Hắn nắm giữ một tập đoàn buôn bán trên nhiều lĩnh vực – Đường Thịnh tập đoàn,chỉ cần một khắc có thể nắm rõ biến chuyển trên thị trường, sinh tồn trên thươngtrường ngươi gạt ta lừa, chỉ bằng điểm nhỏ kĩ xảo của nàng sao có thể không bịhắn nhìn thấu.
Nàng chắn chặt môi dưới, buồn bực quay mặt đi chỗ khác.
“Đợi trợ lí Từ lấy hợp đồng cho em kí tên, em theo những gì anh ta nói màlàm.” Hắn lạnh lùng bỏ lại những lời này, đi thẳng ra văn phòng.
Nhìn thân ảnh hắn biến mất ngoài cửa phòng, nàng sợ hãi vỗ vỗ ngực, còn chưakịp hoàn hồn, một thân ảnh lại nhanh chóng bước vào. Nàng giật mình một chút,thấy rõ người vào là từ Bang, thế mới nhẹ nhàng thở ra.
“Lăng tiểu thư, mời cô xem một chút bản hợp đồng này, nếu không có kiến nghịgì, phiền cô kí tên lên chỗ này.” Từ Bang đem hợp đồng đến trước mặt nàng, vănbản hiển nhiên là vừa được in ra, hơi tản ra mùi mực.
Nàng tùy ý lật giở một ít điều khoản bên trên, rồi trực tiếp lật tới tờ cuốicùng, quả nhiên thấy ba điều kiện nàng đưa ra, nàng đọc từng câu từng chữ, xácnhận không sai gì, hai tay run run kí tên chính mình lên hai bản hợp đồng.
Doãn Lạc Hàn đã kí trước lên hai bản hợp đồng, Từ Bang trực tiếp đưa một bảncho nàng, bản còn lại cất vào tủ văn kiện, sau đó lấy ra trong túi một chiếcchìa khóa cùng một tờ giấy đưa cho nàng.
“Lăng tiểu thư, hiện tại việc đầu tiên cô phải làm là thu thập hành lý chuyểnnhà, đây là địa chỉ cùng chìa khóa nơi sau này cô ở.”
“Chuyển nhà? Hiện tại sao?” Nàng nao nao, nhìn vật trong tay hắn, do dự nhậnlấy. “Đây là ý của anh ta?”
“Đúng vậy.” Từ Bang gật đầu một cái, “Tổng tài muốn chiều nay ba giờ cô phảidọn vào.”
“Ba giờ?” Nàng kinh ngạc nhắc lại, vì lấy học bổng, bình thường cho dù cóliều mạng làm thêm thế nào, nàng cũng không xao nhãng việc học, gần đây trốn họcnhiều lắm, nếu hôm nay lại không đi học…
Từ Bang khoanh tay, vẻ mặt không nề hà, “Đây là tổng tài nói, tôi chỉ nhắn hộlời ngài. Cô có nhiều hành lý sao? Tôi để lái xe giúp cô đi dọn đồ.”
“Không cần phiền toái, một mình tôi có thể ứng phó được.” Nàng lắc đầu, xiếtchặt chìa khóa cùng bản hợp đồng trong tay, đờ đẫn bước ra cửa.
Đến bây giờ nàng vẫn còn cảm giác đang nằm mơ, tựa như tất cả không phải sựthật, thế nhưng nàng để cho kẻ so với ma vương còn tà ác hơn, Doãn Lạc Hàn muachính mình một năm.
Ra khỏi Đường Thịnh, nàng gọi điện cho Chu viện trưởng, nghe bên taigiọngChuviện trưởng kinh hỉ không thôi, nàng ở đầu dây bên này âm thầm cườikhổ.
Vài phút qua đi, nàng cúp điện thoại, cảnh giác đem bản hợp đồng để vào balô. Thứ kia đối với nàng mà nói, là thứ cứu vớt bọn trẻ ở cô nhi viện, cũng làmột loại khuất nhục nàng cực lực muốn quên.