Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 291: Đừng Chạm Vào Tôi




"Có bị va đập hay bị thương chỗ nào không?"

"Không có."

"Các chức năng khác có gì bất thường không?"

"Không có."

"Đưa tay cho tôi!"

Đường Mặc Trầm đưa qua tay phải, Bùi Vân Khinh đỡ lấy cổ tay của anh, nâng lên hai ngón tay đặt trên mạch của anh.

Quả nhiên, nhịp tim của anh đập vô cùng nhanh.

Bùi Vân Khinh một bên tự đếm nhịp tim, một bên tự hỏi.

Không có va chạm hoặc tổn thương, không có ngoại lực máy móc tác động, chỉ còn có khả năng là do hệ thần kinh hoặc huyết dịch tính, đương nhiên còn có thuốc. . .

"Hôm nay có dùng qua thuốc gì không?"

Đường Mặc Trầm không trả lời, nhưng sự chú ý của anh hoàn toàn ở trên ngón tay cô.

Ngón tay cô hơi lạnh, chạm vào làn da nóng bỏng của anh, gây kíƈɦ ŧɦíƈɦ lạ lùng.

Anh không khỏi liên tưởng đến ngón tay của Bùi Vân Khinh, ngón tay của cô ấy trắng nõn, mảnh mai, cảm giác cầm trên tay giống như người xưa nói "mềm như không xương". . .

"Tay của anh. . . Rất giống. . . Vân Khinh. . ."

Chỉ với một bàn tay, anh liền nhận ra rồi?

Bùi Vân Khinh rùng mình một cái, hoảng sợ rụt tay lại.

"Tôi. . . Tôi nghĩ anh tốt nhất. . . Tốt nhất làm một xét nghiệm máu, còn có. . . kiểm tra thần kinh, tôi. . . Tôi đi an bài cho anh!"

Bác sĩ trước mặt nói lắp cũng khiến Đường Mặc Trầm nghĩ đến Bùi Vân Khinh.

"Giọng nói của anh. . . Cũng giống. . . Vân Khinh. . ."

Nghĩ đến Bùi Vân Khinh, anh không khỏi nghĩ đến cảnh hai người hôn nhau, phản ứng của cơ thể càng lúc càng mạnh.

Bây giờ, anh rất muốn Vân Khinh của anh!

Mọi thứ trước mắt vô cùng mơ hồ, nhìn Bùi Vân Khinh trong bộ quần áo vô trùng, trong mắt Đường Mặc Trầm lại nhìn thấy Bùi Vân Khinh.

Để đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ, thuốc lần này cũng được Diệp Thiên Chí chuẩn bị cẩn thận.

Ngoài phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản năng, còn có một số loại thuốc khiến người ta bị ảo giác.

Thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, Đường Mặc Trầm bắt đầu có ảo giác.

"Vân Khinh!"

Nâng cánh tay phải lên, Đường Mặc Trầm đưa tay đỡ lấy vai cô.

Tim Bùi Vân Khinh gần như bật ra khỏi lồng ngực, đột nhiên giơ tay đẩy anh ra.

"Anh nhận nhầm người rồi!"

Đường Mặc Trầm không chuẩn bị trước, lùi lại, nặng nề ngã vào bồn cầu.

"Chú. . . tiên sinh!"

Bùi Vân Khinh sửng sốt, vội vàng chạy tới, đỡ lấy cánh tay của anh.

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ đau đớn truyền đến giúp Đường Mặc Trầm tạm thời khôi phục lại sự thanh tỉnh.

Nhìn thấy cô vươn tay nắm lấy cánh tay anh, anh đẩy cô ra một cách kinh tởm.

"Đừng chạm vào tôi!"

Anh vậy mà đem một nam nhân, xem như Vân Khinh của anh, thật kinh tởm!

Trong đầu cảm thấy có chút mơ hồ, Đường Mặc Trầm lao ra phòng vệ sinh, sải bước đến bồn rửa tay.

Đem đầu cúi xuống bồn rửa tay, trực tiếp mở vòi nước lạnh

"Chú. . .Tiên sinh ngài đừng làm vậy, ngươi sẽ bị cảm lạnh!"

Bùi Vân Khinh lo lắng chạy tới, nhưng bị Đường Mặc Trầm kéo đi.

"Cách xa tôi một chút!"

Nghe thấy thanh âm bên trong, Ôn Tử Khiêm lo lắng mở cửa xông vào.

"Bộ trưởng? !"

Để đầu dưới vòi nước lạnh, Đường Mặc Trầm tỉnh táo hơn rất nhiều, ánh mắt rơi vào vòi nước, chợt nhớ ra một chi tiết.

"Nước ... Cốc nước kia có vấn đề, nhất định là như vậy!"

Hôm nay mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, anh ngày thường cũng không có gì bất thường, thứ đặc biệt duy nhất chính là cốc nước kia.

Từ khi bắt đầu ứng cử, Ôn Tử Khiêm cũng đã sắp xếp rất tốt công tác an toàn của anh, bao gồm cả an toàn thực phẩm.

"Ý anh là ..." Bùi Vân Khinh nghĩ đến một khả năng, "Có người bỏ thuốc anh?"