Trương Bộ hoàn toàn không để ý đến từ khi nào Phương Vân Kỳ đã đi vòng qua đầu kia của hành lang, cả hai bên tòa nhà hành chính đều có cầu thang.
Cậu ta trực tiếp bị đánh văng xuống đất, khiến mọi người xung quanh phải giật mình một phen.
Bản thân Trương Bộ cũng đau đớn hét toáng lên, nhưng Phương Vân Kỳ đã chào hỏi ngay khuôn mặt của cậu ta, cậu ta hoàn toàn không thể nói bất cứ điều gì để ngăn cậu ấy lại.
Tùy Khâm không nhìn cậu ta mà đi theo con đường vừa mới được nhường ra về phía bên cửa.
Lâm Bạch Du ở dưới chân anh nhìn ra ngoài, thấy những bạn học xung quanh đang theo dõi chuyện ở hành lang bên ngoài, sợ xảy ra chuyện nên vội vàng bước tới ngăn cản Phương Vân Kỳ lại.
Cô không muốn dừng lại.
Bởi vì người này thực sự đáng bị đánh, đáng đời cậu ta thôi.
Nếu không có Tùy Khâm và những người khác đến, bây giờ sẽ như thế nào đây, cô và Tần Bắc Bắc có phải đang bị bọn họ thỏa sức cười nhạo hay không?
Cánh tay đang giơ lên lại của Phương Vân Kỳ bị tóm lấy.
“Cậu ta chảy máu rồi!”
“Có người đi báo với giáo viên rồi đấy...”
Phương Vân Kỳ nhìn bọn họ: “Sao vừa rồi mọi người đều không ngăn cản cậu ta lại?”
Mọi người đều bị cậu ấy nhìn đến mức chột dạ.
Trương Bộ nằm trên mặt đất, lỗ mũi vẫn còn đang chảy máu, nhìn thấy Phương Vân Kỳ đang bị nắm lấy cánh tay, không chút suy nghĩ nhào tới đánh cậu ấy.
Không ngờ trong giây tiếp theo, Phương Vân Kỳ đã trực tiếp co chân lên, cả người Trương Bộ co quắp, la lối om sòm.
Lâm Bạch Du nhìn thôi cũng đã cảm thấy đau rồi.
Cô còn muốn tiếp tục xem nữa, nhưng phát hiện Tùy Khâm đã tiến lên một bước, chặn tầm nhìn của cô.
Lâm Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: “Tùy Khâm, cũng may là cậu tới rồi.”
Tùy Khâm đứng ở trên cao nhìn xuống: “Đây không phải là nơi tốt đẹp gì.”
Lâm Bạch Du quay đầu lại, Tần Bắc Bắc lúc này từ trong bộ đồng phục học sinh ló đầu ra, một cái đầu không có tóc nhưng vẫn rất xinh đẹp lộ ra ngoài.
Cô ấy đã thấy Phương Vân Kỳ đánh nhau vì cô ấy.
Tần Bắc Bắc kêu lên: “Phương Vân Kỳ!”
Ngay khi cô ấy phát ra âm thanh, xung quanh trở nên yên tĩnh đi không ít.
Mọi người bất giác nhìn về phía đỉnh đầu của cô ấy, Tần Bắc Bắc cắn môi dưới, có thể cảm nhận được ánh mắt của họ, hai tay cô ấy siết chặt lại.
Có phải trong lòng bọn họ đang nghĩ rằng cô ấy đã trở nên xấu xí rồi không?
“Đánh cậu ta cũng không có ích lợi gì cả.”
Lâm Bạch Du nhẹ nhàng nói: “Bắc Bắc.”
Tần Bắc Bắc nở một nụ cười: “Tôi đâu có làm chuyện gì độc ác, trái với đạo lý, tôi chỉ cạo tóc thôi mà, tại sao mọi người đều như thế này.”
“Tôi thích vậy, không được sao?”
Phương Vân Kỳ nhìn cô ấy, trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng.
Thảo nào trước đây cô ấy đột nhiên tức giận, vì cậu ấy đã vô tình nói trúng rồi, những lời nói đùa thì lại càng làm tổn thương người khác hơn, cô ấy không vui cũng là chuyện bình thường.
Ban nãy ở lớp 12/1 nghe thấy mọi người nói đã xảy ra chuyện, cậu ấy và Tùy Khâm đã đến đây.
Trên đường đi những bạn học khác có nói thế nào, cũng không bằng tận mắt chứng kiến.
“Loại người như cậu ta bị vậy là đáng đời lắm.”
Phương Vân Kỳ trừng mắt nhìn Trương Bộ, sau đó lại lao vào và giật lấy bộ tóc giả, khi thật sự cầm trong tay cậu ấy mới cảm thấy hơi không biết phải làm sao.
Lâm Bạch Du vươn tay: “Đưa cho tôi.”
Phương Vân Kỳ như trút bỏ gánh nặng, ngay lập tức đưa nó sang.
Lâm Bạch Du đeo nó lên cho Tần Bắc Bắc, vuốt tóc mai thừa ra sau tai cô ấy, lấy trong túi ra một chiếc kẹp tóc rồi kẹp lại.
Tần Bắc Bắc nói: “Tớ có xinh không?”
Giọng của cô ấy nghe còn có cả âm mũi, rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất rõ ràng.
“Xinh!” Phương Vân Kỳ lên tiếng đầu tiên trước hơn bất kỳ ai khác.
Lâm Bạch Du nói: “Tần Bắc Bắc là xinh nhất.”
Tần Bắc Bắc là hoa khôi của trường trung học phổ thông số 8, vĩnh viễn tươi đẹp, không bao giờ tàn lụi.
Tần Bắc Bắc cuối cùng cũng nhếch khóe môi lên một chút, từ trên mặt đất đứng lên, cô ấy nhìn thấy Chu Gia Tuấn, cậu ta liền lùi lại phía sau một bước.
Cô ấy nghĩ, thật là đáng ghét mà.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, thầy cô đã tới rồi.
-
Cánh cửa phòng phát thanh đã bị đóng lại.
Cửa sổ của văn phòng này sẽ mở ra bức tường bên kia, vì vậy những sinh viên bị khóa cửa bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong.
Tùy Khâm là người ném viên đá đó, Trương Bộ không biết là cố ý hay vô tình, từ đầu đến cuối trong giấy tường trình đều không nhắc tới anh.
Giáo viên nói: “Bạn học này, em đi ra ngoài trước đi nhé?”
Tùy Khâm không nhúc nhích, liếc nhìn Trương Bộ: “Em cũng đánh cậu ta.”
Trương Bộ nhìn anh mà tim đập thình thịch, trong lòng luôn cảm thấy đầy ẩn ý sâu xa, nhếch miệng nói: “Cậu ta dùng đá ném vào tay em.”
Cậu ta đưa tay ra.
Lâm Bạch Du “hứ” một tiếng: “Đó là bởi vì cậu định vươn tay kéo tôi lại!”
Chuyện này nói ra rất đơn giản, giáo viên cũng không ngờ ngọn nguồn của chuyện lại là bộ tóc giả của Tần Bắc Bắc, ông ta cũng rất kinh ngạc, nhưng khi ông ta tới lại không thấy cái đầu trọc.
Ông ta cân nhắc lời nói của mình, vô cùng nhẹ nhàng nói: “Học sinh Tần Bắc Bắc, đây có phải là... tóc giả của em không?”
“Ừm.” Tần Bắc Bắc đặt tay lên.
“Không cần lấy xuống, không cần lấy xuống.”
Mí mắt thầy giáo chợt mở to, vì sợ cô sẽ cởi tóc giả ra: “Thầy hiểu rồi.”
Hôm nay ông ta nhận được có người báo tin Tần Bắc Bắc ngang nhiên uốn tóc đến trường học, ông ta không ngờ khi đến nơi hướng gió đã thay đổi rồi.
“Chuyện này là do Trương Bộ có lỗi. Không nên giễu cợt bạn bè của mình. Em phải xin lỗi bạn học Tần và bạn học Lâm, nếu không tôi sẽ mời phụ huynh đến.”
Trương Bộ miễn cưỡng xin lỗi.
Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc đều không hề phản ứng.
Giáo viên lại quay sang Phương Vân Kỳ: “Tuy nhiên, Phương Vân Kỳ à, cho dù có là vì lý do, em cũng không thể đánh người được. Em nhìn xem em đã đánh người ta thành ra bộ dạng gì rồi.”
Phương Vân Kỳ liếc nhìn, nghiến răng nghiến lợi, đáng lẽ cậu ấy nên nhổ sạch tóc của Trương Bộ mới đúng, chỉ mới đánh vào mặt cậu ta, chẳng bao lâu mặt cậu ta lành lại thôi.
Cậu ấy ngẩng đầu: “Em không xin lỗi.”
Thầy giáo: “Em nói cái gì?”
Phương Vân Kỳ: “Em nói là em không xin lỗi, cậu ta đáng bị như vậy. Thầy giáo, nếu thầy muốn mời phụ huynh thì mời phụ huynh tới đi. Bố mẹ em đều đang làm việc bên ngoài nên thầy chỉ có thể gọi điện thoại mà thôi.”
Đôi mắt của thầy giáo trừng to ra.
Tần Bắc Bắc nghe thấy mà muốn bật cười, Phương Vân Kỳ nhìn cô ấy, nhoẻn miệng cười toe toét.
Về phần Tùy Khâm, ném một cục đá thì có là gì, giáo viên hoàn toàn không coi đó là việc lớn, Trương Bộ bị đánh, còn bị kỷ luật.
Thầy giáo cũng yêu cầu Lâm Bạch Du ra ngoài nhưng cô không muốn.
Tùy Khâm nắm lấy cổ tay cô và kéo cô gái ra khỏi văn phòng đang bức bối.
Khi những bạn học xung quanh vừa nhìn thấy cửa mở, bọn họ muốn hỏi, nhưng thấy Tùy Khâm đi ra thì ai nấy cũng ngậm miệng lại, cũng không dám hỏi Lâm Bạch Du.
Ngay sau đó, hầu hết mọi người đã giải tán.
Nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã nhanh chóng lan truyền trong trường.
-
Tùy Khâm không thèm nhìn những người khác, cứ kéo Lâm Bạch Du rời khỏi đám đông, cho đến khi tới cầu vượt cách đó không xa mới buông tay.
Anh đứng trên cầu vượt, tay nắm lấy lan can, làn gió nhẹ thổi tung những sợi tóc mái mỏng manh của anh, để lộ đôi lông mày bướng bỉnh.
“Cậu là Bồ Tát à?”
“Cái gì?”
“Không biết tránh ra sao?”
Lâm Bạch Du bị hỏi đến sững sờ, nghiêm túc nói: “Cậu ấy là bạn của tôi, tôi không thể tránh ra được, nếu là cậu, tôi cũng sẽ không né ra.”
Cô thường nói những lời như vậy, nhưng lần nào cũng vậy khiến Tùy Khâm không nói nên lời.
Anh quay lưng lại, dựa vào lan can, khuỷu tay hờ hững để gác trên đó. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Lâm Bạch Du dựa vào lan can đối mặt với anh: “Cậu có biết không? Tôi trong giấc mơ cũng không có nốt ruồi giữa lông mày.”
Khi ngón tay của cô chạm vào nó, rõ ràng làn da xung quanh phẳng lì, nhưng cô lại biết rõ nó nằm ở đâu.
“Có lẽ đời này tôi phải trở thành một vị Bồ tát.”
Tùy Khâm nhìn chằm chằm vào nốt ruồi đỏ dễ thấy, giống như một giọt máu rơi trên đó, nếu nhìn tiếp nữa, anh sẽ muốn chạm vào nó.
Rất muốn, rất muốn.
Anh né tránh ánh mắt: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, Bồ Tát cũng sẽ không tìm một người nhỏ như cậu vậy.”
Lâm Bạch Du cũng không thất vọng vì đòn đả kích của anh: “Tất nhiên là chỉ suy nghĩ thôi.”
Sao có thể là sự thật được.
-
Đại học thể thao vẫn chưa bắt đầu, tất cả mọi người không biết kết quả của chuyện này ra sao, chỉ biết khi ra ngoài, vẻ mặt của Trương Bộ không tốt lắm.
Phương Vân Kỳ trông vẫn như một kẻ cà lơ phất phơ, cũng không ai nhìn ra cậu ấy có phải chịu hình phạt nào hay không.
Những thứ này so với những thứ khác không là gì, trọng tâm sự chú ý của bọn họ vẫn là ở chỗ Tần Bắc Bắc.
Bởi vì hóng drama luôn là niềm yêu thích của mọi người.
Mái tóc ngắn xoăn đẹp của Tần Bắc Bắc bây giờ ai nấy cũng biết đó là tóc giả, mỗi người đi ngang qua cô ấy đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Bất cứ khi nào đến lúc như thế, bọn họ đều sẽ bị Phương Vân Kỳ trừng mắt lại: “Nhìn cái gì chứ!”
Rõ ràng là là lúc trước cậu ấy còn ganh tỵ Tùy Khâm có khả năng chỉ cần nhìn một cái là phát hiện được máy ảnh và ánh mắt đang nhìn trộm anh, nhưng hiện tại hình như cậu ấy cũng có năng lực này.
Nhưng bây giờ cậu ấy không muốn nữa rồi.
Phương Vân Kỳ quay sang cô gái bên cạnh và nói nhỏ: “Tôi xin lỗi.”
Tần Bắc Bắc nghe không rõ: “Cậu nói cái gì?”
Phương Vân Kỳ lặp lại: “Tôi xin lỗi, sáng nay tôi không nên nói cậu như thế.”
Tần Bắc Bắc đã quên chuyện xảy ra lúc trước từ lâu rồi, bị cậu ấy nhắc nên mới nhớ lại, sững sờ: “Cậu nói cái đó à, không có sao đâu.”
Cậu ấy không biết, người không biết không có tội.
Lúc đó là do cô ấy quá nhạy cảm.
Tần Bắc Bắc dừng bước chân lại: “Phương Vân Kỳ, cám ơn cậu.”
Cảm ơn cậu đã ra mặt giúp tôi.
Cô ấy rất trang trọng, Phương Vân Kỳ ngược lại vì thế mà trở nên lúng túng: “Cái đó...”
Tần Bắc Bắc khó chịu: “Cậu bị cà lăm à?”
Phương Vân Kỳ: “Đương nhiên là không rồi!” Cậu ấy chỉ không biết phải đáp lại như thế nào mà thôi.
“Cái đó... thực sự thì cậu như thế trông cũng xinh mà, thật đấy.”
“Cậu đừng nói nữa.”
“Ờ…”
Phương Vân Kỳ cảm thấy rằng mình lại nói sai nữa rồi.
Tần Bắc Bắc sững sờ nhìn cậu ta, sau đó chân đi khập khiễng sang rồi nói: “Thật ra vừa rồi cậu đánh cậu ta trông cũng khá đẹp trai đấy.”
“Hả?”
Chu Gia Tuấn ra khỏi trạm phát thanh, nhìn thấy hai người đang nói chuyện, liền nhớ tới cái đầu trọc lóc của Tần Bắc Bắc mà hồi nãy cậu ta đã nhìn thấy, liền nắm chặt tay, xoay người rời đi.
Trước đây Tần Bắc Bắc đã từng rất thích và cũng đã quen với việc mọi người nhìn cô ấy, cô ấy cũng hy vọng sẽ có nhiều người ghen tị với mình hơn, bây giờ những đôi mắt đó dường như đã nhuốm thêm ý nghĩa khác, đột nhiên không có thú vị nữa.
Tần Bắc Bắc thầm cười nhạo.
Thích cái gì chứ? Nói thì nghe hay đấy, nhưng chẳng qua chỉ là vừa ý khuôn mặt của cô ấy. Một cái đầu trọc đã không thể chấp nhận được rồi, đúng là một sự yêu thích rẻ tiền.
Cô ấy tin rằng ngay cả khi khuôn mặt của Tùy Khâm có sẹo, Lâm Bạch Du vẫn sẽ thích.
Đây là khoảng cách giữa người với người. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
-
Sự việc này đến cuối cùng, việc đọc các tờ giấy nhắn để phát thanh đã trở thành chuyện không quan trọng.
Chu Văn Vũ suy nghĩ hồi lâu, dự định để Lâm Bạch Du và Tần Bắc Ninh phụ trách một ngày, hôm khác để Liêu Yến đi, còn Chu Gia Tuấn đương nhiên không có phần rồi.
Liêu Yến cũng không nói gì, cô ta cũng sợ đám người Tần Bắc Bắc biết chuyện trước đây cô ta đã báo lại với giáo viên việc Tần Bắc Bắc uốn tóc.
Không ai biết tại sao Tần Bắc Bắc lại cạo đầu.
Lâm Bạch Du đoán rằng có thể cô ấy bị bệnh, nhưng tại sao cô ấy lại phải cạo tóc cơ chứ.
Trong trí nhớ có hạn của cô, đó đều là có một số căn bệnh hiểm nghèo khó chữa trị, Lâm Bạch Du không muốn nghĩ như vậy.
Hôm nay hiển nhiên không phải lúc để hỏi, bọn họ vừa mới trở lại tòa nhà dạy học, lễ khai mạc của đại hội thể thao cũng sắp bắt đầu.
Chu Mạt cũng nghe đến chuyện trạm phát thanh rồi, cũng không nhắc tới một từ tóc tai gì cả, chỉ lớn tiếng mắng Trương Bộ: “Cậu ta bị điên đó.”
Mọi người đều phải ra sân thi đấu tập trung, Tần Bắc Bắc và Phương Vân Kỳ bị Đào Thư Thúy gọi đi.
Lâm Bạch Du không thể đi theo, đi một bước quay đầu lại ba lần, Tùy Khâm ở phía sau cô, rũ mắt nhìn cô: “Nhìn đường đi.”
“...”
Khi cả trường đang mở nhạc, Tần Bắc Bắc đi ra khỏi văn phòng của Đào Thư Thúy, Đào Thư Thúy cũng phê bình Phương Vân Kỳ vài câu và phạt cậu ấy viết bản kiểm điểm.
Còn về hậu quả của việc đánh bạn học, cô sẽ phải nói chuyện với chủ nhiệm, không thể để học sinh của mình chịu trách nhiệm.
Tần Bắc Bắc đang đứng trong tòa nhà dạy học trống không.
Tất cả mọi người đều đã rời đi, đi ra sân thi đấu, thật yên tĩnh.
Đôi mắt của một người biết nói.
Cô ấy tự hỏi khi nhìn mình bọn họ đang nói gì.
Lần đầu tiên Tần Bắc Bắc thích im lặng như thế này, sẽ không có ai nhìn chằm chằm vào cô ấy, cũng không thầm nghĩ tới dưới bộ tóc giả của cô ấy là dáng vẻ như thế nào.
Phương Vân Kỳ luôn muốn hỏi cô ấy tại sao lại cạo tóc, nhưng kinh nghiệm của cậu ấy nói cho biết không được hỏi câu hỏi này, được nên cậu ấy im lặng không hỏi đến.
Mãi cho đến khi rời khỏi phạm vi văn phòng, cậu ấy mới lên tiếng: “Chúng ta ra sân thi đấu đi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi!”
Tần Bắc Bắc đột nhiên dừng bước: “Tôi không muốn tới đó.”
Trái tim như muốn lay động của Phương Vân Kỳ rơi xuống đáy vực: “Ồ... vậy không đi nữa.”
Tần Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn cậu ấy: “Cậu đi.”
Cô ấy như thế này trông giống như một con vật dễ thương, Phương Vân Kỳ đột nhiên nghĩ đôi mắt hồ ly tinh quái của cô bỗng trở nên ngây thơ.
“Tôi cũng không đi nữa, cũng không có gì đáng xem.”
Đúng vậy, không đáng xem một chút nào.
-
Lễ khai mạc đại hội hội thể thao cấp trường diễn ra rất đơn giản.
Sau khi hàng ngũ của từng lớp tan rã, Lâm Bạch Du nghĩ đến việc đi tìm Tùy Khâm, bảo anh đi tìm Tần Bắc Bắc và Phương Vân Kỳ cùng với mình.
“Bọn họ có chân và có thể tự đi.”
Câu trả lời lạnh lùng và hợp lý của Tùy Khâm nhất thời khiến Lâm Bạch Du không tiếp lời được.
Nếu anh không đi cùng cô, cô chỉ có thể đi một mình mà thôi.
“Lâm Bạch Du!”
Chu Văn Vũ từ phía trước chạy tới, cậu ta đến để xin lỗi Lâm Bạch Du vì chuyện đã xảy ra trước đó: “Tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi. Nếu không phải là do tôi xử lý không tốt, thì sự việc hôm nay đã không xảy ra. Tần Bắc Bắc không có ở đây à?”
“Bắc Bắc bị cô giáo chủ nhiên gọi đi rồi.”
Lâm Bạch Du thở dài: “Chủ yếu là do bọn họ mà thôi.”
Dù là Chu Gia Tuấn hay Trương Bộ, cả hai đều rất kinh tởm. Một người dùng danh nghĩa thích nhưng chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, một người bị từ chối thì lại đi trả thù. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Chu Văn Vũ gật đầu: “Chu Gia Tuấn nhất định không thể ở lại đài phát thanh nữa rồi. À chuyện đó, nếu thiếu người thì bạn học Lâm, cậu có muốn tới không?”
Cậu ta nói xong không khỏi xoa xoa cánh tay.
Tùy Khâm nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nhíu mày.
Lâm Bạch Du vừa nghe đã hiểu ý tứ, lúc này cô rất phản cảm với từ đài phát thanh: “Tôi không muốn.”
Chu Văn Vũ không ngờ cô lại từ chối triệt để như vậy: “Cậu không thích đến đài phát thanh sao? Đọc bản thảo và phát nhạc, rất tự do đó.”
Lâm Bạch Du suy nghĩ, rồi nói thật: “Tôi đồng ý với cậu, chỉ vì trong đại hội thể thao có chuyện tôi muốn làm.”
“Như vậy đi, vậy nói không chừng sau này có lẽ cậu sẽ còn những việc khác muốn làm, cần một nền tảng như đài phát thanh thì sao...”
“Lâm Bạch Du.” Tùy Khâm giọng điệu thong thả gọi một tiếng, sau đó dừng lại: “Không phải cậu muốn đi tìm Tần Bắc Bắc sao?
Lâm Bạch Du lập tức quay đầu lại: “Cậu muốn đi cùng tôi sao?”
Cô sợ anh hối hận: “Bây giờ chúng ta đi thôi.”
------oOo------