Trận cuồng phong ở thủ đô lần này còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng, đây tuyệt đối là điều nằm ngoài dự kiến của Trương Thanh Vân.
Không thể không nói cú điện thoại của Quách Tuyết Phương rất kịp thời, đồng thời cũng làm cho Trương Thanh Vân rất rung động. Chức vụ bí thư thị ủy thủ đô sắp thay đổi, điều này có ý vị thế nào thì không cần nói cũng biết.
Bí thư thị ủy thủ đô Cẩu Thành là ủy viên bộ chính trị trung ương, trung ương muốn thay đổi vị trí của hắn thì chắc chắn không thể không có nguyên nhân. Trong đó nguyên nhân lớn nhất là Cẩu Thành Thân có vấn đề, thủ đô lần này bùng sóng lớn, mục tiêu là chĩa về phía Cẩu Thành Thân sao?
Hai hàng chân mày Trương Thanh Vân vo thành một khối, hắn vô thức lấy thuốc từ trong túi áo ra châm một điếu, hít vào một hơi thật sâu, kéo màn cửa. Lúc này bên ngoài là đường Trường An, tên đường xe cộ như nêm, thủ đô phồn hoa hiện rõ trước mắt.
Trương Thanh Vân chậm rãi lắc đầu, trong lòng thầm than một tiếng, những năm này hắn cũng không chú ý đến toàn cục trong nước, bây giờ cuối cùng cũng gặp nấc phức tạp. Lẽ ra đến cấp tỉnh thì hắn nên nhìn xong cả thiên hạ, thấy được tổng thể cả nước.
Trương Thanh Vân hiểu được điều này, nhưng những năm qua với tình huống của Giang Nam, hắn không còn nhiều sức lực đi chú ý đại cục toàn quốc. Bây giờ hắn gặp chuyện, cục diện bị động, không thấy rõ tình huống.
Cẩu Thành là người có danh tiếng rất lớn, không chỉ vì lão là bí thư thị ủy thủ đô, hơn nữa còn là người gần đây áp dụng nhiều cải cách ở thủ đô, điều này làm người ta thừa nhận.
Cẩu Thành nắm thủ đô đã được hơn tám năm, thời gian đó thủ đô xây dựng rầm rộ, phát triển nghiêm túc, những sản nghiệp như bất động sản, xanh hóa môi trường...Tất cả đều rất ra dáng, cũng vì vậy mà địa vị của Cẩu Thành càng thêm vững chắc.
Cẩu Thành là bí thư thị ủy thủ đô, có thể nói lão là người dưới chân vua, chỉ cần biểu hiện cho tốt, tất nhiên sẽ thành danh. Phải nói là Cẩu Thành cực kỳ có hy vọng tiến chân vào làm lãnh đạo trung ương.
Một nhân vật hiển hách như vậy, đường đường là cán bộ cao cấp của quốc gia, thật sự sẽ phải chịu liên quan sao? Nếu Cẩu Thành có liên quan, như vậy sẽ tạo nên bao nhiêu ảnh hưởng tiêu cực trong đảng? Trung ương sẽ giải quyết vấn đề như thế nào?
Hàng loạt nghi vấn bùng lên trong lòng Trương Thanh Vân, điều làm hắn càng thêm nghi ngờ chính là trung ương triệu hắn về thủ đô khẩn cấp, bây giờ vài ngày trôi qua mà chẳng có thông báo gì, sự việc này có ý vị ra sao? Chẳng lẽ sự kiện ở thủ đô có liên quan đến Giang Nam?
Trương Thanh Vân càng nghĩ về vấn đề này thì càng cảm thấy hồ đồ, thủ đô và Giang Nam có mối quan hệ phức tạp, phái con nhà quan phát triển rất mạnh ở Giang Nam. Tuy những năm gần đây thế lực con nhà quan ở Giang Nam có suy yếu, nhưng rõ ràng vẫn còn mạnh.
Sự việc ở thủ đô lần này nếu có liên quan đến thủ đô cũng không làm cho người ta kinh ngạc, thực tế với địa phương như thủ đô, là trung tâm kinh tế chính trị của cả nước, nếu thủ đô có liên quan đến bất kỳ địa phương nào, bất kỳ một tỉnh nào cũng là bình thường.
Trương Thanh Vân dạo bước qua lại trong phòng, Trương Thanh Vân nghĩ đến tình cảnh trước đại hội lần trước, trung ương để hắn ở lại Giang Nam, lúc đó hắn cũng không biế có vài vị bí thư tỉnh ủy cũng bị giữ lại.
Lúc này trung ương điều Trương Thanh Vân về thủ đô khẩn cấp, có phải những bí thư tỉnh ủy khác cũng như vậy?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cảm thấy hoàn toàn có thể, hai ngày qua không có việc gì làm giống như có thể chứng minh điều này. Trung ương cần nhiều lãnh đạo tỉnh để so sánh, để giải quyết vấn đề, có lẽ trước mắt còn chưa đến Giang Nam.
Dưới bầu không khí như vậy, Trương Thanh Vân cũng dứt khoát cắt đứt tâm tư muốn ra ngoài đi dạo. Khi sự việc phát sinh thì hắn cần phải bảo trì sự bình thản, chính trị thật ra chính là một môi trường khiêu chiến sức nhẫn nại cực hạn của con người.
Buồn tẻ và nôn nóng thường xảy ra với những nhân vật chính trị, nếu không nhịn được sự buồn tẻ và nôn nóng, như vậy rõ ràng là chưa đủ rèn luyện, thiếu kinh nghiệm. Sau khi Trương Thanh Vân tiến vào cao tầng lãnh đạo, hắn còn chưa có nhiều cơ hội rèn luyện tính nhẫn nại, xem như lúc này cơ hội đến.
Tin tức bùng ra rất mạnh, khoảng thời gian ngắn ngủi Trương Thanh Vân về thủ đô đã có tin tức mới, bí thư thị ủy thủ đô Cẩu Thành bị ủy ban kỷ luật điều tra.
Tin tức này đến quá đột ngột, hơn nữa lại quá kinh người, không thể tưởng tượng nổi, vì vậy vừa được đưa ra thì cả nước chấn động. Lúc này điện thoại của ủy ban kỷ luật trung ương lập tức bùng nổ, dù là truyền thông cố gắng an phận nhưng Đọc Truyện thì không, chỉ trong vòng một ngày thì tất cả các khu vực, tỉnh, vùng đều biết tin.
Không phải chỉ có trong nước chú ý, nước ngoài cũng tập trung ở thủ đô, lúc này thủ đô như một vòng nước xoáy, như một hắc động hấp dẫn ánh mắt thế giới.
Trong mắt người nước ngoài thì trước nay chế độ chính trị của Trung Quốc luôn ổn định, tất nhiên những chấn động trên chính đàn Trung Quốc cũng là thứ mà nhiều người thích nghe ngóng. Dưới hình thức tâm lý như vậy, lần này vụ án ở thủ đô liên quan đến cấp bậc lãnh đạo trung ương, tất nhiên sẽ là một sự kiện cực kỳ quan trọng.
Ủy viên bộ chính trị Trung Quốc, nhân vật như vậy có thể nói là dát vàng đứng trên đỉnh tháp. Dự theo truyền thống của Trung Quốc, có câu nói làm quan đến địa vị cao thường chú trọng lực ảnh hưởng, thường sẽ xử lý trong bí mật.
Cũng có thể là không suy xét lực ảnh hưởng, có thể xử lý lạnh, ví dụ thích hợp nhất chính là thủ tướng Nam Tuần năm xưa, khi xử lý cán bộ trung ương gặp vấn đề, khi đó có nhiều cán bộ có vấn đề, hơn nữa chức vị lại rất cao.
Lúc đó thủ tướng Nam Tuần cũng không đuổi tận giết tuyệt, rất nhiều vấn đề chỉ xử lý trong đảng, nhưng đối tượng có vấn đề vẫn được đãi ngộ như cũ, chỉ là ép buộc lui về ở ẩn mà thôi.
Có truyền thống của thủ tướng Nam Tuần, lúc này trung ương non trẻ của Trung Quốc sẽ quyết tâm xử lý triệt để vấn đề sao? Mặt khác nhiều người còn phát huy sức tưởng tượng phong phú của mình, bọn họ nói bí thư Cẩu Thành có vấn đề, có phải trung ương sẽ càng có vấn đề.
Cũng có người nước ngoài đặt ra nghi vấn như vậy, thật ra trong đảng cũng có người như vậy, chẳng qua mọi người thường thận trọng, không muốn biểu lộ ra mà thôi.
Những nghi vẫn và suy đoán như vậy hầu như đã bùng phát ở thủ đô chỉ sau một đêm, thủ đô đã bùng lên mưa gió.
Trung Nam Hải, lúc này bầu không khí có vẻ hiu quạnh, giàn nho bên ngoài phòng làm việc của Chiêm Giang Huy đã trụi lủi lá, không còn chút sức sống.
Chiêm Giang Huy là người thích cỏ cây hoa lá, người nào cũng biết điều này, nhân viên công tác thường thay nhau quản lý hoa viên của lão, hơn nữa vào mùa đông thường đưa đến những cây hoa có sức chống chịu để thay thế. Mọi người cố gắng bảo trì hoa viên luôn đầy hoa cỏ, đây là một nhiệm vụ cố định.
Nhưng hôm nay hoa viên bên ngoài chẳng có mấy sức sống, chỉ có những thân tùng xanh ngắt, làm người ta chấn động tinh thần.
Những ngày nay nhân viên công tác bên cạnh phó chủ tịch Chiếm thường cực kỳ cẩn thận, vì ai cũng biết những ngày qua thân thể của thủ trưởng không thoải mái, hơn nữa tâm tình cũng không tốt, mỗi ngày đều ho khan, giấc ngủ kém, đôi khi một buổi tối chỉ ngủ được một hai giờ.
Lãnh đạo có trạng thái như vậy thì nhân viên công tác ở bên cạnh sẽ cực kỳ căng thẳng, vì vậy những ngày qua, dù là ban ngày hay đem tối thì số nhân viên bên cạnh Chiêm Giang Huy cũng tăng lên gấp đôi, đặc biệt là nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, tất cả đều vắt óc tìm mưu điểu chỉnh trạng thái của lãnh đạo.
- Khụ, khụ, khụ...
Những tiếng ho dữ dội vang lên, y tá khẽ vỗ lưng Chiêm Giang Huy, phía trước có ống khạc, lão phun đàm vào bên trong, sau đó lại liên tục ho khan.
- Chủ tịch Chiêm, anh phải chú ý nghỉ ngơi, còn nữa, nhất định phải ăn uống đúng giờ và đầy đủ.
Nhân viên chăm sóc dùng giọng điệu cẩn trọng nói với Chiêm Giang Huy.
Chiêm Giang Huy khoát tay, lão tiếp tục ho khan, tay chỉ về thư ký Kiều Luyện, lúc này Kiều Luyện tiến lên nói:
- Chủ tịch Chiếm, anh gọi tôi sao?
- Khụ, khụ, khụ...
Lại là một đợt ho khan, gương mặt Chiêm Giang Huy đỏ bừng, một lúc lâu sau mới có vẻ đã thông khí, lão nói:
- Tôi đã nói cậu đưa ra thông báo cho bí thư Trương ở Giang Nam đến, cậu đã thông báo chưa?
Kiều Luyện gật đầu nói:
- Đã thông báo, nhưng bây giờ là buổi sáng, có lẽ ba giờ chiều anh ấy mới sang gặp anh.
Chiêm Giang Huy cau mày, lão trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Chương trình như vậy mà gọi là sắp xếp tốt sao? Chương trình như vậy sao có thể nói về hiệu suất?
Kiều Luyện chọt sững sốt, sau đó hắn xấu hổ cúi đầu nói:
- Chủ tịch, bác sĩ căn dặn, anh cần phải điều dưỡng cho tốt, buổi sáng bác sĩ sắp xếp cho anh nghỉ ngơi, vì vậy...
Chiêm Giang Huy cố gắng lắc đầu, lão nói:
- Nếu cậu nghe theo lời của bác sĩ thì chẳng cần phải làm gì cả, bác sĩ chỉ quan tâm đến phạm trù công tác của chính mình, những chuyện khác có liên quan đến bọn họ sao?
Kiều Luyện câm như hến, hắn không dám nói lời nào. Những ngày nay tâm tình của chủ tịch Chiêm cực kỳ không xong, động vào sẽ nổi giận, Kiều Luyện là người ở bên cạnh chủ tịch, tất nhiên hắn hiểu thế nào là lợi hại. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì trong lòng Kiều Luyện thật sự rất lo lắng cho tình huống của phó chủ tịch Chiêm. Hắn biết rõ lần này nguyên nhân làm cho chủ tịch tâm tình không tốt là sức khỏe, quan trọng là nguyên nhân tâm lý, tâm bệnh khó trị.
Đáng lý ra lãnh đạo như Chiêm Giang Huy đã đến cảnh giới cực cao, một chút chuyện nhỏ căn bản không thể làm nhiễu loạn tâm cảnh của lão. Điều làm cho chủ tịch Chiêm đau lòng, tâm tình giảm sút, chỉ có thể nói là chuyện không nhỏ.
Thủ đô sinh chuyện không nhỏ, sự kiện thủ đô liên lụy đến bí thư thị ủy thủ đô cũng coi như không thể nhỏ. Phái Kinh Tân là một hệ phái lớn mạnh trong chính đàn Trung Quốc, nếu Cẩu Thành có vấn đề, như vậy sẽ có ý vị thế nào với quan viên phái Kinh Tân.
Nếu nói một cách không khoa trương, dù là những quan viên tuyến trên của Cẩu Thành hay tuyến dưới đều gặp phải cục diện cực kỳ xấu hổ, cũng như những lời nói bên ngoài, sau lưng Cẩu Thành không có đại nhân vật sao?
Những lời đồn như vậy đâu chỉ chĩa vào một người, bây giờ trong thường ủy bộ chính trị trung ương thì có mấy lãnh đạo thuộc phái Kinh Tân?