- Thưa bà con!
Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng đứng lên một gốc cây lớn, hắn quét mắt nhìn những nông dân chân lấm tay bùn đang háo hức chờ đợi mà đột nhiên cảm thấy kích động. Hắn biết có đám người đang đợi để cười vào mặt mình nhưng cũng có những nông dân chất phác coi mình là người giải tỏa khó khăn, vì vậy trong lòng hắn bùng lên cảm giác tức giận.
Trương Thanh Vân đã từng có suy nghĩ nhượng bộ, có suy nghĩ hòa hợp nhưng khoảnh khắc này hắn đã thay đổi hoàn toàn, hắn quyết định mình phải ra tay.
- Tôi biết rõ mục đích của bà con khi tụ tập ở đây, tôi nghĩ rằng bà con cũng không cần phải che giấu, mọi người tụ tập ở đây chính là muốn chặt cam. Sao lại phải chặt bỏ? Vì trồng cam đầu tư nhiều tiền của nhưng không có lợi nhuận, bà con cảm thấy cuộc sống khốn đốn, hơn nữa mọi người đều vì cơm ăn áo mặc, có phải vậy không?
Đám người lập tức trở nên ồn ào, Trương Thanh Vân nói đến trúng tim đen của mọi người, vì vậy tất cả đều không tự chủ được phải xích đến gần, mọi người từ bốn phương tám hướng vây quanh khúc cây Trương Thanh Vân đang đứng. Rõ ràng lời nói đầu tiên của vị bí thư trẻ đã rất thành công, đã khơi ra hứng thú trong lòng dân.
Trương Thanh Vân chỉ tay vào vườn cam cách đó không xa rồi nói:
- Ai có thể nói cho tôi biết vườn cam kia đã được trồng bao nhiêu năm rồi?
- Năm năm.
- Bảy năm!
- Mười năm!
Trong đám người lập tức vang lên rất nhiều âm thanh.
Trương Thanh Vân gật đầu rồi nói:
- Coi như vườn cam đã được trồng mười năm, rõ ràng mười năm qua bà con đều phải dựa vào cây cam để sống qua ngày. Hôm nay bà con muốn chặt cam, tôi tin tâm tình của mọi người đều rất phức tạp. Dù mọi người có thể chặt cam nhưng trong lòng sẽ rất đau đớn, nhưng không chặt thì biết làm thế nào bây giờ?
Đám người vây quanh Trương Thanh Vân lại ồn ào náo loạn, có rất nhiều người phụ nữ lén lau nước mắt. Bọn họ cũng không nỡ chặt bỏ vườn cam đã gắn bó với mình biết bao nhiêu năm, nhưng theo lời của bí thư Trương thì còn biện pháp gì để không chặt cam nữa sao?
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn đảo mắt qua đám người rồi một lúc lâu sau mới nói:
- Tôi vừa đến nhận chức, tôi không có quyền lợi ngăn cản mọi người chặt cam của chính mình, nhưng dù là bất kỳ một quan chức nào cũng muốn nhân dân của chính mình có cơm ăn áo mặc.
- Hôm nay tôi đến đây để thương lượng với mọi người, bà con cho tôi một khoảng thời gian, nếu trong vòng nửa tháng sau mà cây cam không tìm được đầu ra thì mọi người có thể chặt bỏ. Đến lúc đó nếu mọi người muốn trồng bông thì tôi sẽ đến giúp mọi người gieo hạt.
- Bí thư Trương, bí thư Trương, tôi nghe nói lãnh đạo thị trấn muốn chặt cam nuôi dê, việc này có thật không?
Một người đột nhiên mở miệng nói.
Người này nói một câu, người nọ nói một câu, tất cả mọi người đều chuyển chủ đề sang chuyện nuôi dê. Rõ ràng mọi người cũng không mặn mà lắm với kế hoạch này, từ thời tổ tông của bọn họ cũng chưa từng nuôi dê, hơn nữa nuôi dê sẽ không có hoa màu, tất nhiên tất cả đều không vui.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân dần trở nên lạnh lẽo, đám người Đàm Vân Quốc và Lưu Quốc Đống làm việc rõ ràng không xuất phát từ vấn đề thực tế, vì chiến công mà công tác quá mức tùy tiện.
Trước tiên đám người Đàm Vân Quốc mở ra hạng mục phát triển, sau đó hô hào đầu tư, cuối cùng chính là kêu gào tài chính. Ba thị trấn của Ung Bình chính là những con ngựa đầu đàn, sẽ không lo phòng tài chính chẳng rót tiền.
Chỉ cần có tiền thì chắc chắn sẽ có số liệu tốt báo lên lãnh đạo, lúc đó hoàn toàn có thể chặt cam nuôi dê, tăng số đồng cỏ, kéo theo tất cả các phương diện khác. Hạng mục đầu tư này chẳng khác nào những công trình công cộng, đây là điển hình của những kẻ chỉ biết tạo ra công trạng ảo, bọn họ nhất quyết phải bám vào hạng mục vài năm, không cần biết sẽ hao tổn bao nhiêu tài chính. Sau đó đám người ném cục diện rối rắm này cho kẻ khác còn chính mình thì có được chiến tích và được đề bạt lên cao.
- Bà con hãy yên lặng, bà con hãy yên lặng!
Trương Thanh Vân vung tay, mọi người chậm rãi trở nên yê lặng.
- Tôi đã xem qua hạng mục này trong hội nghị kinh tế huyện ủy, chuyện phát triển đàn dê là hoàn toàn có thật. Sau khi tôi nhận chức cũng đã đi qua khắp các khu trong thị trấn Nguyệt Toàn nhưng không thấy bất kỳ con dê nào, lúc này nếu bà con không nhắc thì có lẽ tôi cũng sẽ quên mất.
Trương Thanh Vân dùng giọng dí dỏm nói.
Đám người xung quanh lại cười vang, tất cả mọi người đều cảm thấy vị bí thư trẻ nà nói chuyện rất hay, hắn liên tục thay đổi giọng điệu làm người nghe cảm thấy rất gần gũi.
Trương Thanh Vân khẽ hắng giọng rồi tiếp tục nói:
- Vì vậy tôi cho rằng chúng ta không cần phải quan tâm đến hạng mục nuôi dê, đây chẳng qua chỉ là lời nói cửa miệng mà thôi. Từ thời tổ tiên đến nay bà con đã có ai nghe thấy nuôi dê trong vườn cam bao giờ chưa? Bà con thấy thế nào?
Tiếng cười lại càng vang dội nhưng vẻ mặt Lý Tiếu Thiên đứng sau lưng Trương Thanh Vân đã hoàn toàn biến đổi, Lý Tiếu Thiên hắn cũng là người hiểu rất rõ về vấn đề nuôi dê, nhưng điều này chẳng qua cũng vì Đàm Vân Quốc và Lưu Quốc Đống ngày nào cũng nhắc đến mà thôi. Lúc này Trương Thanh Vân đã chính thức ra tay với hạng mục nuôi dê nhưng người khác lại không thể nào hiểu rõ ý đồ của hắn, thì ra người ta đến đây nhận chức đã sớm có kế hoạch.
Lý Tiếu Thiên nghĩ đến đây thì cảm thấy run sợ, bí thư Trương còn trẻ nhưng công phu ẩn nhẫn lại quá lợi hại, trước nay hắn vẫn liên tục cưỡng ép chính mình để chờ cơ hội. Lý Tiếu Thiên nhạy cảm cảm thấy cơ hội của Trương Thanh Vân đã sắp xuất hiện, những lời nói vừa rồi của Trương Thanh Vân cũng chính là tuyên ngôn cho những hành động sắp tới.
Lý Tiếu Thiên cũng đột nhiên cảm thấy rất chờ mong, Trương Thanh Vân mà ra tay thì tất cả các ban ngành trong thị trấn Nguyệt Toàn sẽ phải thay đổi, Lý Tiếu Thiên hắn có thể tranh thủ được địa vị tốt.
- Bí thư Trương, vừa rồi đồn trưởng Vương đã gọi điện thông báo đã xử lý ổn thỏa những địa phương khác, chúng ta còn phải đến xem nữa không?
Hoàng Quyên lặng lẽ đi đến sau lưng Trương Thanh Vân rồi nói. Lúc này cây ớt Hoàng Quyên cũng có chút hưng phấn, nàng rất ủng hộ những lời nói vừa rồi của Trương Thanh Vân.
Tuy Hoàng Quyên không hiểu rõ những vấn đề ẩn giấu bên trong nhưng vẫn có thể biết được bí thư Trương là người chính trực, biết suy nghĩ vì dân chúng. Hoàng Quyên cũng là người hay mơ đến những hình tượng anh hùng, Trương Thanh Vân biểu hiện trước mặt làm nàng cảm thấy rất tuyệt.
Trương Thanh Vân lắc đầu rồi quay ra phía sau nói với Lý Tiếu Thiên: xem tại Đọc Truyện
- Bí thư Lý, anh gọi điện thoại cho tất cả các cán bộ, anh thông báo với bọn họ tối nay sẽ mở hội nghị. Đảng ủy, chính quyền và tất cả các ban ngành đều phải tham gia, không thể cho bất kỳ đồng chí nào vắng mặt. Lúc đó tôi sẽ có vài lời muốn nói với mọi người.
...
Tối nay trong trụ sở thị trấn Nguyệt Toàn đèn đuốc sáng trưng, tất cả các cán bộ trong ban ngành đoàn thể thị trấn Nguyệt Toàn đều đến tham gia hội nghị. Vấn đề trọng điểm của hội nghị hôm nay chính là mổ xẻ nguyên nhân dân chúng gây ra náo loạn.
Ngay từ khi hội nghị bắt đầu thì Trương Thanh Vân đã đứng lên phê bình chính mình, tất nhiên lời nói cực kỳ khách sáo, đây là biên bản kiểm điểm được chính hắn biên soạn vào bữa ăn tối.
- Bí thư Trương, anh cũng không nên quá tự trách chính mình. Dân chúng Nguyệt Toàn có chút xảo quyệt, hơn nữa lại có tư tưởng bài ngoại. Nếu sớm biết mọi chuyện xảy ra như vậy thì ngày hôm nay tôi sẽ không đến huyện thành, tình hình bất ổn hôm nay đã tạo ra ảnh hưởng quá lớn.
Sau khi Trương Thanh Vân kiểm điểm xong thì Đàm Vân Quốc thở dài một hơi nói.
Vẻ mặt tất cả mọi người trong hội nghị đều biến đổi, chủ tịch Đàm đang nói gì vậy? Chẳng phải đang nói bí thư Trương làm việc không hiệu quả sao? Đang chỉ trích bí thư không biết điều khiển cục diện trong thị trấn à?
- Chủ tịch Đàm nói rất đúng, nếu nói đến kiểm điểm thì tôi phải là người đầu tiên. Tôi là người được phân công quản lý nông nghiệp và cây cam, nông dân gây rối chứng tỏ công tác của tôi không hoàn thiện, tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Lưu Quốc Đống tiếp lời.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Thanh Vân, vẻ mặt Trương Thanh Vân không buồn không giận nhìn không ra bất kỳ điều gì khác thường, cũng vì vậy mà bầu không khí hội nghị trở nên tẻ ngắt. Sau khi Lưu Quốc Đống nói xong thì hai tay khoanh trước ngực ngồi trên ghế không nói một lời, cặp mắt hắn híp lại giống như đang suy nghĩ về một vấn đề phức tạp nào đó.
Lý Tiếu Thiên nhìn qua vẻ mặt của tất cả mọi người rồi buông bút nói:
- Tôi cho rằng bây giờ không phải là lúc để kiểm điểm, chuyện ngày hôm nay đã tạm thời được giải quyết, nếu chuyện này còn xảy ra thì chắc chắn sẽ phát triển ngày càng nghiêm trọng. Vì vậy tôi có đề nghị, từ hôm nay chúng ta phải bắt tay cùng nhau hành động, mọi người nghĩ thế nào?
- Rất hay, tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Lý!
Uông Văn mở miệng nói.
Uông Văn vừa mở miệng thì tất cả mọi người đều nói lời tán thành, Đàm Vân Quốc trợn trừng mắt nói:
- Tục ngữ nói nếu có ba ông Gia Cát Lượng sẽ không có bất kỳ kế hoạch gì được tạo ra, vì vậy mong tất cả mọi người đều đưa ra kế hoạch cụ thể hoặc ý kiến của riêng mình để xem xét, mọi người thấy thế nào?
Đàm Vân Quốc vừa mở miệng thì tất cả mọi người lại sững sờ, lời này phải là bí thư Trương nói ra mới đúng chứ? Như vậy ý đồ của chủ tịch Đàm đã biểu hiện quá rõ rồi.
- Rất hay, đề nghị này rất tốt, mọi người cứ thoải mái, không cần phải kiêng kỵ, cứ coi như đây là phong ba đầu tiên trong năm, chỉ cần hợp lực là có thể vượt qua.
Trương Thanh Vân cuối cùng cũng mở miệng, hắn là người đầu tiên nói giúp Đàm Vân Quốc.
Đàm Vân Quốc và Lưu Quốc Đống liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được vẻ hưng phấn trong mắt đối phương. Bí thư Trương đến thị trấn Nguyệt Toàn cũng khá lâu, đúng lúc này lại bị đám nông dân chân đất gây náo loạn, nếu tình cảnh cứ liên tục tiếp diễn vài lần thì một bí thư như Trương Thanh Vân còn quyền gì để mở miệng?
Nếu đã cho phép góp ý thoải mái thì sau đó hội nghị lập tức trở nên náo nhiệt, phó chủ tịch Mã lần đầu tiên đưa ra hai quan điểm lớn. Hắn cho rằng vấn đề đầu tiên của thị trấn Nguyệt Toàn vào lúc này chính là giúp nhân dân tạo ra một con đường làm giàu, không cần phải tạo ra thòng lọng thắt cổ nhân dân.
Phó chủ tịch Mã lên tiếng lập tức nhận được rất nhiều lời hưởng ứng, có người nói giảm sản lượng cam trước mắt của thị trấn Nguyệt Toàn xuống một nửa, những khu vườn trồng cam đã bị bỏ hoang có thể được chặt phá, ưu hóa kết cấu sản nghiệp, hỗ trợ nhân dân.
Sau khi thảo luận liên tục thì kết quả cũng liên quan đến hạng mục phát triển đàn dê. Trước tiên thị trấn Nguyệt Toàn phải làm tốt vấn đề xây dựng cơ sở, quy hoạch quy mô nuôi trồng, sau đó kêu gọi thương nhân vào đầu tư, tìm kiếm nguồn hỗ trợ tài chính từ huyện ủy, đẩy hạng mục nuôi dê trở thành một trọng điểm phát triển kinh tế của thị trấn Nguyệt Toàn.
Trương Thanh Vân chỉ lẳng lặng lắng nghe tất cả mọi người phát biểu ý kiến mà không nói lời nào, nhưng lúc này trong lòng hắn thầm cảm thấy buồn cười. Đám cán bộ nơi đây quả nhiên có tài năng nói khoác, chỉ có hai công việc thích hợp nhất với những kẻ thế này, một là bán hàng đa cấp, hai là đi làm nghệ thuật. Sau khi thoải mái thảo luận một lúc lâu thì hạng mục nuôi dê đã được nắm chắc như tiểu phẩm hài, rõ ràng năng lực nói khoác của đám người rất khủng bố.
- Tôi phản đối hạng mục phát triển đàn dê!
Một giọng nói không hài hòa vang lên, Trương Thanh Vân híp mắt nhìn, hắn biết người này, đó chính là phó chủ tịch Lý Kinh.
Lý Kinh thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình thì nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Hạng mục phát triển dê bây giờ rất nóng, tôi thừa nhận điều này, nhưng không phải những hạng mục khác hiện nay không hiệu quả thì trước đây cũng rất nóng sao? Sao bây giờ lại hoạt động không hiệu quả?
- Tôi không phải là người quản lý nông nghiệp nhưng tôi cũng đã kiểm tra qua tư liệu, muốn nuôi dê phải có địa hình vùng núi, thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta có địa hình gì? Hơn nữa vấn đề này còn liên quan trực tiếp đến khí hậu, địa phương chúng ta không phù hợp, thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta thường cao hơn hai độ so với Lật Tử Bình, mọi người thường không quan tâm đến vấn đề này nhưng nếu nhiệt độ không thích hợp thì hoàn toàn có thể tăng tỷ lệ bệnh tật.
- Chủ tịch Lý, những lời anh vừa nói có vẻ hơi quá đáng. Vấn đề phát triển đàn dê đã được phát biểu trong hội nghị kinh tế huyện ủy, lúc đó đảng ủy đã thông qua, các lãnh đạo huyện cũng tán thành. Vì vậy câu hỏi của anh có thể lén lút phản ánh với lãnh đạo nhưng nếu muốn nói trong hội nghị thì phải biết chú ý.
Đàm Vân Quốc nói lớn.