- Chú Mã, chú cũng không cần phải lo lắng, việc này cháu sẽ cho chú một ý kiến, đảm bảo chú sẽ kiếm được tiền nhưng không có nguy hiểm, chú thấy thế nào?
Lúc này tất cả mọi người đều đã ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Trương Thanh Vân và Mã Đống Lương.
Mã Đống Lương khẽ lau mồ hôi trán, lão nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân. Đây là lần đầu tiên lão thấy chính mình rơi vào thế bị động, dù là Vũ Chí Cường thì mọi người chỉ liên quan với nhau bằng lợi ích, lão cũng có một số quyền hạn lên tiếng nhất định.
Nhưng đối với Trương Thanh Vân thì khác, Trương Thanh Vân giẫm đuôi Mã Đống Lương lão. Nếu anh mở ra cho hắn một đường thì hắn sẽ cho anh một gậy, hôm nay Mã Đống Lương coi như may mắn được biết.
- Chú Mã, không phải chú có rất nhiều bạn ở Hoàng Nam và Hoàng Bắc sao? Các chú có thể lấy danh nghĩa hùn vốn mở một công ty ở Hoàng Bắc, ông chủ công ty cũng đứng bằng tên của bạn chú, mà công việc mua cam ở đây thì lại do chú làm chủ, người kia chỉ có nhiệm vụ ký giấy tờ ở hậu trường và bày tỏ thái độ, chú thấy thế nào?
Mã Đống Lương trợn mắt, tâm tình thoáng phóng lên nhưng lại dần dần hòa hoãn trở lại. Lão nghe rất rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân, người này muốn lão tìm một lá chắn, tìm một hòa thượng tụng kinh bên ngoài.
Đối với những ông chủ từ bên ngoài tới thì chính phủ rất sợ đắc tội, nếu Mã Đống Lương lão làm chủ thì mua một cân cam ở thị trấn Nguyệt Toàn thì bắt buộc cũng phải mua một cân ở thị trấn Thanh Hà và xã Dương Hà, nếu không sau này đến địa bàn của bọn họ sẽ bị làm khó rất nhiều chuyện. Trong Ung Bình có bảy tám xã thị trấn trồng cam, nếu muốn cân đối sự nghiệp kinh doanh cam thì quá khó khăn.
Một lúc lâu sau Mã Đống Lương mới thở dài một hơi nói:
- Tốt, bí thư Trương, nghe cậu nói chuyện tôi cũng hiểu được vài phần. Cậu yên tâm, năm nay tôi sẽ bao hết sản lượng cam trong thị trấn Nguyệt Toàn.
Trương Thanh Vân nở nụ cười cực kỳ có thâm ý, trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn, hắn nói:
- Vậy thì quá tốt, tình huống cụ thể cháu sẽ bàn bạc với chú sau, hơn nữa chúng ta cũng phải ký một văn bản đàng hoàng. Như vậy cũng có quy hoạch rõ ràng trong thị trấn, ha ha.
Cặp mắt Mã Đống Lương chợt lóe lên tinh quang, sau đó lại dần trở nên ôn hòa. Con trai nhà họ Trương quả nhiên làm việc rất chua ngoa, nói đến vấn đề kinh doanh trái cam thì lập tức uy hiếp. Trước tiên để Mã Đống Lương biết được giá trị rõ ràng, sau đó không cần để cho mọi người cảm thấy khó xử.
Lúc này coi như đã khá tốt, sau một lần giao chiến thì vấn đề kinh doanh cam của Mã Đống Lương đã coi như hoàn thành. Nhưng tất cả đều do Trương Thanh Vân ban tặng, chính Mã Đống Lương lão cũng chỉ biết tâm phục khẩu phục làm theo những gì Trương Thanh Vân chỉ bảo. Đây rõ ràng là công phu khách lấn chủ, trong chính trường Ung Bình có bao nhiêu người được như vậy? Khó trách Vũ Chí Cường có thiên thời địa lợi nhân hòa nhưng không phải đối thủ của Trương Thanh Vân, thì hai hai người vốn không phải cùng một cấp độ, hơn nữa Trương Thanh Vân cũng đã cho thấy khả năng không thua kém Vũ Đức Chi.
Mã Đống Lương nghĩ đến đây thì trong lòng càng thêm kính sợ Trương Thanh Vân. Vũ Đức Chi là người thế nào? Đây là một quan viên quyền lực bậc nhất trong Ung Bình những năm gần đây.
Sau khi Mã Đống Lương đi về thì Mã San còn ở trong phòng với Cảnh Sương. Trương Thanh Vân khẽ cau mày, hắn cũng không dám tùy tiện tiến vào phòng ngủ, vì vậy cũng chỉ biết ngồi ngây người trên ghế sa lông.
- Ha ha, hì hì!
Trong phòng truyền đến tiếng cười của hai cô gái, Trương Thanh Vân nghe mà cảm thấy không được tự nhiên. Một người phụ nữ bằng một trăm con vịt, quả nhiên rất đúng, trong phòng có hai người phụ nữ thì rõ ràng không được yên tĩnh.
- Ha ha!
Cửa phòng ngủ đột nhiên được mở ra, Cảnh Sương và Mã San tập tểnh ôm bụng đi ra, ánh mắt hai người liên tục nhìn về phía Trương Thanh Vân, vẻ mặt rất cổ quái.
- Nhìn này, nhìn này! Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện
Mã San nói rồi tiến đến nhìn một vật gì đó trên tay Cảnh Sương, sau đó lại dùng ánh mắt khó giải thích nhìn Trương Thanh Vân, cuối cùng thì cười lên ha hả.
- Các em làm gì vậy? Có gì đáng cười sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày nói.
- Thanh Vân...Ha ha...Anh xem...Ha ha!
Cảnh Sương vừa cười vừa vung vẫy một vật đang cầm trên tay. Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, vẻ mặt lập tức biến đổi, hắn tiến lên giành lấy:
- Hừ, hai em đúng là, sao lại lục ảnh ra xem, em...
- Ôi trời, cười chết mất, cười chết mất.
Cảnh Sương vừa chạy trốn vừa cười lăn lộn, vẻ mặt Trương Thanh Vân thì đỏ bừng. Cảnh Sương đang cầm trong tay tấm tình hắn chụp từ hồi còn bé, lúc đó hắn không mặc quần áo, nước mũi ròng ròng. Tấm hình này Trương Thanh Vân giấu dưới đáy thùng, cũng không biết vì sao Cảnh Sương lại lấy ra được.
Trương Thanh Vân và Cảnh Sương truy đuổi nhau, vì có Mã San ở bên cạnh mà Trương Thanh Vân cũng không dám làm lớn chuyện. Hắn đuổi không kịp đành phải quay đầu lại, hắn ngồi trên ghế sa lông với vẻ mặt xấu hổ, thầm nghĩ lần này quả nhiên ê mặt, Cảnh Sương đúng thật là...
- Ủa, ba mẹ em đều về nhà rồi à?
Mã San đột nhiên nói, nàng nhìn về phía Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân gật đầu, vẻ mặt Mã San đột nhiên trở nên mất tự nhiên. Nam nữ nhà người ta đang hạnh phúc đuổi bắt nhau, nàng đứng đây chẳng khác nào một bóng đèn.
-...Em cũng về thôi, chị Sương, hôm khác sẽ đến nhà chơi, Thanh Vân...Em về đây.
Mã San lắp bắp nói, nàng xách túi tiến ra khỏi cửa, Cảnh Sương thì nhiệt tình đưa tiễn, Trương Thanh Vân lại không biết mở miệng thế nào cho phải.
...
Năm mới đã đến, nháy mắt đã bước sang tết năm 2001, khi đi vào năm 2001 thì chính thức tiến vào thế kỷ hai mươi mốt.
Tết âm lịch năm nay Trương gia và Ngãi gia cùng tụ họp lại nên rất náo nhiệt. Trong quan trường tất nhiên sẽ có rất nhiều vấn đề liên quan đến quà cáp, vì vậy chỉ sau vài ngày tết thì khách đến Trương gia nườm nượp, cơ bản tất cả đều là cán bộ thị trấn Nguyệt Toàn, cũng có người làm ăn, rất nhiều người Trương Thanh Vân căn bản không quen biết.
Nhưng những người không quen biết lại tỏ ra quen thuộc giống như bạn cũ lâu năm, trước sau đều một câu bí thư Trương hai câu bí thư Trương, giọng điệu cũng quen thuộc như người thân. Trương Thanh Vân cũng chỉ biết thầm lắc đầu đối với những vấn đề này, hắn ra mặt chào hỏi nhưng trong lòng cũng cực kỳ cảm thán. Hắn thầm nghĩ khó trách người người đều muốn quyền cao chức trọng, mình chẳng qua chỉ là một bí thư đảng ủy thị trấn nhưng lại có nhiều người bợ đỡ, đúng là không làm không biết.
Người khác chuẩn bị quà cáp cho Trương Thanh Vân thì chính hắn cũng phải chuẩn bị quà để thăm hỏi Lệ Cương. Trương Thanh Vân thầm nghĩ năm nay cũng phải đến nhà thăm hỏi Vũ Đức Chi, dù sao Vũ Đức Chi cũng là phó chủ tịch thường vụ lo chuyện kinh tế, hơn nữa lão còn là người nắm trong tay vấn đề phát triển cây cam, có liên quan rất lớn đến Trương Thanh Vân, vì vậy không thể không đến chúc tết thăm hỏi.
- Thanh Vân, có khách đến, anh ra ngoài gặp khách đi!
Cảnh Sương đẩy cửa phòng rồi dùng giọng dịu dàng nói.
Trương Thanh Vân khẽ nhướng mày nói:
- Ai thế em? Anh có cần ra gặp mặt không? Em không nói anh không có nhà được sao?
Vẻ mặt Cảnh Sương trở nên rất cổ quái, nàng nói:
- Điều này...Em đã nói rồi, khách là phụ nữ, hơn nữa còn nhất định muốn gặp anh, cô ấy nói nếu không gặp được anh thì sẽ không về.
- Sao?
Trương Thanh Vân cảm thấy kinh hoàng, đầu óc chợt trở nên hồ đồ. Hắn thầm nghĩ hình như gần đây mình không chêu trọc vào những gì liên quan đến vấn đề phong lưu, chỉ cần nhìn vẻ mặt Cảnh Sương là thấy có chút hiểu lầm.
- Vậy thì em cùng anh ra ngoài xem sao.
Trương Thanh Vân dẫn theo Cảnh Sương ra phòng khách, quả nhiên ngoài phòng khách có một người phụ nữ. Người này trên ba mươi, bộ dạng rất đoan chính nhưng cách ăn mặc có chút quê mùa, chắc là dân quê, Trương Thanh Vân tin mình chưa bao giờ biết người này.
- Xin lỗi, chị là...
Trương Thanh Vân nhíu mày nói.
Cặp mắt người phụ nữ chợt sáng bừng lên, nàng vội vàng quay đầu, nhưng khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt lại ảm đạm rồi nói:
- Bí thư Trương không có nhà sao? Cậu là con của anh ấy à? Tôi có chuyện gấp muốn tìm cha của cậu.
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, Cảnh Sương bên cạnh thì phì một tiếng rồi cười xòa. Nàng vội vàng dùng tay che miệng rồi nháy nháy mắt với Trương Thanh Vân, vẻ mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm. Nhưng lúc này tất cả những điều nghi ngờ đã biến mất, thì ra người phụ nữ đến nhà không nhận ra Trương Thanh Vân.
- Khụ, khụ!
Trương Thanh Vân có chút xấu hổ, hắn dùng tay sờ mũi rồi nói bằng giọng có chút mất tự nhiên:
- Xin hỏi chị tìm bí thư Trương có chuyện gì, chị có thể nói với tôi, tôi có thể chuyển lời lại cho ông ấy.
Người phụ nữ khẽ quay đầu nhìn Trương Thanh Vân từ đầu đến chân, trong ánh mắt nàng có chút do dự nhưng cuối cùng cũng nói:
- Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn tặng quà cho anh ấy.
- Phụt!
Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã té xỉu, người phụ nữ này đúng là quá mức hào sảng, người ta tặng quà đều che che giấu giấu, nói chuyện ẩn giấu, sao lại giống như nàng ta được? Xem ra người này đúng là làm việc không theo lẽ thường tình, nhưng Trương Thanh Vân cũng thấy rõ người phụ nữ này không phải loại người mưu trí, chỉ cần nhìn vẻ mặt nàng là biết, nàng đem quà đến tặng người giống hệt như một đại cô nương bước chân lên kiệu hoa.
- Chị gái, chị tên gì? Chị tặng quà mà không báo tên thì bí thư Trương sao có thể biết được là ai tặng? Nếu vậy thì chuyện chị muốn làm sao thành công được?
Trương Thanh Vân cố gắng nhịn cười nói.
Vẻ mặt người phụ nữ chợt biến đổi, nàng vỗ vỗ ngực rồi thở dài một hơi nói:
- Ôi chao, may mà cậu nhắc nhở, nếu không tôi sẽ quên phắng đi mất. Cậu trai, cậu cũng rất tốt, cũng không giống như đám con cháu nhà quan lúc nào cũng ngước mặt lên trời.
Người phụ nữ mở miệng nói làm Trương Thanh Vân cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hắn ngồi nghe cả nửa ngày mà nàng còn chưa chịu giới thiệu tên.
- Tôi nói với cậu thì cậu sẽ ghi lại sao?
Người phụ nữ dùng vẻ mặt chân thành nói với Trương Thanh Vân:
- Tôi là Vương Tú Xuân, chồng là Trương Kim, anh ấy không biết mắt nhắm mắt mở thế nào mà đắc tội với bí thư Trương cha của cậu, hơn nữa còn đắc tội vài lần. Lúc này thì tốt rồi, cục trưởng Trần đã miễn chức...
Trương Thanh Vân không nhịn được phải cười lên, cuối cùng hắn cũng biết chuyện gì đang xảy ra, không ngờ Trương Kim là loại người dối trá mà cưới một người vợ ngu ngơ thế này.
- Thôi, thôi, chị gái đừng nói nhiều như vậy làm gì.
Trương Thanh Vân vung tay cắt đứt câu chuyện của Vương Tú Xuân. Người này mở miêng là liên tục nói, chủ đề từ khi Trương Kim bị cách chức kéo đến cả những vấn đề khi kết hôn, không ngờ những thứ đó có liên quan đến nhau và Vương Tú Xuân có thể nói ra được.
Vương Tú Xuân lập tức ngừng câu chuyện, nàng dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Trương Thanh Vân rồi lắp bắp nói:
- Này cậu, xin lỗi nhé, tôi nghĩ rằng phải nói nhiều một chút thì cậu mới nhớ rõ.
Trương Thanh Vân vung tay nói:
- Chị đến tặng quà mà chồng chị không biết sao?
Vẻ mặt Vương Tú Xuân chợt biến đổi, nàng đột nhiên dùng giọng kích động nói:
- Ông nhà tôi cũng không biết tạo ra nghiệp chướng gì, chỉ cần nhắc đến bí thư Trương là toàn thân run lên cầm cập. Lúc còn ở nhà tôi muốn anh ấy đến thăm hỏi bí thư Trương thì nói cũng không chịu đi, đánh cũng không chịu đi. Anh ấy nói rất sợ gặp bí thư Trương, không phải bí thư Trương hung ác như vậy đấy chứ? Tôi thấy cậu rất hòa nhã, có lẽ cha cậu cũng là người hiền lành.
- Bí thư Trương rất hung ác, rất hung ác đấy nhé, chị chỉ cần gặp mặt thì biết ngay.
Cảnh Sương bên cạnh nhịn không được phải cười nói.
Vương Tú Xuân trở nên ngẩn ngơ, trong ánh mắt nàng lóe lên cái nhìn kinh sợ:
- Sao cơ...Vậy chồng tôi không thể cứu được nữa à?
Vương Tú Xuân đột nhiên trở nên thẫn thờ, nàng ngồi đơ trên mặt ghế không nói lời nào.