Giang Nam quả thật đã xảy ra chuyện lớn, sự việc phát sinh ở ngày hai mươi chín tháng chạp, trước đêm giao thừa, thành phố Hành Thủy ở Giang Nam có hơn hai ngàn quần chúng đột nhiên xông vào đập phá khu công nghiệp vừa khai phá.
Cục công an thành phố Hành Thủy vội vàng điều động cảnh sát và bộ đội đến khống chế cục diện nhưng hiệu quả tương đối không lý tưởng, sau đó dân chúng và cảnh sát dẫn đến xung đột, nhiều xe cảnh sát cũng bị dân chúng đập phá thiêu hủy, cục diện nhanh chóng không khống chế được.
Cục công an tỉnh Giang Nam, đội cảnh sương cơ động nhanh chóng được điều động, tổng công có vài ngàn cảnh sát và bộ đội phóng đến thành phố Hành Thủy, phân khu ở Hành Thủy cũng khẩn cấp điều động bộ đội chi viện khống chế cục diện. Mãi đến sáng ngày mồng hai tháng giêng mới cơ bản khống chế tình hình.
Trương Thanh Vân nghe được tin tức này, hắn nghĩ đến thời điểm chạm trán giữa các thành viên Triệu gia, trong lòng rất cảm thán. Hắn biết rõ, khi tin tức truyền ra thì đám tai to mặt lớn của Triệu gia đã biết sự việc tiến triển quá ác liệt, vì vậy đám người bọn họ chạm trán với mục đích căn bản là thảo luận làm sao tránh hại kiếm lợi.
Trương Thanh Vân phán đoán trước khi dùng cơm thì Triệu Văn Phong còn chưa biết Giang Nam có chuyện xảy ra, rất có thể là sau khi dùng cơm xong thì hắn mới được thông báo tin tức, chỉ cần xem xét tâm tình tương phải trước và sau khi dùng cơm của hắn thì hoàn toàn có thể thấy được vấn đề.
Không thể nghi ngờ, sự kiện ở Hành Thủy rõ ràng là tai họa bất ngờ với Triệu Văn Phong, trước đó hắn đã đắc tội với người ở Giang Nam, bây giờ tiến triển sự việc có tính chất ác liệt, nếu hắn muốn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ chủ tịch Giang Nam thì rất khó khăn.
Ngay sau đó các bộ và ủy ban trung ương phái tổ công tác chuyên môn xuống Giang Nam, vài ngày sau tin tức ở Giang Nam cũng lần lượt truyền về thủ đô, điều này làm thủ đô chấn động.
Dựa theo tin tức ở thủ đô, sự kiện bạo loạn ở Hành Thủy lần này có nguyên nhân chính là khối chính quyền thu đất quy hoạch khu công nghiệp, điều này làm cho mâu thuẫn xã hội bùng phát gay gắt, dân chúng nhiều lần tố cáo, nhiều lần tìm chính quyền bàn luận nhưng đều bị áp chế.
Cũng vì khối chính quyền thành phố Hành Thủy không biết xử lý vấn đề, vì vậy mà dân chúng oán hận quá sâu, cuối cùng có người đứng ra liên lạc, lợi dụng thời cơ chính quyền khống chế tình hình kém vào lúc tết nhất, vì vậy mà tạo ra một sự kiện bạo lực làm cả nước sợ hãi.
Tất nhiên Trương Thanh Vân biết được những tin tức này đều từ những con đường đặc biệt, trước đó chính phủ đã quyết định hạn chế đưa tin về sự kiện lần này. Vấn đề được quan tâm nhất vẫn là truy cứu những quan viên có trách nhiệm, trước mắt vẫn còn nằm trong vòng điều tra, nhưng tất cả đầu mâu đầu chĩa về phía những biện pháp thi hành chính trị quá bất công của khối chính quyền tỉnh Giang Nam. Chỉ cần xem mức độ tiến triển của sự việc thì thấy Triệu Văn Phong khó thể vượt qua cửa ải lần này.
Bây giờ quốc hội đang mời họp, khối pháp ủy trung ương đều hô hào đẩy mạnh những hành động ổn định trật tự xã hội từ nửa năm trước, ý đồ chính là cố gắng giải quyết mâu thuẫn xã hội đang trở nên gay gắt, nhiệm vụ quan trọng nhất là giữ vững tính ổn định. Lần này Giang Nam chợt xuất hiện sai lầm lớn, những lãnh đạo tương quan nhất định sẽ được xử lý nghiêm túc.
Họa vô đơn chí, khi Trương Thanh Vân đang định xâm nhập tìm hiểu vấn đề của Giang Nam thì bộ thương mại cũng xảy ra chuyện lớn. Nhân viên công tác của ủy ban kỷ luật trung ương tiến vào chiếm giữa văn phòng của ủy ban kỷ luật, tổ công tác kiểm tra kỷ luật của bộ thương mại lập tức bị di lý điều tra.
Bầu không khí trong bộ thương mại lập tức trở nên căng thẳng.
Bộ thương mại lập tức tổ chức hội nghị cán bộ trên cấp phòng, ngay từ đầu hội nghị bộ trưởng Ngụy Tống Bình đã tuyên bố mệnh lệnh của trung ương, yêu cầu tất cả cán bộ đình chỉ tất cả công tác ra ngoài tìm hiểu, tất cả cán bộ trên cấp phòng ở bộ thương mại không được rời khỏi thủ đô nửa bước.
Những lãnh đạo phòng ban thiết lập ở các địa phương của bộ thương mại cũng được yêu cầu về thủ đô tham gia hội nghị, bầu không khí căng thẳng chưa từng có.
Phần lớn mọi người đều choáng váng vì biến đổi quá bất ngờ, ai cũng không biết có chuyện gì xảy ra, tất cả bộ thương mại từ trên xuống dưới, ai cũng bàng hoàng.
Phòng họp số hai của bộ thương mại, bên trong là tất cả thành viên ban ngành của bộ thương mại mà phó thư ký ủy ban kỷ luật trung ương Mạc Hồng Viễn. Tất cả chỗ ngồi đều được lấp kín nhưng vị trí dưới tay Trương Thanh Vân lại không có ai, có vẻ rất chướng mắt và đột ngột.
Hội nghị còn chưa bắt đầu nhưng tất cả mọi người tham gia đều hiểu rõ, vị phó bộ trưởng Lưu Húc Đông xếp ở vị trí thứ ba trong bộ thương mại đã xảy ra chuyện. Lưu Húc Đông là bộ trưởng có tư cách lâu đời ở bộ thương mại, lão là người được phân công quản lý trật tự thị trường, cục lưu thông, cục thương vụ điện tử, đây là những ban ngành khá quan trọng, là những cục có thực quyền lớn trong bộ thương mại.
Dưới tình huống ủy ban kỷ luật trung ương tiến vào bộ thương mại, tất cả thành viên ban ngành đều tham gia họp, chỉ có Lưu Húc Đông là vắng mặt, điều này đã cơ bản nói rõ vấn đề. Trương Thanh Vân cũng thầm khiếp sợ, khó trách trung ương có động tĩnh lớn như vậy, có lẽ sự việc của Lưu Húc Đông sẽ có liên quan rất rộng.
Trương Thanh Vân có thể coi là người mới ở bộ thương mại, hắn chỉ gặp mặt Lưu Húc Đông một lần. Ấn tượng của hắn về Lưu Húc Đông là một người ít nói ít cười, cả ngày đều rất nghiêm túc. Hơn nữa vóc dáng Lưu Húc Đông cũng không cao, đầu tóc trắng bệch nhưng không nhuộm, nhìn qua có vẻ khá già nua.
Trong tất cả đám người ngồi đây thì bình tĩnh nhất chỉ có Trương Thanh Vân, hắn là người duy nhất có ít liên hệ với Lưu Húc Đông. Chẳng qua Lưu Húc Đông chỉ là một quan viên cấp phó bộ, tuy cán bộ phó bộ rớt ngựa cũng coi là án lớn nhưng những ví dụ như vậy ở trong nước cũng không phải là số ít, Trương Thanh Vân cũng không quá bất ngờ.
Nhưng ngoài Trương Thanh Vân ra, tất cả mọi người đều không nghĩ như vậy. Trương Thanh Vân đảo mắt qua gương mặt mọi người, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, ngay cả Ngụy Tống Bình gần đây cực kỳ hòa nhã cũng rất khó coi, hình tượng kém xa ngày thường, làm người ta cảm thấy sự tương phản khó thích ứng.
Thực tế tâm tình của Ngụy Tống Bình rất trầm trọng, Lưu Húc Đông là người thế nào? Đây chính là nhân vật nguyên lão ở bộ thương mại, lý lịch còn già cỗi hơn cả Ngụy Tống Bình, không ai hiểu quyền lợi thật sự trong tay Lưu Húc Đông hơn Ngụy Tống Bình. Bình thường Ngụy Tống Bình rất tôn trọng những gì Lưu Húc Đông được phân công quản lý, trên cơ bản lão rất ít khi hỏi đến, như vậy bên trong có bao nhiêu vấn đề liên lụy? Nếu vấn đề quá nghiêm trọng thì Ngụy Tống Bình lão có gánh được trách nhiệm hay không?
Đặc biệt là cục trật tự thị trường, đây là ban ngành giám thị trật tự thị trường trong nước, đặt ra quy phạm cho thị trường. Nếu trong công tác này chỉ có chút thành kiến, như vậy sẽ sinh ra chuyện lớn khó lường. Bây giờ sự việc tiến triển quá đột nhiên, trong lòng Ngụy Tống Bình sao có thể chống đỡ được áp lực quá mạnh?
Tất nhiên những người còn lại cũng có tâm tư như Ngụy Tống Bình. Bộ thương mại có tám bị phó bộ trưởng, có bốn trợ lý bộ trưởng, hôm nay ngoài Lưu Húc Đông không đến thì tất cả đều có mặt, dù là bình thường thì tập hợp đầy đủ thế này cũng không nhiều. Quyền lực trên tay Lưu Húc Đông là quá nặng, người đang ngồi đây có ai không quan hệ với lão? Đây là chuyện thường, những ý nghĩ như vậy xẹt qua đầu mọi người làm cho bầu không khí hội nghị càng thêm căng thẳng.
Phó bí thư ủy ban kỷ luật trung ương Mạc Hồng Viễn ngồi ở vị trí trung tâm, bình thường hắn cao lớn dũng mãnh, trên mắt có hai hàng chân mày tằm càng làm hắn có thêm vài phần uy nghiêm. Sau lưng hắn là cờ đảng và quốc huy, có dòng chữ "vì nhân dân phục vụ", dòng chữ to lớn cực kỳ có lực làm người ta cảm thấy một sức ép vô hình.
Sau khi tất cả ngồi xuống thì Mạc Hồng Viễn cũng không nói lời nào giống như đang làm cho bầu không khí càng thêm đậm đặc, giống như hắn muốn đợi đến khi bầu không khí căng thẳng nhất mới mở miệng.
Phòng họp cực kỳ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, dưới tình cảnh này thì thời gian giống như đặc biệt chậm, người nào cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn, bầu không khí chung quanh giống như có luồng uy áp vô tận làm người ta cảm thấy khó thở.
- Các vị, có lẽ mọi người cũng dự đoán được những sự việc sẽ phát sinh sau này.
Mạc Hồng Viễn cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói của hắn rất lớn, vừa mới mở miệng thì người nào trong phòng họp cũng ngồi thẳng người rất mất tự nhiên. Ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua mặt mọi người, sau đó bắt đầu dùng giọng êm tai để nói rõ mọi việc.
Thì ra Lưu Húc Đông đã bỏ chạy, thời gian là trước tết, trong chuyến viếng thăm Châu Phi thì đột nhiên đi vòng qua Libya, sau đó từ Lybya chạy sang Pháp, từ Pháp chạy đến Canada. Khi lão có hành động thì cả bộ thương mại đều không biết gì, mãi đến khi những nhân viên chuyến thăm đến Nam Phi và phát hiện tình huống không bình thường mới điện thoại báo cáo tình huống với Ngụy Tống Bình. Lúc đó Ngụy Tống Bình mới từ Nam Mỹ quay về, lão cũng không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vì vậy nhanh chóng điện thoại cho tổ trưởng tổ kiểm tra kỷ luật Hoàng Quang Thải, trước tiên hỏi rõ tình huống. nguồn Đọc Truyện
Ai biết Hầu Quốc Trụ căn bản không quan tâm đến vấn đề này, vốn sự việc đã xảy ra trước tết nhưng mãi đến ngày mùng năm tết mới biết Lưu Húc Đông đã sang Canada. Lưu Húc Đông chủ động điện thoại cho Ngụy Tống Bình, vì vậy Ngụy Tống Bình mới biết đối phương đã bỏ chạy.
Sau đó tất nhiên là ủy ban kỷ luật trung ương vào cuộc, kết quả là như bây giờ, phó bí thư ủy ban kỷ luật trung ương Mạc Hồng Viễn tự mình dẫn đội ngũ vào trong bộ thương mại điều tra sự việc.
Mạc Hồng Viễn thông báo xong tình huống thì gương mặt tối sầm, hắn nói:
- Tình huống cơ bản là như vậy, bây giờ tôi cường điệu kỷ luật, bây giờ vấn đề Lưu Húc Đông bỏ chạy và hướng đi của anh ta là tuyệt mật, dù là ai cũng không được tiết lộ ra ngoài.
- Mặt khác, vì mức độ đặc thù của vụ án và tình tiết nghiêm trọng, ủy ban kỷ luật trung ương quyết định khoảng thời gian gần đây tất cả đồng chí bộ thương mại cần hạn chế ra ngoài công tác, tất cả công cụ truyền tin của các đồng chí sẽ bi quản chế. Điều này không có nghĩa là tất cả đồng chí đều là đối tượng khả nghi, hy vọng mọi người không khủng hoảng tất yếu. Hơn nữa tôi cũng có thể nói rõ với mọi người, tình hình sẽ không kéo dài quá lâu, vì vậy hy vọng các vị có thể làm nhiều công tác để mọi người có tư tưởng đoan chính, chăm chú phối hợp công tác...
Mạc Hồng Viễn nói ra những chuyện mà mọi người cần phối hợp, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, cuối cùng hắn nói:
- Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây kết thúc, tất cả đều là cán bộ cao cấp của lãnh đạo, tôi hy vọng chuyện lần này không ảnh hưởng đến công tác của mọi người, được rồi, tản ra.
Trương Thanh Vân đứng lên, Ngụy Tống Bình nháy mắt nói hắn chờ chút. Trương Thanh Vân đành phải thu dọn đồ đạc, chờ mọi người ra cửa. Lúc sau Ngụy Tống Bình đứng lên đóng cửa, sau đó lão bước đến bên cạnh Trương Thanh Vân ngồi xuống, lão nói:
- Phó bộ trưởng Trương, từ hôm nay trở đi anh là là bộ trưởng tạm thời của bộ thương mại, tôi và anh sẽ trao đổi chức vụ, mãi đến khi vụ án chấm dứt đều là như vậy.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Ngụy Tống Bình nghiêm túc nói:
- Đây là quyết định của trung ương, trong cả ban ngành chỉ có tôi và anh biết rõ, cần phải tuyệt đối giữ bí mật.