặt ngay.

Nghê Thu Nguyệt hừ lạnh nói, nàng nhúc nhích cơ thể mềm mại làm cho lời nói có chút khí thế, rõ ràng không giống với bộ dạng dịu dàng và hiền lành như vừa rồi.

"Giọng điệu rất lớn."

Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn cũng mơ hồ cảm giác được người phụ nữ đang nằm trong lồng ngực có năng lực như vậy, nếu không nàng sẽ không nói ra những lời thế này.

Tuy trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng Trương Thanh Vân lại cười nói:

- Em vì sao muốn gây náo loạn làm gì, như vậy không phải tốt sao? Nếu chuyện xé ra to thì anh sẽ bỏ quan cao chạy xa bay, anh đến núi Alps (núi Anpơ) xem tuyết, đến Las Vegas ngắm biển, đúng là rất tuyệt.

- Sao?

Thân thể Nghê Thu Nguyệt chợt chuyển động, trong ánh mắt chợt bùng sáng nhưng cũng lập tức phai nhạt. Với tính tình của nàng thì những ý nghĩ vớ vẩn như vậy cũng chỉ nghĩ ra tức thời mà thôi, sự thật và lý tưởng khác biệt quá xa. Nàng đã qua tuổi mộng mơ, người trong giang hồ thân bất do kỷ. Một khi đã bị cuốn vào trong vòng tròn danh lợi thì rất khó thoát ra ngoài, đây chính là số mệnh của tất cả.

- Em biết Hà Tuấn không? Người anh muốn đối phó chính là hắn, hắn có lợi hại không?

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới cười nói.

- Sao? Hắn ta?

Nghê Thu Nguyệt chợt dựng người lên, vẻ mặt phủ trong sương lạnh, nàng nói:

- Vì sao? Anh không phải người của Triệu gia à? Sao hắn lại phải hãm hại anh?

Trương Thanh Vân lắc đầu tỏ ý không hiểu lắm, hắn cũng không thể nói với Nghê Thu Nguyệt lý do gây ra rắc rối chính là phụ nữ. Điều này quá phức tạp, vì vậy rất khó nói rõ ràng.

- Hà Tuấn, hì hì!

Nghê Thu Nguyệt nở nụ cười lặng lẽ:

- Nếu đã tìm được người thì chuyện sẽ dễ làm, ngày mai em sẽ thu thập tiểu tử này, ra vẻ đạo mạo thì ra thủ đoạn lại hạ lưu.

Trương Thanh Vân đưa tay ngăn lời của Nghê Thu Nguyệt, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng. Vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt trở nên mất tự nhiên, nàng lắp bắp nói:

- Chồng à, em xin lỗi, em quên không nghĩ đến cảm nhận của anh, anh không muốn em giúp, nhưng...

Trương Thanh Vân đột nhiên cười ha hả nói:

- Ha ha, em không hiểu ý của anh, nhưng một mỹ nữ trần như nhộng ngồi trên giường với vẻ mặt nghiêm túc mà mở miệng lại nói muốn thu thập người, như vậy có phải là...Có chút...

- Hả? Anh!

Vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt chợt đỏ bừng, nàng phủ lên người Trương Thanh Vân rồi vùi đầu lên ngực. Nàng dùng miệng thổi lên ngực Trương Thanh Vân, rõ ràng nàng biết Trương Thanh Vân đang mở lời trêu chọc, nàng nghĩ lại bộ dạng vừa rồi cũng cảm thấy có chút bất nhã, vì vậy mà cảm thấy có chút khó xử.

Hai người trêu chọc nhau một lúc, dục hỏa của Trương Thanh Vân vốn đã bị đánh tan lại dần dần bùng lên. Nghê Thu Nguyệt nhạy cảm phát hiện ra sự biến hóa của Trương Thanh Vân, nàng nở nụ cười si ngốc rồi dùng tay chụp lấy cây sắt nóng nói:

- Anh đúng là không thành thật, rõ ràng làm người khác phải phiền muộn.

Nghê Thu Nguyệt vừa nói vừa dùng tay chà xát, cặp môi hồng lại đưa xuống, hai chiếc lưỡi quấn vào nhau. Bàn tay nhỏ bé và mềm mại liên tục vuốt ve cây sắt, hai bàn tay của Trương Thanh Vân cũng đưa lên trước ngực mà xoa nắn hai ngọn núi ngạo nghễ. Một lúc sau Nghê Thu Nguyệt dùng tay đưa cây sắt nóng vào động đào sũng nước, một tiếng rên yêu kiều vang lên, nàng ngồi hẳn bên trên, hai người lại tiếp tục ngụp lặn trong bể ân ái...

Sau khi giai đoạn kích tình trôi qua, Nghê Thu Nguyệt với vẻ mặt ửng đỏ và thân thể hơi run nằm trên người Trương Thanh Vân, bờ mi nàng khẽ run, trong ánh mắt bùng ra cái nhìn yên lặng và tình nghĩa.

Người đàn ông này không có bối cảnh, cũng không có quyền thế gì lớn, chính Nghê Thu Nguyệt nàng bày ra cục diện cũng không đối phó được với hắn. Lúc này Hà Tuấn là một công tử của lãnh đạo Giang Nam, trên tay nắm phần lớn tài nguyên của Giang Nam lại dám chống đối với Trương Thanh Vân, rõ ràng Nghê Thu Nguyệt đã xem Hà Tuấn là kẻ địch của mình.

Nếu là người bình thường thì đã sớm hoang mang lo sợ, nhưng Trương Thanh Vân thì hoàn toàn khác, hắn vẫn biểu lộ rõ tâm tình lòng ta theo ta, tất cả vẫn như cũ giống như không phát hiện ra lòng dạ hiểm ác của Hà Tuấn, vậy rốt cuộc trong lòng Trương Thanh Vân đang nghĩ điều gì? Hắn chỉ là một trưởng khoa nho nhỏ mà không lo lắng vì phải đối đầu với một công tử hùng mạnh sao?

Nghê Thu Nguyệt cảm thấy mình không thể nào nhìn thấu người đàn ông này, cũng vì nguyên nhân như vậy mà nàng ngày càng lún sâu, khoảng thời gian không có Trương Thanh Vân nàng cảm thấy rất khó chịu. Cao Khiêm không phải là một người đàn ông, tất nhiên trong mắt Cao Khiêm thì Nghê Thu Nguyệt nàng cũng không phải là phụ nữ, giữa nàng và hắn chỉ có chung giấy kết hôn mà thôi.

Nghê Thu Nguyệt và Cao Khiêm kết thành một liên minh, cả hai đều lao đầu vào tài nguyên, sau đó phân chia theo nhu cầu, Cao Khiêm cần quyền lực, Nghê Thu Nguyệt cần tiền. Từ xưa đến nay quyền và tiền không thể phân biệt nhưng rõ ràng có sự ràng buộc, nếu nàng còn tiếp tục "ở vậy" vài năm thì liệu có được vui sướng như lúc này? Nghê Thu Nguyệt cảm thấy khó thể xa rời Trương Thanh Vân.

- Thu Nguyệt, anh kể chuyện xưa, em có muốn nghe không?

Trương Thanh Vân nói.

Nghê Thu Nguyệt gật gật đầu, nàng dùng ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cười nói:

- Thời Khang Hi có một quyền thần nổi tiếng tên là Nạp Lan Minh Châu, trước đó Khang Hi đã điều tra người này, đối thủ một mất một còn của Minh Châu là Tác Ngạch Đồ biết ý của Khang Hi mà tố cáo Minh Châu tham ô, Khang Hi dựa vào cái cớ này để đưa Minh Châu vào đại lao, tịch thu hết gia sản và quan hàm, em biết Minh Châu phải làm sao không?

Nghê Thu Nguyệt lắc đầu, Trương Thanh Vân lại cười cười, hắn dùng tay véo chiếc mũi thẳng và xinh đẹp của nàng rồi nói:

- Minh Châu thừa dịp con mình đến thăm tù mà nói ra ý đồ, lão muốn tìm một minh thần tấu chương cáo buộc chính mình đang kết bè kết cánh với ý đồ mưu phản. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Sao? Mưu phản? Đây không phải là tội chết à?

Nghê Thu Nguyệt kinh hoàng nói.

Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng nói:

- Đây chính là điểm lợi hại trong phương pháp tùy cơ ứng biến, lão nhờ người báo mình mưu phản có hai tầng ý nghĩa. Một là làm cho bè phái Tác Ngạch Đồ có cơ hội rồi sau đó cùng công, như vậy Khang Hi sẽ sinh nghi. Hai là lão nói rõ tất cả những quan viên trong phe cánh của mình đều là chiến hữu, nếu Minh Châu đã có ý mưu phản thì những kẻ đứng phía sau không bị hiềm nghi sao? Vì vậy mà tất cả những kẻ trong bè cánh của Minh Châu đều phải ra mặt biện hộ dùm lão, em đã hiểu chưa?

- Kết quả cuối cùng đúng như Minh Châu dự đoán, hoàng đế Khang Hi vì không muốn triều đình lay động mà thả Minh Châu, cũng vì vậy mà lão được nhận cái chết già.

- Điều này...Điều này...Anh...

Vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt trở nên kinh ngạc, nàng nhìn Trương Thanh Vân mà không nói nên lời. Nàng tự nhận là mình khôn khéo, trí mưu siêu quần, nhưng không ngờ lúc này lại được nghe thấy mưu kế lợi hại như vậy, rõ ràng rất đanh đá chua ngoa.

Nếu xem xét lại cẩn thận thì Nghê Thu Nguyệt càng cảm thấy chuyện này có hương vị, Minh Châu rõ ràng là kẻ hiểu đời, hiểu lòng người, hơn nữa còn đến mức xuất thần nhập hóa, nếu không sao có chiêu thức lợi hại như vậy?

"Minh Châu đã như thế, còn Thanh Vân?"

Nghê Thu Nguyệt lại nhìn Trương Thanh Vân, trong mắt dần bùng lên chút ánh sáng khác lạ. Người đàn ông này mưu trí như biển, rõ ràng những gì nàng đang suy tính chỉ là ánh đom đóm so với mặt trời, khó trách trước đó nàng luôn sinh ra cảm giác kỳ quái, thì ra kẻ thật sự lợi hại không nhất định là người khôn khéo.

Hắn mãi mãi sẽ có một bộ dạng tỉnh tỉnh mê mê, bề ngoài cũng không quá mức nhưng anh vĩnh viễn không thể nhìn rõ hắn. Anh có thể sắp xếp mưu kế nhưng hắn chỉ cần phất tay thì tất cả tan thành mây khói. Điều này không phải liên quan đến vấn đề thực lực, mà chính là trí lực. Bất kể là thế lực họ Cao, họ Quách hay họ Triệu, dù thực lực có tiếp tục mạnh mẽ hơn nhưng trong mắt kẻ trí thì chỉ cần có phương châm và có chính sách là đủ. Đây rõ ràng là một bố cục kinh người, kẻ khôn khéo và tài giỏi bộc lộ rõ ràng sẽ bị kẻ khác tính toán và lợi dụng.

Khoảnh khắc này Nghê Thu Nguyệt cảm thấy mình rất hạnh phúc, tuy biết rõ Trương Thanh Vân sẽ không thuộc về mình, nhưng khoảnh khắc này thuộc về mình đã là quá đủ. Trong đời một người phụ nữ có thể yêu một người đàn ông như vậy, có được một người chồng như vậy còn gì ý nghĩa hơn?

Trong khu văn phòng tỉnh ủy, mấy ngày nay những gì Trương Thanh Vân nghe thấy đều là tin tức về làng giải trí, chuyện Lăng Tuyết Phi được một quan chức Giang Nam bao, vì vậy mà giới giải trí bùng lên cuồng phong.

Đúng lúc này thì hàng loạt tin tức của các nữ ngôi sao liên quan đến quan chức cũng bị phanh phui, mà phần lớn đều tập trung ở Giang Nam. Được sự chủ trì của đài truyền hình Giang Nam, tất cả các phóng viên đều đưa tin, vì vậy mà tình cảnh Giang Nam trở nên náo loạn hẳn lên, thegioitruyen.com, truyền thông, truyền hình đều đưa tin loạn xạ, tất cả đập thẳng vào mắt mọi người.

Đối mặt với áp lực càng ngày càng nghiêm trọng của dư luận, bí thư tỉnh ủy Giang Nam mời họp hội nghị thường ủy khẩn cấp. Bí thư tỉnh ủy Lưu Trắc Nhiên phát biểu nói ra những vấn đề quan trọng, yêu cầu nghiêm khắc khống chế hướng đi của dư luận, nghiêm khắc kiểm tra những phần tử bịa đặt. Sở tuyên truyền tỉnh ủy và văn phòng tỉnh ủy liên hợp hành động, tổ công tác chuyên môn được thành lập để ép vụ việc lần này xuống.

Giang Nam vừa động thì các tỉnh khác cũng ra tay phòng ngừa, cũng vì vậy mà chỉ sau thời gian ngắn, hầu như cả nước đều ra tay chỉnh đốn truyền thông, khống chế phong trào dư luận. Chưa nói đến vấn đề xét xử những kẻ đặt điều, các cấp đảng ủy và bộ tuyên truyền cũng lợi dụng cơ hội này để nói truyền thông trắng trợn đưa ra những tin tức vô căn cứ, cũng vì vậy mà tình cảnh nào loạn được dẹp yên.

Trong phòng giám sát tỉnh ủy, gần đây Trương Thanh Vân rất bề bộn, ngoài phụ trách vấn đề liên kết với sở tuyên truyền để hành động thì công tác mỗi ngày cũng phải hoàn thành. Nhưng năng lực của hắn rất cao, giải quyết rất gọn, hắn tin chỉ cần qua phong trào lần này thì Hà Tuấn sẽ chẳng còn gì để nắm.

Chỉ cần Trương Thanh Vân tùy tiện đưa ra chút tin tức thì thế lực của Triệu gia ở Giang Nam sẽ trở thành mũi tên phóng đi, cha con Hà gia nhất định cũng khó tránh khỏi nguy cơ. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không làm như vậy, hắn cũng là người của thế lực họ Triệu, nếu Triệu gia bị chèn ép thì hắn không có lợi, hắn biết rõ phải giữ vững đại cục.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng bắt buộc phải tung đòn cảnh cáo, mà gần đây cũng liên tục nhận được đơn tố cáo về vấn đề bán tống bán tháo tài sản quốc hữu, có vài vụ án liên quan trực tiếp đến Hà Tuấn. Nghê Thu Nguyệt đã dùng phương pháp một đá trúng hai chim, giúp Trương Thanh Vân xuống đài hơn nữa còn mở rộng vòi bạch tuộc của nàng. Khi mọi chuyện còn chưa kết thúc thì Uông Phong đã động, chính hắn đại diện tập đoàn truyền thông Giang Nam lên tiếng bác bỏ tin đồn về các ngôi sao, đồng thời cũng tổ chức một chương trình truyền hình có tên "Khoảng cách giữa quan viên", chương trình hầu như toàn phỏng vấn những quan viên có thành tích vĩ đại, để dân chúng tiếp nhận bộ mặt tốt của quan viên nhà nước, coi như gián tiếp khai thông dư luận xã hội.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng không nhìn thấy hành động của Uông Phong có bất kỳ điều gì chĩa mũi dùi vào Thế lực họ Triệu và Hà gia. Có lẽ vì giao tình giữa Uông Phong và Triệu Truyền không phải tầm thường, Triệu Truyền hình như cũng ra mặt nói vài điều, nếu không với tính tình một người có xuất thân quân đội như Uông Phong thì đùa chết một đại công tử như Hà Tuấn rất dễ dàng.

Vì vậy sau sự kiện lần này Trương Thanh Vân tổng kết không có hại gì cho thế lực họ Triệu, hơn nữa Triệu Truyền cũng lấy được lợi ích không nhỏ. Sau này thế lực họ Triệu ở Giang Nam hoàn toàn nằm trong tay Triệu Truyền, cũng để cho cha con Hà Khôn biết rõ, người hầu vĩnh viễn chỉ là người hầu không phải bá vương. Nếu như vậy thì thế lực nhà họ Triệu ở Giang Nam sẽ càng có thêm không gian để sinh tồn.

- Cốc, cốc!

Hai tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi!

Trương Thanh Vân cười nói, người vào chính là Vương Tề, nàng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Thanh Vân, mơ hồ còn có chút hưng phấn.

- Chuyện gì vậy? Tiểu Tề Tử, ra vẻ thần bí thế.

Trương Thanh Vân cười nói.

- Không, không có gì, chỉ là chủ nhiệm Cao mời anh.

Vương Tề nói.

- Sao?

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn thầm nghĩ Cao Khiêm không phải sẽ lập tức ra đi đấy chứ? Lúc này tìm mình có việc gì? Nghĩ vậy nhưng hắn lại nói:

- Tốt, tôi sẽ qua ngay.

- Trưởng khoa Trương, chúc mừng anh!

Vương Tề lắp bắp nói.

- Sao?

Trương Thanh Vân ngạc nhiên:

- Sao lại chúc mừng tôi? Có chuyện vui gì sao?

- Anh còn chưa biết à? Đài truyền hình Giang Nam muốn phỏng vấn anh, lên ti vi không phải là chuyện đáng vui à?

Vương Tề nói.

Trương Thanh Vân cảm thấy ngạc nhiên, mình sắp được lên chương trình "Khoảng cách giữa quan viên" sao? Hắn lập tức nghĩ đến Uông Phong, rõ ràng đã cho hắn một cơ hội, hay là cám ơn vì một mồi lửa của hắn? Ý niệm trong đầu Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, dù thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, cũng đã lâu rồi Trương Thanh Vân chưa được gặp Uông Phong.

Khi Trương Thanh Vân tiến vào văn phòng thì Cao Khiêm đang cười ha hả tiếp điện thoại, bộ dạng hắn rất hào hứng. Khi thấy Trương Thanh Vân đến thì Cao Khiêm chỉ chỉ tay xuống ghế tỏ ý ngồi xuống.

- Thanh Vân, đài truyền hình muốn phỏng vấn, cậu đã biết chưa? Đây là một cơ hội rất tốt, toàn bộ phòng giám sát chỉ mình cậu kiếm được cơ hội, cậu cần phải nắm chắc.

Cao Khiêm cúp điện thoại, hắn cười nói, trong ánh mắt lộ rõ cái nhìn khuyến khích.

- Tôi cũng vừa nhận được điện thoại của đồng chí sở tuyên truyền.

Trương Thanh Vân cung kính nói:

- Điều này còn phải cảm ơn lãnh đạo đã tổn công bồi dưỡng.

- Ha ha, cậu cứ quá lời, vài ngày nữa tôi sẽ đi nhận chức ở Vũ Đức. Tôi đã làm ở phòng giám sát được ba năm, lần này đã phải đi, trong lòng cũng cảm thấy không muốn. À, đúng rồi, nghe nói cậu là người Vũ Đức, chắc cũng rất quen thuộc Vũ Đức phải không?

Cao Khiêm nói.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, ý tứ lôi kéo làm quen của Trương Thanh Vân rất rõ ràng, nhưng hắn cũng chỉ nói vài câu chúc mừng qua loa cho có lệ mà thôi.

- Thật ra, Thanh Vân, cậu còn trẻ, lại có kinh nghiệm công tác ở cơ sở, lúc này trọng trách bên dưới rất nặng, bên dưới rất thiếu những cán bộ công tác như cậu, lúc này cậu có muốn đi xuống tuyến dưới rèn luyện không?

Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng, trái tim đập mạnh rõ ràng là có tật giật mình, chuyện giữa hắn và Nghê Thu Nguyệt không phải bị Cao Khiêm phát hiện ra đấy chứ? Đây là ý niệm đầu tiên lóe lên trong đầu Trương Thanh Vân nhưng cũng lập tức bị phủ nhận, nếu là như vậy thì hai người căn bản không có cơ hội ngồi trò chuyện trong một văn phòng, sẽ sinh ra kết quả không chết không thôi.

Trương Thanh Vân quay sang suy xét lời nói của Cao Khiêm, xuống dưới rèn luyện, làm gì có cán bộ nào ở cơ quan không muốn xuống chứ? Trên cơ quan có nhiều người, nếu xuống thì chẳng khác nào đãi cát tìm vàng, cơ hội này hầu như là rất khó, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng cảm thấy cầu còn chưa được.

Khi nhìn thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân thì Cao Khiêm cười nói:

- Gần đây phòng tổ chức đang tuyển chọn cán bộ, tất cả các ban ngành đều có đề cử, tôi đề cử cậu.

Trương Thanh Vân giả vờ đứng dậy tỏ ra sợ hãi nhưng trong lòng có hàng ngàn điều suy nghĩ, đúng lúc Nghê Thu Nguyệt đưa ra chủ ý với Cao Khiêm thì chính tên này lại muốn kéo Trương Thanh Vân vào thế lực Cao gia. Vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân sinh ra cảm giác quái dị, mình và vợ hắn cấu kết nhưng hắn lại lôi kéo mình, con bà nó cái thói đời.

Trương Thanh Vân đi ra khỏi văn phòng Cao Khiêm mà cảm thấy khó tập trung, Cao Khiêm đề cử Trương Thanh Vân để lấy lòng, Trương Thanh Vân cũng cảm giác Hà Khôn bên kia không có áp lực quá lớn. Sau khi Hà gia trải qua con sóng đả kích vừa rồi thì lúc này đã đến giai đoạn hòa giải và thi ân, Hà Khôn tuy nói là phó bí thư nhưng lại có căn cơ ở phòng tổ chức. Phó phòng tổ chức Trịnh Hoa chính là người thế lực họ Triệu, nếu Trương Thanh Vân hắn muốn đi rèn luyện thì là một chuyện rất dễ dàng với Hà Khôn.

Trương Thanh Vân biết rõ thời gian vừa qua Hà Tuấn không dám đến tìm mình, rất có thể vì không còn mặt mũi. Lần này Hà Tuấn giao thủ thất bại thảm hại, chọc vào gây náo loạn, hơn nữa còn hao binh tổn tướng, phương diện tiền tài thất thoát rất nhiều. Với tính tình của Hà Tuấn thì sẽ không có thêm hành động, nếu không sẽ tiến vào con đường không có lối về.

Trương Thanh Vân hắn là một giám sát viên nho nhỏ thì không sao, nhưng Hà gia đã kinh doanh ở Giang Nam nhiều năm, bọn họ tuyệt đối không muốn đi vào con đường nguy hiểm.

Điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân móc ra xem, thì ra là "đồ tể xinh đẹp". Trong ký ức của Trương Thanh Vân thì đây chính là lần đầu tiên Triệu Giai Ngọc chủ động gọi điện cho mình.

- Chào giám đốc Triệu, tôi là Trương Thanh Vân, xin hỏi...

- Tôi đang ở Vienna, tôi muốn gặp anh!

Trương Thanh Vân vừa nói được nửa câu thì Triệu Giai Ngọc đã vô tình cắt ngang, giọng điệu của nàng lãnh đạm trước sau như một, lời nói cũng ngắn gọn đến cực điểm. Nàng nói muốn gặp Trương Thanh Vân, còn vì sao, có chuyện gì, không thêm bớt một chữ nào.

- Được!

Trương Thanh Vân còn chưa nói dứt lời thì điện thoại đã cúp.

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn nhổ một bãi nước miếng, người phụ nữ này đúng là vô lễ đến cực hạn.

- Cầu mong cả đời cô là đồ tể, vĩnh viễn không chồng!

Trương Thanh Vân thầm mắng một tiếng, hắn lập tức quay về văn phòng sắp xếp vài thứ rồi đi xuống lầu.