Việc cố gắng là một người tốt, có khó khăn hơn việc trở thành một kẻ xấu không nhỉ?
Đối với Minh mà nói. Chuyện làm một kẻ xấu thực sự rất khó khăn. Anh không thể tin được có người thực sự không nhìn ra chính bản thân họ có thể làm gì cho cuộc đời của người khác. Khi chia sẻ điều này với ba mẹ. Họ thường bảo anh hãy ngưng ngay việc lý tưởng hóa cuộc sống này đi, ngoài kia đầy kẻ xấu. Nhưng Minh nghĩ, dù ngoài kia có đầy kẻ xấu đi chăng nữa, thì tại sao anh bắt buộc phải trở thành kẻ xấu nốt?
Trần Đức Minh đặt tạ xuống sàn nhà. Anh uống vào một ngụm nước. Ấy rồi ngồi thờ ra một chỗ để nghĩ đến những chuyện đang dang dở. Anh không thể ngừng nghĩ đến trách nhiệm của mình với thế giới. Đến trách nhiệm của anh với những người yếu thế hơn. Dù nghĩ đến điều đó không giúp gì được cho anh cả. Nhưng Minh tin rằng việc anh là một người tốt, thì hay ho hơn nhiều việc cố nặn bản thân ra một kẻ khốn nạn. Chỉ vì thiên hạ thấy thế là ngầu.
Anh tắt máy quay phim. Kiểm tra đi kiểm tra lại đoạn vừa quay xong mới ngồi xuống đất. Làm công việc này cũng lâu. Nhưng giờ đây Minh thấy chán kinh khủng. Cái việc cố gắng chia sẻ cuộc sống hằng ngày của mình không làm anh kiếm được nhiều tiền mỗi tháng. Ít nhất với Minh thì nhiêu tiền đó sẽ không đủ nuôi anh, nếu anh không làm thêm công việc ba giao ở công ty. Minh thở dài ra mỗi lần nghĩ đến câu của ba. Ông ấy đã bảo rằng: "Đam mê không thể mang lại sự giàu có. Nhưng sự giàu có lại giúp con đạt được đam mê."
Việc luôn phải nằm trong sự áp lực kéo dài khiến anh mệt mỏi. Và anh muốn dừng cái việc được gọi là "đam mê" này lại. Để tiếp bước ba mà trở thành "ông trùm du lịch" ở cái thành phố Lộc Quan này…
Minh rời khỏi phòng gym khi trời đã chập tối. Giờ đây anh chỉ muốn nhanh nhanh về nhà để tắm một cái cho đã người. Nhưng có chuyện xảy ra trên đường anh đi lấy xe.
Đó là một chuyện vừa buồn cười, vừa đáng khinh bỉ khủng khiếp. Người đàn ông to lớn, với cơ bắp đồ sộ. Đang ưỡn ngực lên mà hỏi thanh niên nhỏ hơn hắn rất nhiều:
– Mày biết tao là ai không?
Thanh niên bị dằn mặt thì gầy nhom. Cậu ta như thể càng lúc càng teo nhỏ hơn khi đứng cạnh tạng người to lớn kia vậy.
Đức Minh đứng dựa người lên xe ô tô. Do dự với việc có nên bỏ mặt cậu trai trẻ nhỏ con kia không. Cậu ta trông thật đáng thương và đáng được giúp đỡ. Nhưng có vẻ những người xung quanh chẳng thấy cậu ta đáng được giúp, chỉ vì cậu ấy là con trai.
Cố gắng dặn lòng rằng hãy mặc kệ chuyện thiên hạ và về đi. Vì đây cũng không phải là lần đầu tiên anh gặp rắc rối khi giúp người. Chuyện đưa người bị tai nạn giao thông vào viện đã giúp anh may hai mũi ở cằm rồi. Nếu xen vào chuyện này nữa thì anh chỉ có nữa mà phẫu thuật lại cả mặt. Nhưng mà… nhìn coi. Cái cách kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu thật đê hèn và đốn mạt. Việc sử dụng sức mạnh trời ban của bản thân cho việc ăn hiếp kẻ yếu hơn thì thật đáng khinh bỉ.
Cậu chàng nhỏ con đang lắp bắp xin lỗi. Nhưng gã đàn ông kia đã vung tay, trên đà quất thẳng vào mặt chàng thanh niên. Nấm đấm của gã nằm giữa không trung vì đã bị Minh chộp lấy. Anh đẩy gã ngã xuống đất.
Tự ái vì thấy mình dễ bị hạ gục như vậy. Gã cơ bắp đứng dậy định nhào tới tấn công Đức Minh thì bị hai người khác bắt giữ. Con người ở đây ngộ thật. Hễ mà không ai mở đầu thì thôi, mà mở đầu một cái là người đu theo đếm không hết. Hai người lôi gã cơ bắp ra, thì lại có vài người khác nói đỡ vài câu cho cậu thanh niên.
Gã cơ bắp còn nhại miệng chửi thề nhiều lắm. Nhưng cũng đã bỏ đi, người xung quanh cũng tẩu tán hết vì không còn chuyện để hóng nữa. Lúc này Minh thở hắt một hơi cảm thấy may mắn vì thoát khỏi chuyện bị tổn thương cơ thể. Lại quay sang cậu trai nọ thì cậu ta đang trợn mắt nhìn mình.
– Ơ. Anh là Minh đúng không? – Cậu ta hỏi.
Đức Minh cười xòa ra đáp:
– Đúng rồi em. Sao vậy?
Đôi mắt của cậu thanh niên lấp lánh. Minh cũng dần hiểu ra được vấn đề. Lại còn tỏ tường hơn khi được giải thích:
– Đó giờ em lười tập Gym lắm. Nhưng nhờ em xem video của anh hằng ngày, nên giờ mới có hứng thú muốn đi học nè. Mới đi học hôm nay mà gặp chuyện rồi. – Câu chàng cười khì, nói tiếp. – Qua hôm nay, em càng thấy bản thân nên tập luyện chăm chỉ hơn nữa. Để em bảo vệ bản thân em, rồi bảo về cả gia đình của em. Anh há!
Nghe câu nói của cậu chàng xa lạ làm lòng Minh thấy ấm lên. Cảm thấy rằng công sức lâu nay của mình không hề uổng phí. Minh hít sâu vào, lấp đầy buồng phổi bằng sự tự hào của bản thân. Làm người tốt đúng thật là ít được lợi về mặt vật chất. Nhưng đôi khi chỉ một sự công nhận cũng khiến chúng ta hạnh phúc cả một ngày.
Thật may sao khi anh vừa mất đi hứng thú quay chụp tiếp thì lại được cậu trai trẻ này châm lên ngọn lửa đam mê. Cũng thật may sao khi anh đã lựa chọn giúp đỡ chứ không phải là ngó lơ.
Hai anh em cảm thấy nói chuyện khá hợp ý nên rủ nhau đi uống cà phê. Ấy rồi từ người xa lạ chuyển thành hai người bạn lúc nào chẳng hay. Cậu chàng này tên Hải. Mới mười tám tuổi. Cậu ta mê đắm trang vlog của Minh như cách cậu ta mê crush của mình vậy. Lại được bữa gặp được người mình yêu thích. Cậu không muốn cuộc gặp này chỉ dừng lại ở đây. Nên tiện thể móc ra một cái thiệp cưới, và bảo:
– Chủ nhật tuần sau là đám cưới chị em. Bả cũng mê anh lắm. Anh đến cho chỉ vui nhe. Địa chỉ với thời gian em để trong thiệp. Nhớ đến nhe anh!
Ơ hay? Em và chị em mê anh nhưng anh có quen hai chị em đâu mà mời cưới anh như đúng rồi vậy kìa? Minh vừa muốn lên tiếng từ chối thì Hải đã đứng dậy.
– Thôi em về trước. Anh nhớ đi đám nhé!
Cậu ta chạy ra khỏi quán cà phê. Làm Minh nhìn tấm thiệp cưới vừa buồn cười lại vừa hoang mang.
Ngẫm lại thì thấy đây cũng không phải lần đầu Minh nhận được một lời mời bất ngờ như vậy từ một người không quen biết. Chấp nhận làm một người truyền cảm hứng trên mạng xã hội là phải chấp nhận chuyện ra đường có người bắt gặp. Còn phải chấp nhận cả chuyện có những người xem anh như một chuẩn mực để noi theo.
Đôi khi Đức Minh sợ rằng mình sẽ bị ngáo quyền lực, lại sẽ cho rằng mình đúng về mọi mảng trong cuộc sống. Thế nên anh luôn nhắc đi nhắc lại rằng mình vẫn là con người. Mà một khi là con người thì chắc chắn sẽ phạm phải sai lầm!
Khi Minh rời khỏi quán cà phê trong sự thỏa mãn, thì ánh đèn ngoài đường đã được bật. Ánh sáng chói lóa như thể những ngôi sao đang chầm chậm mọc lên giữa buổi đêm lạnh lẽo cô độc. Như linh hồn của một người được thắp lên một ngôi sao hy vọng vậy. Nhỏ bé và lấp lánh.
Bà Tư dọn lên bàn món cuối cùng và chuẩn bị rời khỏi nhà để về với gia đình. Cứ mỗi lần nhìn lên vợ của cậu Huy thì lại lạnh người. Bởi cô ta cứ liên tục nhìn vào màn hình tivi tối hù tối mịt. Đôi mắt thì mơ màng hệt một kẻ tâm thần.
Người ta luôn nói về cô gái này như một vị tiên nữ, xinh đẹp và dịu dàng. Rõ ràng cách nói ấy hơi miễn cưỡng. Vì trong suốt thời gian bà ở đây, luôn thấy cô Thi đây trong tình trạng bơ phờ và xanh xao. Rồi bà được cậu Huy tốt bụng kể về căn bệnh của Thi. Cô ta đáng lẽ ra vẫn bình thường, nhưng bị trộm đột nhập vào nhà đánh vào đầu. Thế nên não bị chập. Cô lúc thì bình thường lúc lại lên cơn như kẻ điên. Vậy mà vì yêu nên cậu Huy vẫn cố giữ cô lại chăm sóc. Người gì đâu mà lụy tình thấy sợ. Bà Tư thở dài, một lúc nào đó lại cảm thấy cuộc đời không hẳn quá tệ như bà nghĩ. Đâu đó vẫn có tình yêu thương như cách cậu Huy yêu cô Thi.
Bà ôm giỏ xách ra về. Lúc đi ngang Nhã Thi thì bổng nhiên bị kéo lại. Đôi mắt của cô long lanh nước. Da mặt xanh xao tuy vậy vẫn không thể giấu được nét đẹp xinh của cô. Ấy rồi cũng qua đôi mắt ấy, bà Tư nghĩ chắc cô Thi lại lên cơn rồi.
– Dì! – Cô gọi. – Dì kiếm chị con đi dì. Dì kêu chị con lại rước con đi dì! Đây… đây là số điện thoại của chị con…
Nói rồi cô dúi vào tay bà một mảnh giấy. Trên đó viết một dòng chữ số giống số điện thoại thật. Bà nói:
– Tội thiệt là tội. Huy nó thương cô chết đi sống lại, có gì đâu mà phải điện rước. Thôi cô ngoan, ngồi đây một lúc sau Huy về nhé!
Nhã Thi lắc đầu. Bắt đầu khóc nức nở.
– Không được đâu. Nó đánh con đó dì ơi. Đây nè… – Rồi cô lật tay cô ra cho bà coi hai vết bầm mới toanh. – Dì làm ơn gọi điện cho chị con. Kêu chị con rước con về với.
Bà Tư chậc lưỡi. Chết thật. Cái cô này đã tới giai đoạn tự làm đau mình rồi à?