Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 373: Dạng Sao Chổi Như Cô




“Ông ngoại!”

Bùi Vân Khinh đưa tay đỡ vai của ông, lật mở mí mắt của ông để kiểm tra, lập tức quay sang hướng tài xế sốt ruột kêu to.

“Nhanh. . . Đi đến bệnh viện, nhanh lên!”

Tài xế tăng tốc, Bùi Vân Khinh một tay đỡ vai ông, một tay liền lấy điện thoại ra, tìm kiếm bệnh viện gần nhất, đồng thời liên hệ với bệnh viện để nhanh chóng cấp cứu.

Xe vừa lái vào tới trung tâm cấp cứu gần nhất, nhân viên y tế đã đẩy giường bệnh tới, họ cẩn thận dìu ông cụ nằm lên trên giường bệnh.

La lão gia tử bị đẩy vào phòng cấp cứu, Bùi Vân Khinh nhanh chóng bấm số điện thoại gọi cho cậu cả La Trường An, để báo tin tức cho mọi người.

Mọi người vẫn còn chưa đến, một y tá đã đi ra từ phòng cấp cứu.

Bùi Vân Khinh lo lắng chạy đến, “Y tá, ông ngoại tôi như thế nào rồi?”

“Cô là BÙi tiểu thư đúng không? Bệnh nhân kêu cô đi vào!” Cô y tá nói với giọng trầm thấp.

Trong lòng cô có dự cảm không lành, Bùi Vân Khinh bước vào phòng cấp cứu.

Ở trên giường, La lão gia tử đã tỉnh lại.

Nhưng sắc mặt trắng bệch, có thể nhìn ra được tình trạng của cực kỳ không tốt.

“Ông ngoại?” Chạy nhanh đến bên cạnh, Bùi Vân Khinhlo lắng đỡ cánh tay của ông, nhìn về phía bác sĩ cấp cứu, “Bác sĩ, ông ngoại tôi ông ấy. . .”

“Vân Khinh!” khuôn mặt La lão gia tử nhợt nhạt, cố gắng mở miệng, hướng cô nở nụ cười an ủi, “Con đừng hỏi bác sĩ nữa, ông ngoại. . . Không có. . . Không có việc gì!”

“Ông lúc nãy còn hôn mê, sao mà không có việc gì được?” Bùi Vân Khinh lại lần nữa nhìn về phía bác sĩ, “Bác sĩ. . .”

Bác sĩ nhìn La lão gia tử trên giường bệnh, cất giọng trầm thấp, “Tình hình cụ thể, cô vẫn nên hỏi bệnh nhân đi!”

Thông thường, bác sĩ đều nên nói rõ tình hình cho người nhà bệnh nhân, nếu như không muốn người bệnh biết, chỉ cần lặng lẽ kêu người nhà bệnh nhân ra bên ngoài để nói chuyện.

Bác sĩ nói Lão lão gia tử nói chuyện với cô, như này thật là khác thường, lẽ nào ông ngoại. . .?

Tim của Bùi Vân Khinh ngày càng chìm xuống, cô cẩn thận nâng bàn tay La lão gia tử, lo lắng hỏi ông.

“Ông ngoại, rốt cuộc là như thế nào rồi?”

La lão gia tử hít sâu một hơi, đang định nói chuyện.

Cửa phòng cấp cứu bất ngờ bị đẩy ra.

“Ba!”

“Ông nội!”. . .

Tiếng bước chân vang lớn, ba người nhà La Trường An và vợ chồng đứa con thứ hai của La lão lo lắng vội vàng chạy vào.

Nhìn thấy La lão nằm trên giường bệnh, mọi người nhanh chóng lại gần, gạt đẩy Bùi Vân Khinh, vây quanh bốn phía giường bệnh.

“Ba, ba sao lại bị như vậy?”

“Ông nội, ông không sao chứ”

La lão gia tử giơ tay phải lên, “Các con đừng lo lắng, ba thật sự không sao!”

“Ba đã như vậy rồi còn nói không sao?” Con trai trưởng của La lão gia tử La Trường An quay mặt nhìn về phía Bùi Vân Khinh ở bên cạnh, “Ba đang yên lành khỏe mạnh tại sao lại tự dưng lại ngã hôn mê, cô có phải lại làm ông cụ tức giận không?”

Ở bên cạnh, mợ cả Bạch Phượng Cầm kéo cánh tay của chồng, “Anh nhỏ giọng chút, người ta có Đường bộ trưởng chống lưng, chúng ta làm sao có thể chọc tới được?”

Con trai thứ hai La Trường Nghiệp tức giận nói, “Có Đường bộ trưởng chống lưng thì sao, nếu làm ông cụ tức giận nguy hiểm tới tính mạng, tôi cũng không tha cho cô ta!”

Trong lòng Bùi Vân Khinh cảm thấy rất khó chịu, mặc dù biết chuyện này không thể trách mình, vẫn là không phản bác.

Ông giờ bệnh nằm trên giường bệnh, cô cũng không muốn trước mặt ông tranh cãi với mấy người này.

Mấy người này đều chất vấn Bùi Vân Khinh, La lão gia tử nhíu mày.

“Được rồi, các con đừng trách Vân Khinh, chuyện này không phải lỗi của con bé!”

“Ông nội!” Con trai của La Trường An khó chịu mở miệng, “Tới lúc này rồi ông còn bảo vệ cô ta?”

“Đúng vậy.”

“Ông như vậy rồi còn bảo vệ cô ta có đáng không?”

“Lần trước làm ông tức giận đến nằm viện, lần này lại như vậy, nhà họ La thật đen đủi khi có cái dạng sao chổi như cô!”

Người hai nhà này hiếm khi đứng cùng một trận tuyến, từng người một thay nhau chỉ trích Bùi Vân Khinh