Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 370: Cô Không Có Tư Cách Gọi Bà Như Vậy




"Đình An!" Cố Tây quay sang, "Trước đó em có tìm anh, hi vọng cùng anh hợp tác, là anh năm lần bảy lượt cự tuyệt em. Trên chuyện này mà nói, em cũng chỉ là muốn làm ăn!"

Làm ăn?"

Chu Đình An cười lạnh.

"Không sai, tất cả mọi chuyện trong mắt cô, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi!"

Năm đó khi hai người yêu nhau, bất quá chỉ vì giúp Cố thị vượt qua khóa khăn.

Chẳng qua là lúc đó anh tuổi trẻ, nên mới có thể tin vào tình cảm của cô ta đối với anh.

"Anh. . ." Người Cố Tây đột nhiên cứng đờ, cố gắng hít thở sâu để khống chế lại cảm xúc, "Những chuyện trước đây đều đã qua, em hi vọng anh có thể ngồi xuống, cùng em bàn bạc về vấn đề phát triển xí nghiệp!"

"Cô muốn nói?" Chu Đình An sải bước đi đến trước mặt cô ta, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Cố Tây Phán, sắc mặt nghiêm túc, "Vậy tôi sẽ nói cho cô biết, cho dù cô có nhiều tiền đến đâu, tôi cũng sẽ không bán cổ phần của tôi cho cô."

Anh lạnh lùng hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo tia trào phúng.

"Cô lớn lên tâm địa độc ác, chẳng phải là lo lắng tôi điều chế được thuốc mới, sẽ làm ảnh hưởng đến việc nhập khẩu thuốc của cô sao? Vậy thì tôi nói cho cô biết, tôi tình nguyện đem thuốc mới đăng ký độc quyền, sau đó cung cấp miễn phí cho các công ty khác, cũng sẽ không để cô được toại nguyện. Tôi muốn để cho cô biết, trên thế giới này, có rất nhiều thứ là dùng tiền không mua được!"

Quay người, anh sải bước ra khỏi phòng hội nghị.

Cố Tây Phán khóe môi cong lên.

"Trên thế giới này đúng là rất nhiều thứ không mua được bằng tiền, nhưng mà, cũng có rất nhiều thứ phải nhất định dùng đến tiền mới có được.”

Cô ta cười lạnh, từ trên ghế đứng dậy, đi đến sau lưng Chu Đình An.

"Ví dụ như: Tiền nằm viện mỗi ngày của dì Chu. . ."

"Câm miệng!" Chu Đình An bỗng nhiên xoay người, một tay nắm lấy cổ áo cô ta, "Cô không có tư cách gọi bà ấy như vậy!"

Khi cha Chu qua đời, chỉ sau một đêm tóc mẹ Chu liền trắng nửa đầu, đau thương thành bệnh.

Hai năm qua, bệnh suy thận của mẹ Chu càng ngày càng nghiêm trọng, lại không tìm được thận thích hợp để cấy ghép, mỗi ngày chỉ duy trì sự sống bằng cách lọc máu.

Nếu như là Chu gia trước đây, chút tiền ấy quả thực không tính là gì, thế nhưng đối với Chu Đình An hiện tại mà nói, tiền nằm viện của mẹ Chu không phải là số tiền nhỏ.

"Đình An!" Cố Tây Phán đưa bàn tay ra nắm lấy tay anh, "Nếu anh hợp tác với em, em có thể đưa bác gái chuyển tới bệnh viện tốt nhất, dốc toàn lực tìm thận phù hợp với bác ấy, anh cũng biết. . . Chỉ cần có tiền, thứ gì cũng đều mua được!"

"Thứ gì cũng đều mua được? Bao gồm cả lương tâm sao!" Chu Đình An bỗng nhiên hất cánh tay cô ta ra, "Vân Khinh nói đúng, cô thực sự không đáng. Lúc trước tôi đúng là bị mù, mới thích loại người như cô!"

"Bùi Vân Khinh?" Sắc mặt Cố Tây chuyển lạnh, "Em thật sự là không hiểu, cô ta có cái gì tốt, mà các người cứ một hai nhất nhất nghe theo cô ta!"

"Không có cách nào!" Bên ngoài phòng họp, truyền đến giọng nữ mang theo ý cười, "Con người của tôi, chính là thích nói thật, lúc nào cũng vạch trần những người xấu, đương nhiên khó không tránh khỏi bị người ta chán ghét!"

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Cố Tây Phán cùng Chu Đình An đều kinh ngạc quay sang nhìn.

Quả nhiên, nhìn thấy Bùi Vân Khinh đang đi vào phòng họp.

Ở sau lưng cô, còn có hai người đi theo.

Một vị là luật sư đang cầm theo cặp công văn, vị còn lại là nữ trợ lý Đường Mặc an bài giúp cô.

"Vân Khinh?"

Chu Đình An một mặt không hiểu.

"Sao em lại tới đây?"

Bên cạnh, Cố Tây Phán híp mắt nhìn, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

"Người thu mua cổ phiếu, là cô?"

"Không sai!" Bùi Vân Khinh cười đi tới, đứng ở bên cạnh Chu Đình An, đưa tay phải hướng qua chỗ anh, "Tôi là tới tham gia hội nghị cổ đông, Chu lão sư, hi vọng sau này hợp tác vui vẻ!"