Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 360




Edit by CeCe

Nguồn: http://cindycandy218.wordpress.com/

Nặng nề lê bước vào văn phòng, điện thoại lại vang lên.Giọng Doãn Lạc Hàn từ đầu dây bên kia thật ấm áp, dịu dàng “Huyên, chiều nay tan tầm anh sẽ qua đón em, mình cùng đi ăn một bữa tối chúc mừng em nhé.”

Việc cô được thăng chức lên Chủ biên còn chưa chính thức được công bố, hiện tại chúc mừng có phải là quá sớm hay không? Cô đangđịnh nói như vậy, nhưng dường như hắn biết cô chuẩn bị từ chối nên đãvội cắt điện thoại rồi. Cô không khỏi nhìn di động mà bật cười.

Ăn trưa xong, vừa trở về bàn làm việc, điện thoại trên bàn cô reo vang. Trịnh Trác gọi kêu cô tới tầng mười lăm.

Cô bước vào văn phòng của Trịnh Trác, thấy hắn và LâmHạo Ngôn đang ở nói chuyện gì rất sôi nổi, thấy cô đến, cả hai người đều đồng loạt quay ra nhìn, sau đó Lâm Hạo Ngôn chỉ cô cười ha hả “Lăngtiểu thư, cô đến đúng lúc lắm! Mau lại đây!”

Thấy xã trưởng cười có chút cổ quái, cô nghi hoặc lạigần, vừa đi vừa nhìn Trịnh Trác mong anh ta sẽ ám hiệu cho cô điều gì,nhưng Trịnh Trác lại chỉ đơn giản nhìn cô mỉm cười, không ra hiệu gìhết.

“Vẫn biết Thuần Mỹ là tạp chí lớn nhất cả nước, doanh số bán hàng luôn cao ngất ngưởng…. Cô biết không, kì tạp chí lần này vừabán ra được mấy tiếng đã cháy hàng, mà cô phụ trách chuyên mục nóng củakì này, đương nhiên công lao thuộc về cô là không nhỏ……”

Lâm Hạo Ngôn vẫn thao thao bất tuyệt nhưng cô đã khôngcòn nghe thấy gì nữa. Trong đầu cô lúc này chỉ có mỗi một thông tin… tạp chí lần này thắng lớn rồi! Số lượng bán ra tính đến hiện giờ đã gấp 4lần so với mọi lần rồi… 4 lần!!! Là người làm báo, cô đương nhiên hiểurất rõ cái “4 lần” này quý giá, đáng mừng đến thế nào…

“…… Xem ra mục tiêu 20% chắc chắn có thể vượt qua rồi…Theo tôi lần này tối thiểu cũng phải được 305%! Lăng tiểu thư, công laolần này của cô lớn lắm đó! Tôi định đề cử cô đi công tác……”

Vừa nghe đến hai chữ “công tác”, cô định thần ngay lại “Anh muốn phái tôi đi công tác?”

“Đúng vậy! Đây là chương trình huấn luyện quốc tế, mỗinăm cả nước chỉ có một suất thôi đấy. Tôi và Trác đã bàn rồi, công laolần này của cô lớn như vậy, không để cô đi thì đúng là quá bất công vớicô rồi.”

Cô kinh ngạc, liên tục xua tay “Không cần đâu, phải dành cho anh hoặc Trác mới đúng chứ.” Cô đương nhiên biết đó là một cơ hộituyệt vời, chỉ là cô tự thấy mình không xứng đáng được đi công tác bằngLâm Hạo Ngôn và Trịnh Trác.

Lâm Hạo Ngôn đập bàn một cái, kiên nhẫn nói với cô “Thịhiếu của người đọc luôn thay đổi, vì vậy tòa soạn chúng ta phải thườngxuyên theo sát được thị hiếu đó để thay đổi cho phù hợp. Trong ngành,Thuần Mỹ là tạp chí đang giữ thế thượng phong, đồng nghĩa với việc phảiluôn là chong chóng liên tục đổi chiều gió, vì vậy nếu muốn giữ được ưuthế này phải không ngừng học hỏi. Cô cũng là một trụ cột vững vàng củatòa soạn, đương nhiên có trách nhiệm và tư cách được cử đi đào tạo!”

“Hạo Ngôn nói đúng đó.” Trịnh Trác tiếp lời “Là một Chủbiên, em phải có năng lực tốt, kiến thức và kinh nghiệm cũng phải toàndiện, vì vậy những gì phải học hỏi còn rất nhiều. Đây chính là một cơhội tốt cho em.”

Nghe bọn họ nói, cô hiểu ra mục đích và sự cần thiết của chuyến đi lần này, vì vậy không còn lý do gì để từ chối nữa, nghiêm túc nhìn Trịnh Trác “Khi nào thì đi?”

Trịnh Trác không nhanh không chậm trả lời “Sáng mai, năm giờ lên máy bay đi Luân Đôn. Đi 4 ngày 4 đêm. Vé khứ hồi, chuẩn bị xong hết rồi. Ngày mai ở”

Nhanh như vậy sao? Cô kinh ngạc nhận lấy vé máy baytrong tay Trịnh Trác. Ra khỏi tầng 15, cô vẫn còn ngơ ngơ như chưa thểtin đây là sự thật. Lần đầu tiên đi công tác, mà lại là đi tới tận LuânĐôn xa xôi, vui mừng có, mà lo lắng cũng không hề ít…

Cô đẩy cửa đi vào văn phòng. Chu Hiếu Linh cũng theosau. Hôm nay Chu Hiếu Linh đã ra vào phòng cô mấy lần, cũng đều chỉ làchuyện công việc, gương mặt cũng không lộ ra thần sắc gì khác lạ.

Không thể phủ nhận tuy lần đó Chu Hiếu Linh nói rất khónghe nhưng cũng không phải là không đúng. Cô đã biết ba cô là người đãgiết chết mẹ hắn, đáng lẽ cô nên rời xa hắn mới đúng… Cô còn mặt mũi nào ở bên hắn?

Hai chữ “rời xa” nói ra thì thật dễ… Chỉ có điều côkhông làm được. Chỉ nghĩ đến việc phải xa hắn thôi, cô đã có cảm giáctâm can đau đớn. Có lẽ cô cần thời gian, cần thời gian để yên tĩnh suynghĩ, cần thời gian để vơi bớt đi cảm giác có tội với hắn trong lòng…

Như vậy chuyến đi Luân Đôn lần này cũng tốt, có thể cho cô một khoảng lặng để cân nhắc mọi việc…

Nhìn chiếc vé máy bay trong tay, cô đột nhiên nghĩ tớiChỉ Dao. Không biết cô ấy đã đi Hàn Quốc chưa? Cô gọi điện cho Chỉ Daonhưng điện thoại của cô ấy đã tắt máy. Cảm thấy lo lắng, cô đánh bạo gọi cho Giản Quân Dịch.

Nghe hắn nói sáng nay Chỉ Dao đã đi Hàn Quốc rồi, côthẫn thờ buông di động. Không ngờ Chỉ Dao đã đi rồi… Chỉ Dao dám dũngcảm theo đuổi hạnh phúc của mình, còn cô… hạnh phúc treo ngay trên đỉnhđầu, nhưng chỉ một cái với tay thôi mà sao cô cảm thấy khó quá vậy…

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, cô hít sâu lấy lại bình tĩnh, nói lớn “Mời vào!”

Cửa bị đẩy ra, một tiếng nói trầm ổn chui vào lỗ tai cô “Nghĩ gì vậy?”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu. Trịnh Trác đang thong thả đi đến gần bàn làm việc của cô.

“Trác, sao anh lại xuống đây? Có việc gì cứ gọi em lên là được mà.”

“Không sao.” Hắn vẫn thản nhiên như cũ, đóng cửa chớpphòng cô lại, ngăn những sự tò mò có thể có từ bên ngoài, nhìn cô nghiêm túc nói “Anh có chuyện cần nói với em.”

“Vâng, anh nói đi!” Bộ dạng hắn nghiêm trọng như vậy làm cô có chút lo lắng. Cô ngồi thẳng, xốc lại tinh thần, mắt lướt qua vémáy bay đặt trên bàn làm việc, nghĩ có lẽ hắn cần căn dặn gì cô chuyệnđi Luân Đôn.

“Gần đây cô ta có làm gì em không?”

Cô sửng sốt, hiểu ngay được hắn nói “cô ta” là muốn ámchỉ ai. Đang do dự không biết có nên kể với hắn chuyện cãi vã ngày hômqua không thì hắn lại nói tiếp “Mân Mân, lần trước anh đã nói với emrồi, cô ta không phải người đơn giản. Anh đã điều tra ra một chút, cô ta đang thường xuyên gặp gỡ một người có liên quan đến em.”