- Tôi tình nguyện nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo.
Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu rồi mở miệng nói ra một câu.
Vẻ mặt Vương Bình chợt biến đổi, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, chẳng lẽ đã có tin tức gì lộ ra? Hay là Trương Thanh Vân không muốn xuống cơ sở? Hoặc Trương Thanh Vân có gì đó băn khoăn?
Nếu những cán bộ khác nói ra những lời như vậy thì có thể nghĩ rằng đang tình nguyện nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo, nhưng Trương Thanh Vân là người của Lệ Cương, hơn nữa Lệ Cương cũng đã bắn tiếng cho Vương Bình hắn, nếu Trương Thanh Vân nói như vậy thì ý tứ có chút mơ hồ.
- Tôi đã gặp qua chủ tịch Lệ, anh ấy cố ý muốn chuyển cậu xuống Lật Tử Bình để rèn luyện. Lúc này huyện ủy đã quyết định chọn Lật Tử Bình là nơi thí điểm phát triển cây trà, vấn đề này cũng được chủ tịch Lệ khởi xướng, cậu đến Lật Tử Bình rõ ràng là cơ hội tốt để rèn luyện.
Vương Bình nói.
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn không ngờ Vương Bình lại nói rõ ràng như vậy, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không còn gì để nói, hắn mở lời:
- Nếu lãnh đạo đã tín nhiệm thì tôi cũng tình nguyện chấp hành. Tôi sẽ tuyệt đối không phụ lòng tin của lãnh đạo.
Tuy Trương Thanh Vân nói như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, mình đến Lật Tử Bình có thể làm bí thư hoặc chủ tịch xã, tuy cấp bậc hành chính được tăng lên nhưng thực tế lại chỉ là gân gà, bản thân hắn lại có khá nhiều vấn đề cần phải lo lắng nên có chút uể oải.
Nhưng Vương Bình đã nói rõ ràng như vậy thì Trương Thanh Vân không thể không vỗ ngực đồng ý, hắn không muốn Lệ Cương làm trò cười cho thiên hạ. Trương Thanh Vân hắn đi đến Lật Tử Bình sẽ là người ở trên đầu sóng ngọn gió, hình như xã xa xôi nhất của huyện Ung Bình này rất có duyên với hắn.
Sau khi rời khỏi văn phòng Vương Bình thì Trương Thanh Vân có chút thất thần, hắn nghĩ rằng chính mình phải chuẩn bị vài thứ mới ổn. Hắn đã từng công tác ở Lật Tử Bình vài năm, hắn cũng xem trọng phát triển cây trà trong Lật Tử Bình, nhưng tình cảnh lúc này lại khá gióng trống khua chiêng, hơn nữa lại rất vội vàng, rõ ràng có rất nhiều khó khăn.
Trà là một loại cây công nghiệp, nếu muốn làm tốt đề xuất phát triển cây trà thì liên quan trực tiếp đến trồng, sản xuất, gia công, tiêu thụ...Hoàn cảnh xấu nhất trong xã Lật Tử Bình chính là không có một nhà máy chè quy mô lớn, vì vậy mà sản phẩm trà làm rất ẩu, sản phẩm thiếu sức cạnh tranh trên thị thường. Kết quả của người nông dân chính là thu nhập khó khăn, tính tích cực giảm hẳn.
Vì vậy dưới tình huống này không thể nào tìm được cái lợi ngay trước mắt, nhưng Lệ Cương sẽ phải làm từng bước sao? Lỡ may huyện ủy và văn phòng huyện bỏ ra rất nhiều tài lực mà không có thành tích, như vậy chẳng phải chính mình sẽ bị chụp mũ tội danh không có năng lực sao?
Khi tiến vào phòng thì Trương Thanh Vân trở nên ngẩn ngơ, lúc này bí thư Hoàng đang nói chuyện với Trương Thiến và vài vị cán bộ trong phòng, trông bộ dạng Hoàng Tung Sơn giống như một người chú bên hàng xóm.
- Bí thư Hoàng, anh...
Trương Thanh Vân dùng giọng kinh ngạc nói.
- À, Thanh Vân đã về rồi sao?
Hoàng Tung Sơn nở nụ cười hòa ái, lão dùng ánh mắt khuyến khích nhìn Trương Thanh Vân rồi tiếp tục nói:
- Chiều nay anh theo tôi đến Cao Kiến Dụ, cầu Cao Kiến Dụ sẽ được hoàn thành vào ngày mai, cậu đã mất rất nhiều sức lực vào công trình này, hiện nay đã hoàn thành, cũng không thể nào bỏ qua cậu được.
- Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay, cám ơn bí thư Hoàng!
Trương Thanh Vân nở nụ cười từ tận đáy lòng, hắn lập tức nghiêm mặt nói:
- Bí thư Hoàng, anh đã ăn cơm chưa?
- Tiểu tử cậu đã hồ đồ rồi sao? Bây giờ là lúc nào mà ăn cơm trưa?
Hoàng Tung Sơn cười mắng, Trương Thanh Vân ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, thì ra vẫn chưa tới mười một giờ. Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức đỏ lên, hắn thất thần nên quên mất cả thời gian, không ngờ lại đễ lộ ra trước mặt bí thư.
- À, đúng rồi, cậu có thể ăn cơm trưa sớm một chút, một giờ sau chúng ta sẽ đi. Các đồng chí phòng xây dựng, phòng giao thông vận tải đã đi từ sáng sớm, chúng ta cũng không thể để bọn họ chờ quá lâu được.
Trương Thanh Vân lúc này giống như được đại xá, hắn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ, trong lòng thầm kêu một tiếng may mắn. nguồn Đọc Truyện
...
Hôm nay trên công trường Cao Kiến Dụ chiêng trống nổi lên ầm trời, hai bên mép cầu đều được treo lụa đỏ, xã Nhạn Bắc tổ chức hơn một ngàn quần chúng đến tham dự. Tất cả các thôn xóm đều cử đến những đội múa Hoa Cổ*, có hơn mười đội trống, tất cả đều gõ theo nhịp làm bầu không khí trở nên cực kỳ náo nhiệt.
(*: Hoa Cổ là điệu múa dân gian, một nam một nữ, một người gõ thanh la, một người gõ trống cùng múa)
Lúc này hơn mười lãnh đạo của huyện ủy, văn phòng huyện, phòng giao thông vận tải, phòng xây dựng và công ty Thiên Hà đứng với nhau cùng với nhân dân tham gia lễ khánh thành. Tất cả mọi người đều vui vẻ chúc mừng cầu Cao Kiến Dụ hoàn thành thuận lợi.
Cầu Cao Kiến Dụ là một công trình hao tổn nhiều của cải nhất, kỳ hạn công trình cũng dài nhất, là cây cầu khó khăn nhất, lúc thi công cũng gặp rất nhiều trắc trở nhất, cuối cùng sau bốn năm năm cũng hoàn thành thuận lợi. Vì công trình này mà có bốn công nhân thiệt mạng, trong số đó có một kỹ sư công trình, vì vậy hHuyện ủy đã ra chỉ thị dựng bia kỷ niệm trước cầu.
Đúng hai giờ chiều, chiếc xe số một và số hai của huyện ủy chậm rãi chạy qua cầu, lúc này hơn ngàn người dân hoan hô nhiệt liệt, pháo nổ tung trời, uy thế rất khủng bố.
- Dừng xe lại, chúng ta lên cầu.
Hoàng Tung Sơn nói, sau khi xe dừng lại thì Trương Thanh Vân vội vàng xuống xe mở cửa cho Hoàng Tung Sơn. Chiếc xe phía sau cũng dừng lại, Lệ Cương cũng từ bên trong bước xuống.
Bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện đều đứng trên đầu cầu vẫy tay thăm hỏi nhân dân, đám người lập tức hoan hô vang dội. Trên mặt Hoàng Tung Sơn và Lệ Cương đều xuất hiện nụ cười chân thành, trong đời làm quan có thể được vài lần thế này cũng chỉ là giấc mộng mà thôi.
Một lúc lâu sau Hoàng Tung Sơn và Lệ Cương mới nhìn nhau, hai người cùng gật đầu rồi trở về trong xe. Lúc này xe lại chậm rãi chạy qua cầu, bên kia cầu chính là lãnh đạo của công ty Thiên Hà, trưởng phòng xây dựng, trưởng phòng giao thông vận tải, đảng ủy xã Nhạn Bắc, chủ tịch xã và tất cả những người liên quan đang đứng đợi.
Khi thấy xe của bí thư và chủ tịch huyện đi đến thì tất cả lập tức xếp thành hàng chờ được bắt tay với lãnh đạo.
Từ xa Trương Thanh Vân đã nhìn thấy Đoạn Vĩnh Thuần, hôm nay hắn mặc một bộ tây trang màu xanh, chiếc đầu hói bóng láng dưới ánh sáng mặt trời. Trên mặt hắn là một nụ cười sáng lạn, rõ ràng công trình hoàn thành thuận lợi làm hắn cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo và tự hào.
Đột nhiên Trương Thanh Vân nhướng mày, đứng ở phía sau Đoạn Vĩnh Thuần chính là Triệu Giai Ngọc. Nàng hôm nay mặc một bộ quần áo trắng tinh khiết, tóc đã cắt ngắn, trên tay là một chiếc túi xách, một cặp kính lớn che hai mắt, nàng đứng đầu cầu như một cây tuyết liên đứng trong gió, phong thái tuyệt đẹp.
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc vẫn lạnh lùng, vẻ mặt người khác thì rất tươi cười, vui sướng, nhưng gương mặt nàng giống như một trái đu đủ, chốc chốc nhìn khắp xung quanh rồi khẽ nhíu mày, hoàn toàn không thích hợp với hoàn cảnh.
Xe đến đầu cầu thì dừng lại, Trương Thanh Vân lập tức xuống xe mở cửa cho Hoàng Tung Sơn. Sau khi Hoàng Tung Sơn bước xuống thì Lệ Cương cũng theo sát phía sau, tất nhiên đám người Trương Thanh Vân cũng đi hẳn về phía sau cùng.
Lãnh đạo tiến lên bắt tay từng người, sau đó lại được người khác vây quanh. Trương Thanh Vân không thể theo kịp, hắn đi vòng qua đầu cầu rồi đừng bên đài chủ tịch đảo mắt thăm dò.
- Thanh Vân, Thanh Vân!
Trương Thanh Vân quay đầu lại, Đoạn Vĩnh Thuần đang đi đến:
- Thế nào, cậu không đi ra hít thở không khí sao?
Trương Thanh Vân chợt khựng người, hắn nhìn Triệu Giai Ngọc đang đứng sau lưng Đoạn Vĩnh Thuần rồi nói:
- Chúc mừng, chúc mừng! Công trình hoàn thành thuận lợi, công lao của các người rõ ràng rất lớn.
Triệu Giai Ngọc thấy Trương Thanh Vân nhìn mình thì vội vàng dừng bước, nàng nhíu mày rồi xoay người đi đến cầu Cao Kiến Dụ nhìn phong cảnh, nàng giả vờ giống như không nhìn thấy Trương Thanh Vân.