Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 280: Chúng Ta Trước Đó Có Phải Đã Từng Gặp Qua?




Bùi Vân Khinh quay người đi về phía xe của mình, cảm thấy có gì đó không ổn, quay mặt lại thì thấy Phương Mê vẫn đang đi theo mình.

"Phương giáo sư, còn có việc?"

Đối phương cười khẽ một tiếng.

"Hành lý của tôi ở khoang 1!"

Nghe vậy, Bùi Vân Khinh cũng mỉm cười.

Xem ra chúng ta vẫn có thể cùng nhau đi một đoạn!"

Cô ở trên khoang số 2 và anh ta ở trên khoang số 1, vừa hay là cùng đường.

Thế là, một trước một sau đi vào trong khoang tàu.

Bùi Vân Khinh dừng lại trước chỗ ngồi, để hắn đi trước.

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Phương Mê đi về phía trước vài bước, liền dừng lại, một đôi mắt đen rơi vào trên mặt cô mang theo vài phần tìm kiếm.

"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Bùi Vân Khinh chỉ nghĩ là anh nói đùa, không khỏi nở nụ cười.

"Đương nhiên, là ở trong yến hội!"

Phương Mê không cười.

"Ý tôi là. . . trước yến hội!"

Trước yến hội?

Bùi Vân Khinh nhìn vẻ mặt không giống như đang nói giỡn, lập tức lắc đầu.

"Phương giáo sư có lẽ là nhầm người."

Nếu cô đã gặp một người có cảm giác tồn tại như anh ta, cô sẽ không thể không nhận ra điều đó.

Phương Mê nghiêm túc nhìn cô một lúc, nhún vai.

"Có lẽ. . . Là tôi nhìn nhầm, tạm biệt!"

Quay người lại, anh ta sải bước về phía trước.

Bùi Vân Khinh lấy hành lý trên giá, xuống tàu, theo dòng người đi ra lối ra.

Mới đi được vài bước, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

"Có vẻ như chúng ta phải cùng đi một đoạn đường nữa!"

Không cần ngoảnh lại, cô cũng nhận ra giọng của Phương Mê.

Quay mặt lại thì thấy anh ta đang đi bên cạnh cô với một chiếc cặp màu đen.

Cái này cũng khó trách, muốn ra khỏi ga cũng chỉ có hướng này, bọn họ chỉ cách nhau một khoang tàu, gặp lại là chuyện bình thường.

Đi đến thang máy trước, Bùi Vân Khinh đã chủ động nhường một bên giúp anh ta chừa chút không gian.

Hai người theo dòng người đi tiếp, Phương Mê liếc nhìn qua vali của cô.

"Bùi tiểu thư đến đây đi du lịch à?"

"Không, tôi đến đây có chút việc. Anh thì sao?"

Đối mặt với một câu hỏi mà bạn không muốn trả lời, cách tốt nhất là hỏi đối phương.

Phương Mê cũng cười, "Tôi cũng có chút việc!"

Hai người đều cười, đều nghe thấy đối phương không muốn nói thêm, cả hai đều không tiếp tục chủ đề này.

Một lúc sau, đã đến lối ra.

Bùi Vân Khinh dừng lại, "Tôi gọi taxi, anh sẽ không phải vẫn chung đường với tôi chứ?"

"Đương nhiên sẽ không, tôi có người đón. Vậy. . ." Phương Mê suy tư một chút, không có nói lời tạm biệt, "Sau này gặp lại."

"Sau này gặp!"

Gật đầu với anh ta, Bùi Vân Khinh kéo hành lý bước đến khu taxi, hòa vào dòng người chờ xe buýt.

Hành khách đông như vậy, taxi lại khan hiếm, chờ lâu cũng không đến lượt cô.

Còn đang âm thầm suy tính, một chiếc xe công vụ màu đen đã chạy qua, dừng cách cô không xa.

Cửa xe mở ra, người tài xế mặc vest bước nhanh tới đưa tay đỡ vali cho cô.

"Mời lên xe!"

Cửa sổ xe thương vụ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Phương Mê.

"Hôm nay trời mưa, không dễ gọi xe, lên xe đi, tôi cho cô đi nhờ một đoạn!"

Tài xế đã nhét hành lý của cô vào trong cốp, thời gian không cho phép cô chờ đợi, Bùi Vân Khinh bước tới, ngồi vào ghế sau xe.

Chiếc xe nhanh chóng lái ra khỏi nhà ga.

Phương Mê nhìn chằm chằm khuôn mặt bên cạnh vài giây, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.

"Tôi nhớ, tôi đã nhìn thấy cô ở Bệnh Viện Đệ Nhất!"

Bệnh Viện Đệ Nhất?

Tim Bùi Vân Khinh thắt lại.

Có phải. . . anh ta nhận ra cô là Đường Thất không ?!