Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 243: Em Không Vội!




Cô biết rằng sợi dây chuyền này rất có giá trị, nhưng cô không ngờ nó lại có ý nghĩa lớn như vậy.

Bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Đường Mặc Trầm khẽ nhíu mày.

"Anh biết, mình nên cho em một danh phận, nhưng tình hình hiện tại rất phức tạp, anh lại tạm thời chưa thể công khai quan hệ của chính ta."

Anh không quan tâm đến những lời chỉ trích của người khác, điều khiến anh thực sự lo lắng chính là La Sát đoàn.

Nguyên nhân cái chết của thị trưởng đến giờ vẫn chưa có tiến triển,hung thủ vẫn chưa được tìm ra.

Nếu chuyện này thực sự liên quan đến La Sát đoàn, anh chỉ hy vọng mục tiêu của bọn họ là anh, không phải Bùi Vân Khinh.

Không tiết lộ mối quan hệ giữa hai người ra thế giới bên ngoài, chỉ là không muốn người khác chú ý quá nhiều đến cô.

Dù sao, đối phương ở trong bóng tối, cô ở ngoài ánh sáng, cô còn chưa đủ mạnh.

Bùi Vân Khinh cong môi.

"Em không vội!"

Cô cũng biết rằng mối quan hệ giữa hai người rất phức tạp, nếu đem chuyện này công khai cũng gây bất lợi cho việc bầu cử của anh.

Chỉ cần trong lòng anh xác định là cô, cô cũng không quan tâm đến những cái gọi là danh phận này.

Khi cô đủ cường đại, đủ tư cách để sát cánh bên anh, lại nói cho mọi người biết cũng chưa muộn.

Dù sao, cô cũng có sự kiêu ngạo cùng tự tôn của mình.

Điều cô muốn làm là người yêu, người bạn đời có đủ thực lực để sát cánh cùng anh chứ không phải những bình hoa bên cạnh anh.

Đường Mặc Trầm nhẹ gật đầu, "Nhớ kỹ hai chuyện anh đã nói với em!"

Cô mỉm cười và giơ tay phải lên.

"Em hứa, không bao giờ trốn khỏi nhà nữa, không bao giờ nói đến chuyện chia tay nữa."

Khẽ thở dài một hơi, anh kéo cô lại, ôm cô vào lòng, dùng bàn tay to vuốt ve mái tóc của cô, Đường Mặc Trầm nghiêm nghị hứa hẹn.

"Anh sẽ cố gắng xử lý mọi chuyện thật tốt, cho em một danh phận!"

Bùi Vân Khinh khẽ gật đầu, vòng tay ôm eo anh.

Cánh tay cô ôm lấy lưng anh, trên lưng đột nhiên có cảm giác nhức nhức, Đường Mặc Trầm nhướng mày, hơi thẳng thắt lưng.

"Đi rửa mặt đi!"

Cô đồng ý, bò xuống giường, đi vào phòng tắm.

Đường Mặc Trầm đứng dậy ngó nhìn bóng lưng của anh ta, sau lưng áo sơ mi trắng có vết máu rõ ràng.

Biết là do vừa nãy bị ngã xuống, phần thắt lựng bị tím bầm, anh nhướn mày quay về phòng ngủ chính - nếu cô nhìn thấy, nhất định cô sẽ lại tự trách mình.

. . .

. . .

Bên trong phòng tắm.

Bùi Vân Khinh rửa mặt, vuốt lại mái tóc rối bù, chú ý đến sợi dây lụa hình ngọc bích buộc quanh cổ.

Cô nâng ngón tay lên, cẩn thận lấy ngọc bội trên cổ ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve họa tiết rồng trên đó.

Đường gia chủ mẫu?

Nghĩ đến bốn chữ này, khóe môi cô không khỏi cong lên.

Đặt lại ngọc bội vào trong áo, xõa tóc trong gương, nàng lại xấu hổ khi nhớ tới mình vừa rồi mất bình tĩnh như bướng bỉnh một đứa trẻ.

Cô vẫn luôn cho rằng anh là một hũ dấm, Bùi Vân Khinh, Bùi Vân Khinh, chính ngươi còn không phải như vậy sao?

Lần này Đường Mặc Trầm có sai, nhưng nghĩ lại, cô cũng có một phần trách nhiệm.

Nếu như cẩn thận hỏi rõ ràng nguyên nhân, cũng sẽ không cùng anh cãi nhau ác như thế.

Quả nhiên, trong yêu đương, câu thông thật sự là rất trọng yếu.

Ngã một lần, khôn hơn một chút.

Lần này cãi nhau cũng không phải là vô ích, nhưng lần sau, cô không được bốc đồng như vậy.

Đẩy cửa cô bước ra.

"Chú nhỏ..."

Hả?

Người đâu!

Không thấy bóng dáng anh đâu, cô bước ra khỏi phòng ngủ, mở cửa phòng ngủ chính.

Không có ai bên trong, đèn phòng quần áo bật sáng, cánh cửa khép hờ.

Đoán được anh đang thay quần áo, cô xoay người muốn đi ra ngoài, khóe mắt liếc qua, lập tức chú ý tới một chiếc áo sơ mi trắng vứt trên ghế sô pha, trên lưng có vết máu chói mắt.

Máu?

Anh bị thương!

Cô lo lắng chạy đến phòng quần áo, đẩy cửa bước vào.