Kỷ niệm một trăm năm ngày sinh của Triệu lão tướng quân, ngoài nhận được sự coi trọng của quân ủy trung ương, hơn nữa cao thấp Triệu gia cũng cực kỳ xem trọng lễ kỷ niệm lần này.
Tất cả con cháu Triệu gia nếu có thể đều tụ tập về thủ đô, trong ngày kỷ niệm sinh nhật ông cụ, tất cả mọi người tập trung lại trong nhà cũ của ông cụ, mọi người dùng phương thức gia tộc tập trung để kỷ niệm.
Trong bữa tiệc của Triệu gia, người được chú ý nhiều nhất rõ ràng là Triệu Mai Nam, Triệu Truyền và Trương Thanh Vân, thực tế thì Trương Thanh Vân không phải là người họ Triệu, hắn chỉ là một người con rể nhưng lại được sắp xếp ngồi ngay bên phải Triệu Mai Nam, vì vậy có thể thấy Triệu gia coi trọng hắn như thế nào.
Nếu so sánh với địa vị và danh vọng của Trương Thanh Vân vào lúc này, như vậy Triệu Sơn Đông và Triệu Văn Phong đều yếu đi rất nhiều. Triệu Sơn Đông chậm chạp không được lên chức, quân hàm thiếu tướng chỉ tương đương với chức quan phó bộ, vào thời bình thậm chí còn kém xa quan lại cấp phó bộ ở địa phương.
Triệu Văn Phong dù là cán bộ cấp chính bộ nhưng bây giờ lại đảm nhiệm chức phó, hơn nữa những năm gần đây cũng không tỏ ra yếu kém, nhưng nếu so với một Trương Thanh Vân đầu sỏ một phương thì yếu hơn rất nhiều.
Đồng thời bây giờ Trương Thanh Vân mơ hồ có dấu hiệu cầm đầu ở Trung Nguyên, địa vị như vậy đảo mắt khắp cả nước đều rất quan trọng, Triệu gia càng nhận được lễ ngộ rất cao.
Đừng nói là đám con cháu Triệu gia thấy mặt Trương Thanh Vân phải chào một tiếng cậu, đồng thời đám anh chị em cùng thế hệ gặp hắn cũng phải cung kính và sợ hãi.
Một đại gia tộc như Triệu gia, chỉ tùy tiện phái ra một người cũng đủ là phần tử tài trí hơn người trong mắt người ngoài, bình thường ai đi ra ngoài mà chẳng đẹp đẽ, chẳng có đầy đủ phái đoàn?
Nhưng trước mặt quyền lợi tuyệt đối, ví dụ như đối mặt với Trương Thanh Vân, đám cậu ấm cô chiêu đều không dám có bất kỳ biểu hiện nào, cả đám đều cực ky cẩn trọng, còn hơn cả bé ngoan.
Nghi thức kỷ niệm không tính là phức tạp, buổi liên hoan cũng đơn giản, dùng cơm xong thì Triệu Truyền nói với Trương Thanh Vân:
- Thanh Vân, chúng ta ra nhà sau ngồi một chút.
Trương Thanh Vân gật đầu, Triệu Truyền dẫn đường, Trương Thanh Vân theo phía sau, đám người khác không ai dám đi theo.
Gọi là sau nhà vì nơi đó có một phòng khách rất rộng rãi của lão tướng quân năm xưa, bình thường lão tướng quân thường đãi khách ở đó. Khi Trương Thanh Vân vào phòng thì Triệu Mai Nam đang ngây người nhìn di ảnh của ông cụ.
- Sức khỏe của Nhị thúc và Tam thúc dạo này đều kém, thế hệ này của chúng ta rõ ràng không thể nào bằng cha chú năm xưa.
Triệu Mai Nam thở dài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào di ảnh hiền lành của lão tướng quân, vẻ mặt rất phức tạp.
Sau khi lão tướng quân mất đến bây giờ thì quả thật Triệu phái suy yếu rất nhiều, không thể nào so sánh với trước kia. Triệu Mai Nam bây giờ là tai to mặt lớn của Triệu gia, dù xét về uy vọng hay lực ảnh hưởng cũng khó thể bằng lão tướng quân, tất nhiên sẽ vì vậy mà cảm khái.
Triệu Mai Nam nói ra những lời như vậy cũng có thể coi là chân tình.
Trương Thanh Vân và Triệu Truyền ngồi xuống, ánh mắt Triệu Mai Nam quét qua người Trương Thanh Vân, lão nói:
- Giang Nam phát triển rất tốt, tôi biết cậu là người làm được. Gần đây thủ tướng Lăng thường nhắc đến tình huống của Giang Nam trên hội nghị bộ chính trị trung ương, anh ấy cho rằng Giang Nam sở dĩ có đột phá cũng vì cậu xây dựng cơ sở tốt, quy hoạch xa, biết ổn định đoàn kết.
- Anh ấy cho rằng cách giải quyết vấn đề của Giang Nam có thể lấy ra cho các tỉnh trong nước tham khảo, gần đây chính phủ sẽ phái tổ công tác xuống tìm hiểu tình huống Giang Nam, để học tập kinh nghiệm, đây là một vinh dự rất tốt.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Trung ương nhất định sẽ là động lực cho chúng tôi cố gắng. Trước mắt tình huống ở Giang Nam rất tốt, đây cũng là vấn đề vui sướng, nhưng vấn đề vẫn tồn tại, những vấn đề ở các phương diện khác vẫn nghiêm trọng, tôi cho rằng những thứ này đủ để chúng tôi coi trọng. xem tại Đọc Truyện
- Dựa theo quy hoạch của chúng tôi thì hy vọng Giang Nam có thể đột phá trong năm nay, trước mắt tiếng hô Trung Nguyên quật khởi đã có từ nhiều năm nhưng chính thức đột phá thì không có. Đây cũng chính là vấn đề mà Trung Nguyên chúng tôi bị ngươi ta lên án, hy vọng lần này Giang Nam có thể đi đầu trong hành động đột phá lần này...
Triệu Mai Nam cười cười, trong mắt lộ ra cái nhìn khuyến khích. Năm nay Trương Thanh Vân hơn bốn mươi nhưng đã là bí thư tỉnh ủy vĩ đại trong nước trước mắt từ trên xuống dưới đều có đánh giá rất tốt về hắn.
Dặc biệt là hai vị đầu sỏ, tổng bí thư Lương và thủ tướng Đỗ đều là những người rất quan tâm đến Trương Thanh Vân, với độ tuổi của Trương Thanh Vân mà có những tầng quan hẹ như vậy, có thể nói là tương lại quá rộng.
- Tuổi trẻ đúng là rất tốt.
Triệu Mai Nam thầm lắc đầu, lão mơ hồ nhớ đến lời dặn của cha. Lúc đó ông cụ đã từng nhìn mặt Trương Thanh Vân và nói với đám người Triệu Mai Nam, rằng tiểu tử này rất tốt.
Ông cụ trước nay ít khi khen người, lão nói Trương Thanh Vân rất tốt, tất nhiên điều này làm lòng người thỏa mãn. Đáng tiếc khi đó Triệu gia từ trên xuống dưới có ai quan tâm đến một kẻ nhà quê như Trương Thanh Vân?
Những chuyện năm xưa đã xảy ra, nếu tính đến bây giờ thì rõ ràng đã qua vài chục năm, nhưng khoảng thời gian đó Triệu gia không phát triển ra hồn, trong số đó có cả Triệu Mai Nam.
Nếu như xuất phát từ góc độ chính trị thì Triệu Giai Ngọc gả cho Trương Thanh Vân có lợi gì cho Triệu gia? Đáng tiếc là khi đó tất cả Triệu gia đều không ý thức được vấn đề này, cuối cùng bọn họ gây ra ngăn cách, tất nhiên bây giờ và tương lai Trương Thanh Vân cũng không nằm trong sự khống chế của Triệu gia.
- Thanh Vân, tôi đã nói với cậu, sau đại hội lần này tôi phải đến Trung Nguyên, đến lúc đó không thể thiếu làm phiền một vị chủ nhà như cậu, cậu cần phải nể tình nhiều hơn đấy nhé?
Triệu Truyền ở bên cạnh nói.
Trương Thanh Vân quay đầu, trên mặt tràn đầy nụ cười:
- Đó là chuyện vui lớn, đại ca cuối cùng cũng thăng chức, nắm quyền to một phương, đây là chuyện đáng mừng.
Triệu Truyền tiến lên làm tư lệnh quân khu Trung Nguyên, xem ra sự việc đã được quyết định, điều này không những là chuyện lớn với Triệu gia, còn là chuyện lớn với cả nước. Quân khu Trung Nguyên là một trong bảy đại quân khu của cả nước, là lãnh đạo quân khu, địa vị rõ ràng là cực thịnh. Triệu Truyền có thể đến vị trí như vậy cũng xem như là lãnh đạo hạch tâm trong quân đội.
- Năm năm, nói dài cũng không dài, ngắn cũng chẳng ngắn. Năm năm đối với đất nước thì sẽ có những biến đổi lớn, Thanh Vân, Trung Nguyên của cậu có thể đợi được năm năm không? Cậu còn muốn đợi năm năm nữa không?
Triệu Mai Nam nói.
Trương Thanh Vân kinh ngạc ngẩng đầu, hắn trầm ngâm rồi lắc đầu:
- Tứ thúc, vấn đề này cháu còn chưa nghĩ đến, cháu tất cả đều phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, tổ chức cần cháu đi đến đâu, cháu tuyệt đối không kháng nghị.
Triệu Mai Nam cười nói:
- Cho cậu giữ biên cương cũng không dị nghị sao? Đông Bắc, Tây Bắc đều đang thiếu cán bộ có khả năng, cậu có công tác chính trị phong phú, lại có quan hệ tốt với bộ đội, đây là điều kiện rất tốt.
Trương Thanh Vân chợt ngây người, hắn nói:
- Cháu còn chưa có toan tính sẽ bỏ đi, Giang Nam bây giờ vẫn còn là hình thức, cháu còn có thể thu được nhiều kết quả.
Triệu Mai Nam không nói, nụ cười trên mặt dần thu nạp, lão trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng nói với Trương Thanh Vân:
- Thanh Vân, cậu cần phải chuẩn bị đầy đủ, không cần phải cho rằng an nhàn ở Giang Nam, cậu có thể chờ lâu vài năm.
- An nhàn không phải là tính cách của cậu, tổ chức cũng không cho phép cậu yên ổn quá lâu ở một vị trí như vậy. Những người già như chúng tôi có nói, đùa chơi cả đời, làm việc cả đời, lời này cũng chẳng phải không đúng.
Trương Thanh Vân nhíu mày vài cái, hắn rơi vào trầm mặc, Triệu Truyền cũng yên lặng. Triệu Mai Nam lấy ra một phần văn kiện đưa cho Trương Thanh Vân, hắn nhận lấy, sau khi đảo mắt nhìn qua thì vẻ mặt chợt kinh hoàng, hắn ngẩng đầu kinh ngạc.
Triệu Mai Nam bình tĩnh nói:
- Cậu không cần suy nghĩ nhiều, trong danh sách này có vài chục người ở địa phương, cũng có nhiều người trong quân ngũ. Hôm nay tôi cho cậu xem qua, hy vọng cậu hiểu, sau này nói không chừng sẽ có thể dùng đến.
- Tôi và A Truyền cũng không có ý gì khác, cậu đã đi đến địa vị hôm nay là không dễ dàng, nhưng cậu còn phải tiếp tục đi lên, nói thật, con đường sau này không ai giúp được cậu, tất cả đều phải dựa vào sự cố gắng của riêng mình, chúng tôi có chút lực lượng non nớt, xem như bỏ ra chút sức.
Trương Thanh Vân không nói thêm điều gì, hắn nhìn vào tờ giấy một lần rồi trả lại cho Triệu Mai Nam nói:
- Cháu biết rồi.
Đại hội trung ương lần này đoàn đại biểu Giang Nam tiếp tục bảo trì hiệu suất cao, hội nghị rất nhiệt liệt, sức sống Giang Nam được biểu hiện rất tinh tế, có thể nói là được truyền thông và trung ương khen ngợi.
Năm nay thủ tướng chính phủ cho ra báo cáo, lần đầu tiên đưa ra quy hoạch lâu dài cho cơ sở, hơn nữa còn đặt vào vị trí cực kỳ quan trọng. Đồng thời cuối báo cáo còn nói rõ, sau này khi đảng làm công tác khảo sát cán bộ thì không thể chỉ nhìn vào chỉ tiêu và thành tích trước mắt, còn phải khảo sát những số liệu khác.
Báo cáo của thủ tướng chính phủ đã được mọi người cho rằng trung ương đưa ra bài học kinh nghiệm cho sự phát triển nhanh chóng của Giang Nam. Lần này Giang Nam phát triển quá nhanh, Trương Thanh Vân là một cán bộ nhiều năm trước nổi tiếng trong công tác đả kích hủ bại tha hóa, nắm bội đội, đẩy mạnh kinh tế.
Sự thật chứng minh Trương Thanh Vân làm một cách khoa học và hợp lý, cán bộ trong tỉnh cần phải có quy hoạch hợp lý, nếu nói đến vấn đề tích trữ và phát triển thì các tỉnh khác còn cần phải chuẩn bị động lực.
Bây giờ Giang Nam phát triển cực kỳ có tỉ lệ, chỉ sau một năm mà Giang Nam đã trở thành cảnh tượng kinh tế của cả nước. Kinh tế Giang Nam không những phát triển nhanh, hơn nữa còn rất tốt, mức độ cuộc sống của nhân dân, tỉ lệ việc làm, lũy thừa hạnh phúc của dân chúng ngày càng tăng lên, hệ thống phúc lợi xã hội được đảm bảo, hệ thống y tế phát triển nhanh mạnh, có thể nói là đột phá trên tất cả phương diện.
"Hiện tượng Giang Nam!"
Câu nói này được nhắc đến ở thủ đô, có thể thấy khi Giang Nam thật sự có đột phá thì sợ rằng sẽ càng được nhiều người trích dẫn.
Nhưng đến lúc đó có bao nhiêu người nhớ đến Trương Thanh Vân? Có lẽ Trương Thanh Vân làm quan ở Giang Nam đến ngày đó, cũng có thể sẽ đứng lại