Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 296: Xúc Cảm, Nhiệt Độ, Hơi Thở




Bùi Vân Khinh cau mày thở dài.

Vết thương trên cơ thể không thành vấn đề, bôi một ít thuốc, nghỉ ngơi vài ngày liền sẽ không có sao.

Bây giờ anh đã biết thân phận của cô, cô nên giải thích với anh như thế nào?

Liệu anh có tin cô không? !

Bùi Vân Khinh không có đáp án.

. . .

. . .

Trong phòng bệnh.

Đường Mặc Trầm lần nữa tỉnh lại.

“Bộ trưởng?” Thấy anh tỉnh lại, Ôn Tử Khiêm kích động đỡ lấy cánh tay của anh, “Ngài sao rồi?

Đường Mặc Trầm liếc nhìn xung quanh, "Vân Khinh đâu?"

“Vân Khinh?” Ôn Tử Khiêm giật mình, “Tiểu thư đang ở Long Thành, không có ở đây. . . Vừa rồi, ngài chỉ là gặp ảo giác.”

Ảo giác? !

Đường Mặc Trầm ngồi thẳng dậy, cảm thấy cánh tay đau nhức, vô thức quay mặt lại.

"Đừng cử động bác sĩ vừa lọc máu xong giúp ngài loại bỏ độc tố trong máu."

Lọc máu?

Độc tố?

Đường Mặc Trầm nhìn quanh, ánh mắt rơi xuống chiếc giường.

Cô ấy vừa ở đây, bọn họ còn. . .

“Bộ trưởng!” Chủ nhiệm Chu cũng bước vào trong phòng, vừa thấy anh tỉnh lại cũng mừng rỡ, “Hiện tại ngài thấy thế nào, có đau đầu hay chóng mặt không?"

Đường Mặc Trầm lắc đầu.Trừ bỏ mồ hôi đầy người, thân thể mười phần mệt mỏi, anh cũng không thấy có bất cứ điều gì bất thường.

"Xem ra phương pháp của bác sĩ Đường rất hiệu quả. Chúc mừng ngài đã bình an vô sự."

"Bác sĩ Đường?"

Ngoài cửa, Bùi Vân Khinh chịu đựng đau đớn tiến tới cửa, giơ tay nắm lấy tay nắm cửa, đem cửa phòng bệnh đẩy ra, vừa lúc nghe thấy thanh âm của Đường Mặc Trầm từ bên trong truyền đến.

Anh nhất định sẽ nổi trận lôi đình?

Cô sợ hãi dừng bước, chờ đợi câu sau của anh.

“Là bác sĩ vừa mới điều trị cho anh.” Chủ nhiệm Chu giải thích.

Đường Mặc Trầm nhíu mày.

"Cậu ta đâu rồi? !"

“Đi vệ sinh.” Ôn Tử Khiêm nói.

Trước mặt Đường Mặc Trầm, hiện lên một bóng người một thân y phục phẫu thuật.

"Bác sĩ Đường này, làm việc với anh lâu chưa?"

"Ừm, cậu ấy không phải là bác sĩ ở bệnh viện của chúng tôi, cậu ấy là bác sĩ đến hội chẩn."

"Bệnh viện nào?"

"Bệnh Viện Đệ Nhất Long Thành."

Bệnh Viện Đệ Nhất Long Thành?

Đó không phải là bệnh viện mà Bùi Vân Khinh làʍ ŧìиɦ nguyện viên trong kỳ nghỉ hè sao?

Đường Mặc Trầm nhíu mày.

"Cậu ta bao nhiêu tuổi?"

Chủ nhiệm Chu mỉm cười, "Chắc cũng trên dưới ba mươi rồi, tôi chưa hỏi qua chuyện này."

"Công tác được mấy năm rồi?"

"Chuyện này. . ." Chủ nhiệm Chu khẽ lắc đầu, "Tôi không biết, cậu ấy là do một người bạn học cũ của tôi giới thiệu. Lần này cậu ấy đến bệnh viện của chúng tôi để giúp chúng tôi tư vấn một bệnh nhân. Đừng nhìn bác sĩ Đường này cậu ta còn trẻ, nhưng là một bác sĩ rất giỏi. Những vấn đề mà nhiều người trong chúng tôi không giải quyết được đều được cậu ta giải quyết. "

Chủ nhiệm Chu hào hứng nói, nhưng lông mày Đường Mặc Trầm càng cau lại.

Chẳng lẽ. . . Mọi thứ vừa rồi thực sự chỉ là ảo giác? !

Bùi Vân Khinh mới là sinh viên năm hai trường Y, không thể thực hiện phẫu thuật được.

Anh suy tư một lát, liền hỏi: "Độc tố sinh ra ảo giác?"

“Vâng!” Chủ nhiệm Chu gật đầu, “Trong người ngài không chỉ có chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà còn có chất gây ảo giác. Hơn nữa, hàm lượng rất cao. Loại chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ này sẽ ảnh hưởng đến khả năng phân tích và các chức năng khác nhau của não,những gì ngài nhìn thấy sẽ biến dạng, mờ ảo. . .và có thể xuất hiện ảo giác thị giác, thính giác. . . hoặc nhìn thấy thứ gì đó mà não bộ tưởng tượng ra! "

Vì vậy, tất cả những điều này thực sự chỉ là ảo giác? !

Nhưng tại sao, anh cảm thấy rất thật.

Xúc cảm, nhiệt độ, hơi thở của cô. . .

Đường Mặc Trầm nhẹ nhàng lắc đầu.

"Mời vào đi, vị bác sĩ Đường này, tôi muốn gặp cậu ta!"

Là thật hay giả, nhìn thấy người kia, anh tự nhiên sẽ nhận ra.