Edit by CeCe
Di động lại rung, vẫn là điện thoại của hắn. Cô nhìnchằm chằm màn hình, không định nghe. Cô sợ phải đối diện với hắn. Cảmgiác này càng lúc càng ép cô đến ngộp thở.
Một lát sau điện thoại ngừng reo, sau đó không đầy vàigiây lại tiếp tục rung, tiếng ong ong càng lúc càng gấp dường như thúcgiục cô. Cô bịt tai lại, cô không muốn nghe, nhưng tiếng động khó chịuđó vẫn đi lọt vào trong tai cô…
Có thể trốn tránh đến bao giờ? Trong đầu vang lên mộttiếng nhắc nhở, cô run run cầm lấy điện thoại ấn nút nghe, còn chưa kịpmở miệng, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng nói tức giận đang cố đượcđè nén của hắn “Bây giờ em xuống hay phải để anh lên?”
Cô sợ hãi nhìn ra ngoài phòng, vẫn còn vài đồng nghiệp chưa tan sở, vội vàng trả lời “Em xuống ngay!”
Khép di động, cô chạy vội vào thang máy, chỉ sợ hắnkhông chờ được lại xông lên đây. Vừa ra khỏi tòa soạn, quả nhiên đã thấy một chiếc Lamborghini đang án ngữ trước cửa. Càng đến gần chiếc xe, côcàng có cảm giác khó thở.
Khi chỉ còn cách chiếc xe vài bước, cửa xe mở ra từ bêntrong. Cô chần chờ cúi đầu ngồi vào trong, cảm nhận rõ ràng một bầukhông khí trầm mặc trong xe.
“Tại sao? Anh gọi cho em cả ngày hôm nay, tại sao lạitắt máy? Buổi sáng vì sao lại không nói gì mà bỏ đi?” Giọng nói của hắnvừa buồn bã, mệt mỏi, vừa tức giận.
“Điện thoại em hết pin.” Cô vừa nói xong, lập tức chộtdạ đảo mắt xuống chiếc điện thoại đang nắm trong tay, màn hình vẫn đangsáng.
Hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy, hừ lạnh “Nói rõ cho anh biết đi, rốt cục là em bị làm sao?”
Cô cúi đầu bấm bấm móng tay, không dám đối mặt với hắn “Em lại được thăng chức, vì vậy hôm nay hơi bận.”
“Bận? Nếu thật sự em bận như vậy, sao còn có thời gianđi ăn sáng cùng Trịnh Trác?” Hắn lạnh lùng cười, không đợi cô mở miệng,tiếp tục gầm nhẹ “Em lại nói dối anh. Em quên hôm trước em đã hứa vớianh như thế nào rồi sao?”
Cô thấy hắn nổi giận, sợ tới run lên, cắn cắn môi mấpmáy nửa ngày không nên câu. Thì ra buổi sáng hắn cũng đã thấy cô vàTrịnh Trác đi với nhau.
Từ nay về sau cô sẽ không bao giờ nói dối hắn nữa, cô đã chính miệng hứa như vậy, làm sao lại quên được… Chỉ là… Cô không nóiđược gì, lại cúi đầu im lặng.
“Chết tiệt, ngẩng đầu nhìn anh đi.” Hắn chửi thề mộtcâu, một tay giữ chặt lấy bả vai cô, tay kia nắm lấy cằm cô bắt cô phảinhìn hắn.
Cô biết đây chính là dấu hiệu của việc hắn đã tức giận,không thể tiếp tục im lặng được nữa, cô vội nói “Hàn, những gì em nóiđều là thật. Sáng nay em gặp Trác, anh ấy nói anh ấy sắp tới Tần Thịcông tác, đề cử em lên làm Chủ biên… nên hôm nay em bận suốt… phải ngheanh ấy phân phó bàn giao công việc.”
Giọng cô vô cùng chân thành. Hắn nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau mới mở miệng “Em chắc chắn là anh ta tới Tần thị chứ?”
Không ngờ chuyện này lại có thể gây sự chú ý với hắn, cô vội gật đầu “Vâng, em chắc chắn mà.”
Hắn nhíu mày, dường như là tự nói với chính mình “Nghenói chủ tịch tập đoàn Tần Thị đang nguy kịch, con gái của chủ tịch lạichưa thể kế thừa gia nghiệp… Mà Trịnh Trác lại tới Tần Thị… Anh ta họTrịnh……”
Cô nghe mà không hiểu gì cả. Mà thôi, dù sao việc nàycũng khiến hắn quên đi chuyện của cô. Vì vậy cô tát nước theo mưa, đổichủ đề nói chuyện ngay “Hàn, mau lái xe đi, mình về nhà thôi.”
Nghe giọng nói mềm nhẹ của cô, hắn nhướn mày, quả nhiên tâm tình tốt lên rất nhiều, khởi động xe. Cô nhẹ thở ra, thoát nạn!
Xe đi qua một sạp bán báo, cô mới chợt nhớ ra chuyệnquan trọng, quay đầu hỏi hắn “Bài báo đăng hôm nay…… Theo như những gìem hiểu về Giản Quân Dịch, anh ta không thể dễ dàng đồng ý như vậy…..”
Doãn Lạc Hàn nhún nhún vai “Không có gì, anh và anh ta cùng hợp tác đầu tư, cuối năm chia lợi nhuận 20 – 80.”
Cô trừng mắt. 20 – 80?? Không cần nói cũng hiểu là GiảnQuân Dịch tám phần, hắn hai phần. Làm ăn lớn như Đường Thịnh và Giảngia, một công trình hẳn là lợi nhuận không dưới một ngàn vạn, mà chianhư vậy không phải Doãn Lạc Hàn rất thiệt thòi hay sao?
Nhìn cô vẫn đang trợn tròn mắt, ánh mắt hắn lại thêmphần nhu hòa “Chỉ cần giải trừ hôn ước, có thể ở bên em, lỗ một chút như vậy anh đương nhiên chấp nhận.”
Nhiều tiền là có thể tùy tiện tiêu xài sao? Cô xót tiền liếc hắn một cái, đồng thời trong lòng dâng lên một cảm xúc ấm áp…
Xe thể thao dần dần tới gần biệt thự. Cứ nghĩ đến cảnhhắn thân mật với người con gái khác, hắn mạnh mẽ, cô ta nhu nhược là côlại có cảm giác thắt nghẹn như có ai bóp chặt lấy trái tim vậy…
Biệt thự chỉ có hai người bọn họ. Bữa tối cũng trôi quarất nhanh. Hắn đứng trước cửa sổ lớn nghe điện thoại, còn cô ngồi trênsofa xem tivi, trước mặt còn có một đĩa ô mai.
Cô nhúp từng viên ô mai, để cho vị ô mai chua chua ngọtngọt tràn trong miệng, chăm chú xem tivi, mong rằng nếu cô tập trung xem thì sẽ quên đi được những vướng mắc trong lòng.
Hắn nghe xong điện thoại, tiến tới ngồi cạnh cô, ôm lấyeo cô kéo cô vào trong lòng. Thấy cô liên tục bỏ ô mai vào miệng, cúiđầu hỏi nhỏ bên tai cô “Ngon lắm à?”
“Ừm… ngon.”
Cô bản năng dựa vào trong lòng hắn, ánh mắt vẫn chăm chú vào tivi. Tivi đang phát một tin rằng một ông lão hơn sáu mươi tuổi,sức khỏe rất yếu, còn mắc linh tinh nhiều bệnh như tiểu đường, thấpkhớp,… chỉ sau một năm chăm chỉ mỗi sáng tới công viên tập luyện, tất cả các bệnh đều đã hết, sức khỏe lại tốt lên rất nhiều, da dẻ hồng hàomạnh khỏe…