Mân Huyên chạy chậm xuống bậc thềm, xoay người nhìn lại nhìn tòa nhà cao chọctrời, giờ phút này, trong mắt nàng tòa nhà kia có phần quá hiên ngang caongạo.
Tập đoàn Đường Thịnh là công ty đa quốc gia, rất nhiều người vì được làm việcnơi này mà thấy kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo. Vô luận là tiền lương hậu hĩnh,hay đãi ngộ hấp dẫn, Đường Thịnh vẫn là nơi thu hút vô số ánh mắt.
Kỳ thực nàng từng có ý nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ đến nơi này phỏng vấn.
Nàng học khoa báo chí, ước mơ lớn nhất là được công tác ở một tòa soạn báohoặc tạp chí, nhưng nàng cũng biết ngành nàng đang học hiện tại có rất ít đầura. Nàng tính trước khi tìm được nơi làm việc theo đúng chuyên môn, sẽ bằng nănglực của mình kiếm một công việc nho nhỏ trong Đường Thịnh, làm tạm thời, kiếmmột ít phí sinh hoạt.
Nhưng hiện tại, cái ý tưởng đó đã bay mất tăm mất tích, nàng bĩu môi, hànhđộng hôm nay của Doãn Lạc Hàn thật làm nàng đau đầu. Nàng tin chắc dù sau nàynàng chỉ làm con sâu con kiến dưới trướng hắn, hắn cũng tuyệt không để nànghưởng thụ một ngày yên lành, nên chẳng bằng hiện tại quên luôn ý niệm kiađi.
Nhớ tới số nợ ba trăm vạn, tận ba trăm vạn, giống như tòa núi đặt nặng lênvai nàng, đến mức nàng không thể hô hấp. Cho dù bán cả người nàng, cũng khôngđược đến mức ấy. Nàng ủ rũ nhìn xuống, không mục tiêu đi về phía trước, bất tribất giác đã qua vài con đường.
Tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên bên trái, nàng lùi sang lối đi bộ vài bước,không ngờ tiếng còi lại vang lên lần nữa, hơn nữa còn liên tiếp mấy lần, sau đónghe thấy thanh âm mềm nhẹ.
“Mân Mân!”
Nàng run lên như bị điện giật, quay mặt đi, xe thể thao màu lam ngọc đỗ bêncạnh nàng, cửa xe từ từ hạ xuống, mắt hắn dưới ánh mặt trời toát lên tia nhìncao quý bức người.
Hắn cùng nàng quả nhiên là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, đã địnhsẵn mãi mãi không có khả năng ở cùng một chỗ, đáng tiếc phải mất thời gian banăm, mới nhìn rõ điều này. Nàng đột nhiên cười buồn.
“Mân Mân, chúng ta nói chuyện.” Chờ đến lúc nàng hồi phục lại tinh thần, LôiThiếu Đằng đã bước xuống, chịu khó đến bên nàng mở cửa xe.
“Tôi nghĩ tôi và anh không có chuyện gì cần nói trong lúc này. Thật xin lỗi,tôi còn bận bịu nhiều việc, đi trước.” Nàng cứng rắn bắt buộc chính mình khôngliếc nhìn hắn, lướt qua cạnh hắn, bắt ngờ bị hắn nắm chặt tay.
“Mân Mân, em nói thật với anh, em vẫn làm thêm khắp nơi đúng không? Tên đànông cùng một chỗ với em không có tiền nuôi em sao? Nếu như vậy, em nói cho anhbiết, anh có thể giúp em. Em có biết mỗi ngày nhìn thấy em vất vả làm thêm anhrất đau lòng.”
Ánh mắt hắn nhìn nàng chan chứa nhu hòa, ngữ khí đầy thương tiếc. Một dòngnước ấm áp chảy quanh ngực, nói không cảm động là gạt người, nhưng đồng thờitrong lòng cũng vang lên một giọng nói cảnh báo, cảnh báo chính mình. Hắn thuộcvề Ngải Phù, tuy bình thường Ngải Phù ăn nói hà khắc độc địa với mình, nhưng dùsao cô ta cũng là em họ mình, quyết không thể tiếp tục liên quan tới Lôi ThiếuĐằng.
“Sao cơ? Lôi thiếu gia, nếu sự giúp đỡ của anh là muốn cấp tiền cho tôi, nhưvậy thật cám ơn ý tốt của anh, tôi không thể nhận được. Đem tiền của anh chonhững người thật sự cần đi.”