Đức Minh và Nhã Thi về đến nhà vào lúc mười một giờ trưa. Thi vào thẳng trong nhà mà không thèm nói một lời nào với anh. Cô cảm thấy bản thân ngu muội ghê gớm. Đã bị một lần với Huy rồi mà vẫn chưa giác ngộ hay sao? Giờ đây, để cô đoán nhé, Minh sẽ tìm cách gì đó để xa lánh cô trong một thời gian rồi chia tay.
Chị hai, Khoa và Tiểu Ái đang ngồi trong nhà. Thấy Thi và Minh về ai nấy cũng đều ngạc nhiên. Chị Nhã hỏi:
– Sao hai đứa về sớm vậy?
Thi chán nản ngồi xuống cạnh chị hai, đáp:
– Không có gì chơi hết. Chán nên về chị ạ.
Đình Khoa nhìn Đức Minh với một ánh mắt đầy nghi ngờ. Mà không chỉ có Khoa. Mọi ánh mắt trong nhà đều đổ dồn lên Minh, khiến anh khó chịu không thôi.
Anh nhìn từng người một và hỏi:
– Vậy mọi người làm gì tụ họp đầy đủ vậy?
– Em bị ba nhốt ở nhà mấy ngày qua. Rồi em trốn thoát hồi tối nhờ anh Khoa. Giờ đây là người yêu cũ của em. Và giận em mất rồi.
Đình Khoa thở dài và nhắm mắt lại, như thể làm thế cậu ta sẽ trở nên tàng hình trong mắt họ vậy.
– Và em có thông tin hay ho cho mọi người đây. Huy không phải tìm cách kiện Thi đâu. Ban đầu là vậy, sau thì hắn biết là không có khả năng. Nên mời ba em về làm người tư vấn pháp lí. Có ai cho em biết chuyện gì xảy ra với công ty của Huy không?
Minh nhìn Thi với ánh mắt đầy tình cảm, rồi bảo:
– Anh nói với tất cả những cô chú làm doanh nghiệp gần đó rằng nghe đồn Huy Connect lấy cắp thông tin của khách hàng và bán nó tràn lan trên mạng. Và, chà, có một vài người khách đã đi điều tra. Anh đoán vậy.
Nhã Thi bật cười. Nhưng cô chợt nhớ đến một điều khá quan trọng nên lên tiếng hỏi Ái:
– Sao bà biết? Bà và ba làm thân lại rồi à?
– Em biết chuyện của Tiểu Ái và ba cô ấy à?
Đình Khoa hỏi trước khi Tiểu Ái kịp trả lời. Cậu hỏi bằng một khuôn mặt cực-kỳ-khó-chịu! Thi và Tiểu Ái đã bắt đầu nhắn tin riêng với nhau từ lâu, và may mắn sao đó cô được Tiểu Ái dành một đêm ra để vừa khóc vừa kể tất tần tật chuyện nhỏ cho nghe.
Tiểu Ái khoanh tay, ngẩng mặt lên cao và chọn cách làm lơ Đình Khoa đi, rồi đáp:
– Bà có nghe đoạn tôi trốn đi không? Ba và tôi coi như xong rồi. Dì ruột kiêm mẹ kế tôi nói đấy.
Nghe đến đây, Khoa gay gắt lên tiếng:
– Làm sao mà tin bà ta được?
Tiểu Ái nhìn chằm chằm vào Khoa và bảo:
– Em chỉ tin, vậy thôi. Cảm giác của em là vậy mà.
– Đôi lúc cảm tính không hữu dụng đâu.
Nói đến đây, Minh tằng hắng một tiếng rất to. Và bảo:
– Trước tao cũng dùng cảm tính của mình để cứu Thi.
– Mày không tính.
– Sao lại không tính?
– THÔI!
Chị Nhã gầm một tiếng. Đám oắt con lập tức im lặng hết để nghe chị già trình bày.
– Chị cảm thấy Khoa nói đúng. Dù sao thì cũng chỉ là một lời nói. Mình phải tính mấy thủ tục pháp lí trước khi Huy thật sự kiếm cách kiện ngược lại Thi.
Tiểu Ái nhún vai:
– Dễ ẹt. Thi tố cáo Huy tội bạo lực gia đình. Đừng có ai nói với tôi là ly hôn rồi mà sao tố cáo được. Ly hôn rồi không có nghĩa thằng Huy không phải kẻ bạo lực, cũng chẳng có luật nào đề ra thời hạn cho nạn nhân kiện cả. Nhưng có điều, để càng lâu, mọi chuyện càng khó làm rõ thôi.
– Nhưng… – Đức Minh lên tiếng sau một hồi lâu khoanh tay lại suy nghĩ. – Thi đã nói là không muốn kiện. Anh thấy Thi không sai khi muốn yên ổn. Huy xen vào đời cô ấy nhiều rồi. Không thể nào để hắn xen vào cuộc đời cô ấy khi hai người đã ly hôn.
Nghe anh nói mà Thi chỉ muốn nhào lại hôn anh một nghìn cái. Ra là anh vẫn quan tâm Thi. Vẫn nghe lời Thi nói. Và vẫn tôn trọng những quyết định của cô. Nhưng sao anh lại xa lánh và lạnh nhạt với cô cả ngày hôm nay vậy chứ?
– Đâu phải không tố cáo là xong. Thế anh thấy việc Thi không tố cáo có làm nên cơm cháo gì không? Thằng Huy còn nghĩ Thi sợ mấy cái lời đe dọa của hắn cơ mà. Này mà kiện thì chỉ có tội càng thêm tội. Đối với em, Thi chỉ có thể yên ổn khi nào xử cho xong thằng Huy thì mới được.
Thấy Minh vẫn còn lên tiếng giúp cô gì đó, Thi bảo luôn:
– Vậy thì tố cáo đi. Cái đó… tôi phải làm sao?
Chị Nhã và Tiểu Ái cùng nở một nụ cười tươi rói. Tiểu Ái nói:
– Chỉ cần bà đồng ý thôi cưng à. Mấy cái giấy tờ thì tôi và chị Nhã làm cho bà từ lâu rồi.
Những người còn lại trong nhà nhìn hai người họ như thể quái vật ấy. Ngay cả chuyện biết trước Thi rồi cũng sẽ tố cáo Huy. Khi nghĩ về điều ấy, cô không biết bản thân nên vui hay nên buồn. Hay chỉ đơn giản là gửi một lời cảm ơn đến bọn họ nữa.
Điện thoại chị Nhã reo lên. Chị bắt máy lên tiếng ừ, rồi lại kêu gọi cho Nương nào đó đi. Sau khi cúp, chị bảo Thi:
– Sắp có nhiều khách đến lắm. Em với chị qua bên đó phụ nhân viên đón họ.
Đương nhiên Nhã Thi đồng ý. Mặc cho Đức Minh đang ngồi đối diện phản đối vì nghĩ cô cần được nghỉ ngơi nhiều hơn. Thi cứ tự hỏi mãi, hôm nay anh làm sao ấy nhỉ? Rõ ràng vẫn quan tâm cô. Nhưng lạ lắm. Hôm qua còn gào lên vì cô không cho anh hôn. Hôm nay thì lại không thèm cả nắm tay hay ôm ngoài đường. Anh trở nên nghe lời cô như vậy từ khi nào thế nhỉ?
Không có quá nhiều thời gian để tìm hiểu chuyện đó. Chị Nhã bình tĩnh dắt Thi qua quán. Ánh mắt tràn đầy ẩn ý khi nhìn Ái và Khoa. Nếu vào hang cọp không được, thì phải dụ rắn ra khỏi hang thôi. Càng lâu càng bất lợi. Thế sao không là hôm nay?