Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 329




Khi cô trở lại văn phòng đã là sáu giờ chiều, đồng sự đã sớm tan tầm. Mangtheo túi da vào thang máy, lúc này cô mới nhớ đã hẹn Doãn Lạc Hàn tối nay ăntối.

Nghĩ đến cuộc phỏng vấn, cơn giận trong người cô lại bừng bừng bốc lên. Bựcbội dậm mạnh giày cao gót, cô ra khỏi tòa nhà. Nhìn quanh tìm xem xe hắn ở hướngnào, kết quả lại thấy một chiếc xe màu bạc đang im lìm đậu trước mặt cô.

Rõ ràng sáng nay là xe màu đen, sao bây giờ lại là một chiếc xe khác? Cô thầmhỏi, rồi từ từ bước đến hông xe gõ nhẹ, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống. Cô chỉsang ngân hàng đối diện phía bên kia đường “Anh chờ một lát, tôi đi rút tiền,chỉ năm phút thôi!”

Hắn với một tay nhàn nhã mở cửa xe, bạc thần phun ra không chờ cô phản ứng“Em lên xe đi!”

Ngã tư đang đông đúc người xe, hiện tại đang là giờ cao điểm, hắn muốn đưa côqua bên kia, chẳng tội gì không đồng ý. Nghĩ vậy, cô liền lên xe. Nhưng chỉ mộtlát cô liền cảm thấy có gì đó không phải, chiếc xe thể thao căn bản không chạysang phía bên kia đường mà cứ thẳng tiến về phía ngược lại với ngân hàng.

“Anh dừng lại, cho tôi xuống mau!” Cô vội vàng bám lấy cánh tay hắn mong hắndừng xe. Trong túi cô hiện tại chỉ có vài trăm đồng, một bữa cơm Tây thì mấytrăm đồng sao có thể ăn được. Đến lúc đó không có tiền trả thì quả là mấtmặt!

Hắn nhếch miệng, bỏ mặc mấy lời nói của cô, càng cho xe thể thao tăng tốc.Thoáng chốc lửa giận trong lòng cô càng ngùn ngụt, hôm nay là cái ngày khỉ gìvậy chứ! Câu hỏi cuối cùng của buổi phỏng vấn là cô cố ý đặt ra, cuối cùng lạihóa thành một cục diện rối răm, giờ lại không rút được tiền, liệu có phải cô đãlàm gì đắc tội với hắn không???

Cô cố gắng khống chế bản thân, hít sâu liên tục vài cái … Không được tức giận… tuyệt đối không được tức giận … phải chờ cho tạp chí kỳ này ra xong xuôi rồicô sẽ tính sổ với hắn!

Cô có dự cảm rằng hắn sẽ đưa cô đến chỗ xa hoa. Và quả nhiên ba mươi lăm phútsau, sự thật đã chứng minh trực giác của cô quả thực chính xác trăm phầntrăm!

Lúc theo hắn đi vào thang máy, nhìn hắn tiện tay bấm chọn tầng 16, lòng cô tựnhiên thấy quặn thắt. Hắn đưa cô đến một nhà hàng Pháp xa xỉ… Đừng nói mấy trămđồng, mấy ngàn đồng cũng chưa chắc đã dám nghĩ đến nơi này! Tuy hiện tại cô đãđược tăng lương, một tháng tiền lương cũng mới lĩnh xong, nhưng nhìn lại, sốtiền này căn bản không đủ rồi!

Cô liếc trộm hắn rồi cắn răng oán hận, tên này chắc chắn là cố ý đây mà! Xemra đêm nay cô không tránh được việc cạn túi… Cũng tại cô đã không cảnh giác vớihắn, nhượng bộ ngỏ lời mời hắn, còn cho hắn chọn địa điểm. Nếu sớm biết sẽ ra cơsự này, lúc trước cô đã để cho chính mình một con đường sống, đợi cho việc phỏngvấn trót lọt sẽ mời hắn đi ăn ở quán ven đường cho xong!

Đột nhiên hắn xoay người tiến sát bên cô, tay nhẹ nắm tay cô, sau đó lại vòngtay ôm chặt lấy thắt lưng cô. Lúc này, thang máy vừa mở ra, một cô gái tiến vàobên trong cùng bọn họ. Trên người cô ta mặc một chiếc váy ngắn lộ đường cong,chỉ đủ che kín cái mông, phía trên áo khoét lưng rất sâu, lộ ra khoảng lưngtrắng nõn nà, không cần nhìn cũng biết được phía trước càng cực kỳ nóngbỏng.

Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, tầm mắt không tránh khỏi phải nhìnđối phương, cô thầm nghĩ thang máy hôm nay đi thật chậm, lên đến tầng mười hai,thang máy lại dừng lại, có hai người từ ngoài bước vào.

Bọn họ đứng đằng trước nên cô gái nghiêng người muốn lùi ra phía sau, độtnhiên ánh mắt cô dừng lại ở khuôn mặt Doãn Lạc Hàn, không chớp mắt.

Mân Huyên cảm thấy có điều gì đó không ổn. Không ngờ cô gái đột nhiên chỉDoãn Lạc Hàn rồi hét lớn “Lạc, là anh yêu đó sao? Anh không nhận ra em sao? Lầnđó em hợp tác với công ty các anh tổ chức triển lãm sản phẩm mới đó…”

Thoáng chốc Mân Huyên thấy nổi da gà, nhìn sang khuôn mặt tuấn tú bên cạnh,lạnh lùng gạt bàn tay đang đặt trên lưng cô rồi né sang một bên. *đọcchỗ này mà ta cứ bật cười một mình =)))) Tội nghiệp Hàn ca của ta quá, gieo giógặt bão rùi =))))))*

“Huyên…” Doãn Lạc Hàn chìa tay muốn kéo cô lại, nhưng cô gái kia đã nhanh nhưcắt nhào vào lòng hắn “Anh yêu!! Anh thật xấu nha, sau đêm đó sao anh không chịugặp em? Em gọi điện, lúc nào cũng chỉ có trợ lý hoặc thư ký của anh nghe máy,anh thực sự không thấy hứng thú với em sao…?”

Thì ra là hắn đã trải qua một đêm với cô ta. “Đêm đó”… không cần nói rõ cũngbiết cô ta đang nhắc đến cái gì! Cô khinh thường quay mặt đi chỗ khác, bỗng chốcthấy tức ngực, bốc hỏa.

Cô nắm chặt túi da, bước lùi đến góc thang máy sáng sủa, gắt gao bắt chínhmình phải giữ bình tĩnh. Cô không phải là người của hắn, cô căn bản không có tưcách để phán xét chuyện này.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô thầm mắng chính mình thật vô lý, bèn nghiêng người đi,ngẩng cao đầu, cố gắng ngăn không cho nước mắt chực trào ra.

Lúc này cửa thang máy lại mở, hai người kia vội bước ra ngoài, trong thangmáy chỉ còn lại ba người.

Doãn Lạc Hàn thấy cô nghiêng người quay đi, không thấy rõ những biểu tìnhtrên mặt cô, toan bước sang bên cô nhưng lại bị cô gái kia ôm chặt. Hắn chánghét gạt mạnh cánh tay cô nàng “Tránh ra! Cô nhận nhầm người rồi, tôi căn bảnkhông quen biết cô!”

Cô gái bị bất ngờ, loạng choạng lùi lại, lưng lập tức bị đập mạnh vào thànhthang máy. Cô xoa xoa lưng rồi rất nhanh lại đi tới “Anh à, là anh không chịu đểý đến em thôi. Em biết anh sắp kết hôn, nhưng bất kể thế nào, em cũng nguyện làngười của anh, cho dù là tình nhân thôi cũng được rồi…”

Vừa nghe đến hai chữ “tình nhân”, dường như tâm tình đã chôn sâu trong lòngcủa Mân Huyên lại có dịp trào lên. Rốt cuộc chịu không nổi, cô lao ra ngoài vừavặn lúc thang máy mở ở tầng mười sáu.

“Huyên…” Doãn Lạc Hàn sốt ruột đuổi theo, nhưng nữ nhân kia vẫn không chịubuông, cuống quýt ôm lấy hắn không rời “Anh ơi, đừng đi…” *Ôi tội nghiệpanh =))))))))*

“Buông tay!” Hắn nghiến răng gạt bỏ cô gái nóng bỏng ra, con ngươi đen sẫmlại, giọng lạnh băng “Tôi cảnh cáo cô, cô mà còn quấn chân tôi lần nữa, tôi sẽcho cô vĩnh viễn biến mất khỏi mắt tôi!”

Thấy ánh mắt thâm u cùng giọng nói lộ rõ ý hàn băng của hắn, cô gái biết hắnkhông nói đùa. Mặt cô cắt không còn giọt máu, lòng bàn chân lạnh toát, hai chânmềm nhũn, lùi ra sau đứng dựa vào vách tường…