Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 341: Thật Sự Là Không Có Mặt Mũi




Trên bậc thềm, Bùi Vân Khinh và Chu Đình An đồng thời quay mặt lại.

Ánh mắt rơi vào Cố Tây Phán đang đi lên bậc thềm, trong mắt hai người đều là kinh ngạc.

Trong số đó, Chu Đình càng là kinh ngạc.

"Vân Khinh cũng ở đây, thật là trùng hợp!"

Cố Tây Phán trên mặt nở nụ cười thân ái, nhưng trong lòng vốn đã tràn đầy nghi hoặc.

Bùi Vân Khinh và Chu Đình An ở cùng một chỗ, chẳng lẽ là gì cái thuốc mới kia mà đến?

Dù sao Bùi Vân Khinh cũng là cháu gái của La gia, nhà họ La cũng điều hành một công ty dược phẩm, đương nhiên, cũng là một trong những đối thủ cạnh tranh của Cố Tây Phán.

“Ừ!” Bùi Vân Khinh cười so với cô ta còn thân thiện hơn, “Dì Cố, đã lâu không gặp!

Nghe thấy từ "Dì Cố", lông mày Cố Tây Phán không tự chủ được nhảy lên.

Chu Đình An lúc này mới lên tiếng.

"Cố tiểu thư, có chuyện gì sao?"

Giọng điệu của anhg lịch sự mà xa lạ, như thể người trước mặt anh chỉ là một người xa lạ.

Cố Tây Phán quay mặt lại, đôi mắt đẹp đối diện với ánh mắt của anh, "Nghe nói anh là giáo sư ở đây, vừa vặn đi ngang qua, nên ghé thăm anh một chút."Không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác đều là sau khi Chu Đình An nghiên cứu thuốc thành công thì đến.

Cô Cố Tây Phán này, e rằng quan tâm thuốc còn hơn cả quan tâm chính Chu Đình An.

Bùi Vân Khinh đương nhiên không ngại, vạch trần kế hoạch của cô ta.

"Tôi nhớ lần cuối cùng tôi nhắc tới Chu lão sư với dì Cố là hai tháng trước. Dì Cố còn nhớ rõ sự việc lâu như vậy, thật sự là rất hiếm thấy!"

Bị cô trực tiếp đánh gãy như vậy, Cố Tây Phàm xấu hổ vô cùng, hận không thể ngụy biện, đành phải miễn cưỡng cười.

"Gần đây có chút bận. . . Đình An, không bằng, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?"

Chu Đình An nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi đã hẹn với bạn học Bùi Vân Khinh, tối nay muốn cùng nhau ăn tối."

Bùi Vân Khinh đoán được người bên kia dùng cô làm lá chắn nên cố ý mời cô.

"Nếu không, dì Cố cũng cùng đi?!"

Lần này đến tìm Chu Đình Ann, Cố Tây Phán chỉ muốn nói chuyện liên quan tới chuyện nghiên cứu thuốc với anh ta.

Mấy lần hẹn đến bàn chuyện hợp tác với Chu Đình An, đối phương đều từ chối.

Lần này, cô ấy đã đích thân ra ngoài.

Đương nhiên không hy vọng có một "bóng đèn lớn" như Bùi Vân Khinh cản đường.

"Cái kia. . ." Cố Tây Phán vươn lòng bàn tay, đỡ Chu Đình An cánh tay. "Chúng ta hẹn ngày khác được không?"

“Gần đây tôi rất bận, sợ không có thời gian, Cố tiểu thư đừng làm phiền.” Chu Đình An nói.

Đối Phương cự tuyể dứt khoát như vậy, Cố Tây Phán vừa xấu hổ vừa thất vọng.

Chỉ cân nhắc đến tầm quan trọng của chuyện này, cô ta vẫn cố gắng duy trì sự ưu nhã của mình.

"Thực ra, em muốn cùng anh nói là liên quan tới chuyện nghiên cứu dược phẩm kia, công ty em đối với sản phẩm này vô cùng hứng thú, chỉ cần anh đáp ứng cùng em hợp tác, công ty liền có thể cung cấp toàn bộ chi phí nghiên cứu phát triển, với lại. . ."

Chu Đình An trên mặt vẫn là biểu cảm như cũ, "Cảm ơn Cố tiểu thư, nhưng tôi không cần!"

“Đình An!” Cố Tây Phán vẻ mặt vô tội, “Em là tới giúp anh!"

Bùi Vân Khinh chỉ cười bên tai, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ vô tội, "Chu lão sư đã tham gia dự án này hơn một năm, dì Cố bây không phải bây giờ mới biết chứ? Tin tức của cũng quá không linh thông rồi! "

Dự án của Chu Đình Ann đã diễn ra từ lâu, nếu Cố Tây Phán thật sự muốn giúp anh thì ngay từ đầu đã nên xuất hiện lúc anh khó khăn nhất.

Cố Tây Phán hiện tại mới đến, hiển nhiên cũng là nghe được chút phong thanh rồi.

Nói cái gì àm tài trợ, chẳng qua là thấy đối phương thành công, cũng muốn được một chén canh đi?

Rõ ràng là muốn chiếm lơi từ người ra, còn nói cái gì mà "giúp anh", thật sự là không có mặt mũi.