Bỏ Tù Chồng Cũ

Chương 7: Tự giải quyết.




Đôi khi cái chết mang lại cho ta sự giải thoát. Không thể nào chối cãi sự quan trọng của cái chết. Sự bất thình lình của nó và sự hiển nhiên của nó. Hầu như ai cũng phải đối diện với cái chết một lần trong đời. Thế đã ai nghĩ, sao chúng ta không chết quách cho rồi chưa?

Riêng Nhã Thi thì có. Cô nghĩ mình nên chết quách cho rồi. Bởi nếu cô có sống tiếp thì cũng như là chết thôi. Bởi nếu có sống tiếp, thì chẳng phải vẫn sẽ sống "một đời" với Huy hay sao?

Đêm qua, sau khi xảy ra giao cấu trên xe. Thi nằm buông mình xuống, không cử động mà để Huy bế cơ thể trần truồng đầy vết xấu hổ của cô vào nhà, đặt xuống giường. Cô cảm giác như thể bản thân mình đang chết vậy. Khi mà mọi thứ xung quanh cô vẫn đang vận hành theo cách của nó, thì Nhã Thi nằm ở đây, buông mình và yên lặng. Hệt như một cái xác không hồn, lạnh lẽo giữa căn phòng tịch mịch.

Cô lướt xuống nhà như một bóng ma. Bộ váy trắng dài tay đã che hết những dấu vết tối qua. Thi nghe tiếng dì tư đang hát vang lên lời bài hát Diễm Xưa. Kèm theo tiếng hát là tiếng xèo xèo của món bò xào hành mà Thi từng rất thích. Cô lặng lẽ tiến đến ghế so pha. Ngồi xuống đối diện với màn hình tivi đen đặc.

Một lúc thật lâu sau đó. Nhã Thi cảm thấy khó thở kinh khủng. Như thể có một con dao. Trong người cô. Đang cứa đứt mọi thứ. Từ những mạch máu đến những dây thần kinh mỏng manh. Cô đau. Cô nhức. Tù túng. Và khó chịu kinh khủng.

– ĐIÊN RỒI! – Thi ôm đầu hét lớn. Cô đứng lên. Dậm chân huỳnh huỵch xuống nhà hồi lâu rồi chạy lên lầu.

Lối ra ngoài hàng lang phòng ngủ đã bị Huy khóa lại. Chạy xuống nhà dưới thì bị hai tên vệ sĩ canh gác. Khó chịu thật! Khi bản thân y như một con thú. Bị nuôi nhốt trong nhà lâu ngày. Tức giận. Mất kiểm soát. Cô chạy huỳnh huỵch từ dưới lên trên. Từ đằng sau ra đằng trước. Chỉ để nhận ra mình đang còn sống. Để giải thoát khỏi sự kìm kẹp vô hình mà chính cô tự đeo vào.

Thấy Thi cứ chạy lòng vòng quanh nhà. Dì tư và hai người vệ sĩ đã khống chế cô lại. Rồi tiêm cho Thi một mũi thuốc an thần. Cô thiếp đi trên tay người vệ sĩ. Tỉnh giấc trong phòng ngủ của mình. Chiếc bàn cạnh giường đã xuất hiện một một tô cháo thịt bằm ngào ngạt hương thơm. Còn ánh sáng ngoài kia cứ bất chấp mọi thứ mà chiếu vào phòng.

Điên thật. Mọi thứ trong này thật điên! Tại sao cô phải chịu đựng mọi thứ? Tại sao dù đã bao lần cô nói rằng mình muốn được giúp đỡ, cô điều bị từ chối? Tại sao người ta thật dễ dàng tin tưởng vào những kẻ đạo mạo, nhưng lại tầm thường như thế? Điên! Tại chúng điên hết rồi. Chưa có giống loài nào điên như cách con người đang làm. Họ bỏ qua những thứ thực tế thấy được, chỉ tin vào những câu từ ngọt như rót mật vào tai. Họ dễ dàng tin tưởng một báo lá cải chứ không tin lời kêu cứu từ một con người!

– BỌN ĐIÊN NÀY!

Nhã Thi hét lên. Thuận tay ném tô cháo trên bàn vỡ vụn. Mảnh vỡ trắng tinh dính đôi chút cháo làm Nhã Thi tỉnh ngộ. Cô không thể chấp nhận hiện thực nghiệt ngã này. Cô quỳ xuống. Bò chậm dần đến chỗ cái tô bể. Đôi tay run rẩy cầm lên một mảnh vỡ trắng muốt. Nhưng, dơ quá!

Ngay lập tức, Nhã Thi đứng dậy, chạy vào nhà tắm. Rửa vội vã mảnh vỡ ấy. Cô chà rửa kỹ đến mức những cạnh sắt nhọn cứa lòng bàn tay. Tứa máu ra cả một bồn rửa, rồi tất cả chất lỏng màu đỏ đó trôi tuột xuống lỗ thoát nước.



Thi mở vòi nước trong bồn tắm. Hai bàn tay đang chảy máu nhúng vào dòng nước đang ngày càng dâng lên. Đưa qua đưa lại và nhìn những giọt máu từ từ chảy ra khỏi vết thương. Đến khi bồn tắm đã đủ nước. Nhã Thi mới trèo vào bồn. Dùng dòng nước đỏ ấy tát lên mặt. Váy và tóc. Bộ váy ngủ trắng giờ đây ướt nhẹp nước và nhuộm một màu đỏ nhạt.

Thi đưa tay trái mình lên. Cổ tay trái nổi ba đường gân xanh. Cô cắt thật nhiều đường, để chắc chắn mình sẽ chết. Rồi tay trái đang đau đớn ấy lại run rẩy cầm mảnh vỡ. Làm điều tương tự với tay còn lại.

Xong cô cầm chặt mảnh vỡ trong lòng bàn tay phải. Để hai tay xuống nước. Ngắm nhìn những dòng nước và máu hòa làm một. Cô nghĩ hẳn cảnh tượng này kinh dị và ám ảnh lắm. Nhưng cô thích điều đó. Thích để cho hắn ta ám ảnh cô. Thích để cho những người cô đã nhờ giúp đỡ mãi mãi không quên được cô. Họ sẽ khắc sâu mãi hình ảnh một Nhã Thi tuyệt vọng vì lời cầu cứu không được họ đáp lại. Như thể chính họ đã hại chết cô.

Nỗi đau đớn cứ như thế râm ran ở hai bàn tay cô. Rồi thời khắc mắt cô sụp xuống. Bóng tối đè dần lên khuôn ngực Thi. Trong một lúc, Thi tưởng mình đã chết.

...*...

...* *...

Tình một đêm là một trào lưu của các người trẻ thời nay. Đức Minh từng không thích điều ấy. Cho đến khi anh bị một cô gái hấp dẫn cuốn anh vào khách sạn. Hai người họ ăn nằm với nhau anh chưa biết tên cô gái ấy là gì. Minh nghĩ nếu như hôm qua anh không uống hai cốc bia. Thì cũng sẽ không vượt quá giới hạn như thế.

Sau tình một đêm. Chắc người ta nghĩ Minh sẽ trở về nhịp sinh hoạt bình thường. Nhưng anh lại đi đến bệnh viện để có thể kiểm tra lại cho chắc. Nếu cô gái anh ngủ cùng tối qua ở đây, anh cũng sẽ rủ cô ấy đi kiểm tra. Dù không biết sớm như vậy có phát hiện ra bệnh gì không, nhưng Minh vẫn muốn bản thân cảm thấy mình khỏe mạnh hơn. Với cả, cũng đã đến lịch hẹn khám với bệnh viện rồi.

Lộc Quan là một thành phố phát triển. Với từng hoạt động khác nhau sẽ chia thành từng khu khác nhau. Ví như bệnh viện sẽ có riêng một khu. Bệnh viện nhi, bệnh viện phụ sản, bệnh viện công, bệnh viện tư … đều đủ cả. Đương nhiên cái khu mà Minh đang nghĩ đến thì thường không dành cho người có mức thu nhập tầm trung trở xuống.

Buổi khám hoàn tất. Tạm thời chưa có dấu hiệu gì về các bệnh tình dục. Nhưng anh buộc phải quay lại đây sau lần lượt 2 tuần, 3 tuần và 6 tuần để kiểm tra bệnh lậu, giang mai, và HIV,...

Sẵn ghé qua bệnh viện, anh đã đi đến thăm người bạn của mình làm bác sĩ ở khoa phụ sản. Trên đường đi, anh nghe loáng thoáng đâu đó hai người trẻ đang nói chuyện với nhau.

– Huy hả? Nhật Huy á hả?



– Ừ, mới lúc nãy ông đó ẳm một cô gái máu me đầy người vào bệnh viện. Nghe nói đâu là cắt cổ tay tự sát đó bà.

– Mà bà chắc đó là ông Huy không?

– Ngày nào bà cũng đưa cái báo có mặt ông ấy chình ình cho đọc. Không chắc 100% thì cũng phải chắc 88% chứ.

Nghe đến từ Nhật Huy quen thuộc khiến Minh có đôi chút lạnh gáy. Anh bỗng nghĩ đến việc cô gái hôm qua cầu xin sự giúp đỡ từ anh. Có chăng vì lời từ chối ấy mà cô đã tự sát không?

– Minh. Mày làm gì ở đây vậy?

Phạm Đình Khoa vỗ vai anh. Dáng người của nó cao ráo, nhưng lại mảnh khảnh hơn anh nhiều.

– Khoan nói chuyện đó đã. Nay có người tự sát đưa vào cấp cứu phải không? Người đó sao rồi?

Đình Khoa nhíu mày lại một lát, rồi trả lời:

– Không sao rồi. Đang ở phòng 571 ấy.

Không thèm trả lời Khoa, Đức Minh chạy đến thanh máy. Đi lên tầng 5 của bệnh viện. Chạy dọc hành lang kiếm cho ra phòng 571. Cuối cùng thì căn phòng ấy cũng xuất hiện. Người nằm trên giường đúng là cô gái hôm qua anh gặp. Khuôn mặt lộng lẫy hôm qua giờ đây bỗng xanh xao đến lạ. Không biết là do ảo giác hay do tâm lí thương cảm, mà anh thấy cô như gầy hơn hôm qua gấp mười lần.

Cạnh cô là người đàn ông đạo mạo, với trang phục dính máu đỏ chói. Hắn đang vui đầu và hai bàn tay. Trông có vẻ đau đớn lắm. Minh lại nhắc nhở bản thân, hắn có giống một kẻ bạo lực vợ mình không? Hắn có giống kẻ ép vợ mình phải tự tử không? Làm sao được chứ! Trông hắn đau khổ đến thế cơ mà.

Đức Minh lủi thủi rời khỏi phòng bệnh. Có thể Nhã Thi tự tử vì lẽ gì đó khác. Vì áp lực công việc, vì trầm cảm, hay vì bất kỳ bệnh tâm lý nào khác mà thôi. Không còn lý do gì nữa cả.