Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 324: Một Lần Cũng Không?




"Anh. . ." Bùi Vân Khinh kinh ngạc nhìn anh, "Anh. . . thật sự tin em?!"

Đường Mặc Trầm nghiêm nghị gật đầu.

Có thể cô có đôi lúc tùy hứng. Nhưng, Đường Mặc Trầm hiểu rõ, chuyện như này, cô không có khả năng nói dối.

Mặc dù tất cả những điều này là không thể tin được, nhưng lại chỉ có khả năng này mới có thể giải thích tất cả mọi thứ.

Nếu không, y thuật của cô từ đâu mà có?

Anh mới cách cô một năm, trong một năm, tuyệt đối không thể từ tân sinh viên năm nhất trở thành bác sĩ ngoại khoa lớn.

Trước đây anh chưa từng thấy dáng vẻ làm bác sĩ của cô, nhưng hôm nay ở bệnh viện, anh thật sự đã nhìn thấy, cô tự tin, chắc chắn nói rằng Đoạn Tư Bình sẽ không bị liệt.

Lúc đó, Bùi Vân Khinh trên người tỏa ra một khí chất mà anh chưa từng thấy.

Mấy ngày nay, anh vẫn luôn nghĩ về vấn đề này.

Dù nghĩ tới vỡ đầu cũng không nghĩ ra được lý do, mặc dù lời giải thích của cô có chút kì quái nhưng lại là cách giải thích hợp lý nhất.

"Vậy thì anh. . . sẽ không đưa em vào bệnh viện tâm thần chứ?"

Anh lắc đầu.

"Cô không cố ý lừa em, sau đó. . . đưa em đến gặp bác sĩ tâm lý?"

Anh lắc đầu một lần nữa.

"Vậy thì. . ." Bùi Vân Khinh mím môi, "Anh có còn thích em không?"

Đồ ngốc này!

Giang hai tay ra, ôm cô vào lòng, Đường Mặc Trầm thì thào nói.

"Hiện tại, đã tin chưa?"

Giang hai tay ra, cô ôm chặt lấy eo anh.

Một lát sau, cô đột nhiên buông anh ra, lau mặt, nhìn xung quanh

"Cẩn thận bị phóng viên chụp ảnh!"

"Anh chỉ là an ủi cháu gái của mình, có gì phải xấu hổ?"

Đường Mặc Trầm hiếm khi nói đùa.

Nghe ra anh trêu chọc, Bùi Vân Khinh cũng cong khóe môi.

"Đáng ghét!"

Trên khuôn mặt cô gái vẫn còn vài giọt nước mắt, nụ cười kia thực tế lại làm người ta đau lòng.

Đường Mặc Trầm còn muốn nói tiếp, điện thoại trong túi đã rung lên.

Đưa điện thoại di động ghé vào bên tai, sau khi nghe được vài câu, anh trầm giọng nói.

"Nửa giờ nữa tôi sẽ đến."

Cất điện thoại vào túi, anh đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt cô.

"Lễn xe!"

"Đi đâu?"

"Trở lại Bộ, chúng ta trên xe nói chuyện!"

Buổi họp chiều nay rất quan trọng, bởi vì cô, anh đã đến muộn rồi, nếu anh còn không tới, mấy vị lãnh đạo bên quân đội sẽ điên mất.

Hai người lên xe, Đường Mặc Trầm đưa khăn tay cho cô rồi khởi động xe.

Bùi Vân Khinh lau mắt, trong lòng vẫn có chút không rõ.

"Chú nhỏ, anh thật sự tin em sao?"

"Em nói dối sao?"

"Dĩ nhiên không phải!"

"Thế thì được!"

Cô cười cười lấy lòng anh.

"Chú nhỏ luôn đối xử tốt với em như vậy!"

“Nịnh nọt!” Đường Mặc Trầm mắng, nhướng mày, “Em vừa nói. . . Chúng ta xa nhau mười năm?"

"Đúng vậy, lần trước, sau sinh nhật của em, anh bắt em đi học viện quân sự, sau đó. . . chúng ta không bao giờ gặp lại."

Đường Mặc Trầm siết chặt tay lái, "Anh không đi gặp em sao?"

"Đương nhiên, anh đã tới đó mấy lần. . ." Bùi Vân Khinh nghiến răng nghiến lợi, "Chỉ là lúc đó em vẫn còn giận anh, không chịu gặp!"

Học viện quân sự quản lý nghiêm ngặt, mỗi tuần cô chỉ có thể nghe điện thoại một lần, lần nào anh cũng chủ động gọi cho cô.

Lúc đó cô ấy còn trẻ, nóng tính, chưa bao giờ nhận.

Anh có đến thăm cô vài lần, cô cũng tránh mà không gặp

Nơi người khác không muốn đi, cô đồng ý đi, nhiệm vụ nguy hiểm người khác không muốn làm, cô làm. . . Cô tình nguyện đến bên cạnh trạm kiểm soát hẻo lánh, tình nguyện đi vào trong mưa bom bão đạn, lao đầu vào nguy hiểm cũng không nguyện ý gặp anh.

"Một lần cũng không?"

Đường Mặc Trầm không cam lòng hỏi lại.

Nếu mười năm không gặp cô, anh làm sao có thể chịu được?