Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 235: Chẳng Lẽ Chú Nhỏ Muốn Cho Cô Kinh Hỉ?




Mức giá này đối với Đường Mặc Trầm mà nói không tính là gì, nhưng đối với Bùi Vân Khinh, điều đó có nghĩa là cô phải điều động toàn bộ số tiền có trong tay cô nếu muốn mua cho Đường Mặc Trầm món quà này, đương nhiên không thể quẹt thẻ của anh.

Mặc dù như vậy, cô vẫn không chút do dự.

“Làm ơn, giúp tôi gói sợi dây chuyền này lại.”

Quyền trượng đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng, ở phương Tây cổ đại, chỉ có vua chúa mới có thể có được.

Một khi anh tranh cử thành công, chính là vương giả trên vạn vạn người.

Sợi dây chuyền như này, vừa vặn phù hợp với anh.

Thanh toán xong, lại đóng gói thành hộp quà thật đẹp. Bùi Vân Khinh cầm hộp quà nhỏ lái xe chạy đến Tòa nhà Quốc phòng

Đem xe để vào trong bãi đỗ xe, lật gương xõa tóc xuống, chỉnh sửa lại gương mặt, cầm lấy túi quà ở trên ghế lái phụ, tưởng tượng tới vẻ mặt của anh khi được nhận quà, bước chân cô càng trở nên gấp gáp hơn mấy phần

Bên ngoài văn phòng bộ trưởng trên tầng cao nhất, nhân viên lễ tân nhìn thấy cô, ngay lập tức mỉm cười chào đón.

“Bùi tiểu thư!”

“Chú nhỏ đang có khách sao?”

“Bộ trưởng không có ở văn phòng, một giờ trước đã ra ngoài.”

Bùi Vân Khinh có chút ngoài ý muốn

Trước khi đến cô đã cố ý gọi điện thoại về Đường Cung, bác Chu đã nói Đường Mặc Trầm căn dặn không cần đợi anh ăn tối, cô nghĩ anh nhất định có công việc, liền trực tiếp tới phòng làm viễ tìm anh

Anh vậy mà không ở đây? !

“Chú nhỏ đi đâu vậy?”

“Chuyện này tôi không rõ, Bộ trưởng không nói.” Nhân viên liếc nhìn hướng hành lang, “Hay là, cô đi hỏi thư kí Ôn một chút?”

Bùi Vân Khinh quay sang, quả nhiên thấy Ôn Tử Khiêm đang ôm một xấp tài liệu đi tới, cô vội tới chào hỏi

“Thư kí Ôn, chú nhỏ đi chỗ nào rồi?”

"Bộ trưởng dùng bữa với công chúa Bella."

"Có việc gì không ?!"

"Không, là chuyện riêng."

Bùi Vân Khinh cảm thấy lồng ngực đau nhói, như có ai đấm mạnh vào

Hôm nay là tết Thất Tịch, cô đặc biệt chuẩn bị quà để bồi anh, kết quả anh lại đi ăn tối với vị công chúa nào đó.

Thấy vẻ mặt của nàng có chút khác thường, Ôn Tử Khiêm vội vàng hỏi thăm: "Có chuyện gì sao, có muốn tôi gọi cho Bộ trưởng không?"

Về chuyện liên quan đến Bùi Vân Khinh, Ôn Tử Khiêm thế nhưng không dám lơ là chút nào.

“Ờ. . . Không cần đâu!” Bùi Vân Khinh lấy lại tinh thần, “Vậy tôi về trước, mọi người cứ làm việc đi!”

Cô lại đi thang máy xuống lầu, sự phấn khích ban đầu cũng giảm theo như số trên thang máy, dần lắng xuống, trở nên thất vọng cùng chán nản.

Ôn Tử Khiêm đã nói rõ ràng, không phải việc công mà là việc tư.

Một người đàn ông cùng một người phụ nữ đi ăn với nhau trong ngày lễ tình nhân, ý nghĩa của điều này cô thực sự không dám nghĩ.

Cô ở bên anh hai năm, cũng không nghe nói anh có ăn tối một mình cùng nữ nhân nào. . .

Còn nói cái gì mà bắt đầu từ hôm nay sẽ ngủ với cô chứ.

Hừ!

Đồ móng heo!

Trong lồng ngực dâng trào cảm xúc chua xót.

Lái xe trở lại Đường CUng, cô ủ rũ đi lên từng bậc thềm.

“Tiểu thư!” bác Chu nhìn thấy cô trở về, lập tức nở nụ cười chào đón, “Vừa rồi có người gửi cho cô một bó hoa với một hộp quà, tôi đã để ở trên phòng của cô.”

Hoa với quà?

Bùi Vân Khinh giật mình.

“Ai tặng vậy ạ?”

Tặng hoa vào ngày lễ tình nhân rõ ràng là người khác giới.

Bạn bè khác giới của cô ngoại trừ Ninh Thiên Trạch thì không có ai khác, không có khả năng sẽ có người gửi quà.

Chẳng lẽ là chủ nhỏ muốn cho cô kinh hỉ?

Nghĩ đến khả năng này, cô tăng tốc chạy nhanh lên lầu vào phòng ngủ.

Trên bàn có một bình hoa hồng Champagne, bên cạnh có một hộp chocolate Delafee được gói trong hộp quà buộc bằng một dây ruy băng vàng.