Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 271




Nàng buồn cúi đầu, cầm lấy miếng sandwich to bự lên, mở lớn miệng dùng sứccắn xuống.

Hắn nói muốn lái xe đưa nàng đi làm. Nàng nói không cần, anh đùa chắc, giờ làthời điểm vô cùng nhạy cảm, nếu như bị Giản Quân Dịch bắt gặp thì nàng chết toi,vì vậy hẳn là khi xuống đến dưới lầu nàng và hắn nên đi tách ra.

“Vừa rồi anh với em nói chuyện, em đã nhớ kỹ chưa?” Hắn nhẹ giữ lấy mặt nànggỡ ra vài sợi tóc, vẫn không yên tâm dặn nàng.

“Tôi nhớ rồi, nếu Giản Quân Dịch tìm tôi nói chuyện, tôi phải gọi điện thoạicho anh ngay để anh ra mặt nói chuyện với anh ta.” Nàng theo thang máy đi xuống,máy móc nhắc lại như đọc lời kịch bản. Thật không thể tin được người như DoãnLạc Hàn cũng có lúc dông dài như vậy.

“Thực không muốn xa em…..” Hắn lưu luyến không rời kéo nàng vào lòng, trằntrọc hôn đôi cánh môi như hoa của nàng. Hắn cũng tự thấy hành vi hôm nay củachính mình có chút buồn cười, giống như cách làm nũng của trẻ con với nàngvậy.

“Đừng như vậy, nhỡ có ai thấy thì sao…” Nàng quay đầu tránh đi sự đeo bám củahắn, mắt liếc nhìn đại sảnh dưới lầu, hoàn hảo lúc này không có người qualại.

“Vậy em hôn cáo biệt anh một cái đi.” Hắn ôm lấy nàng, vẫn như trước khôngchịu buông nàng ra.

“Được.” Nàng không cần nghĩ ngợi đồng ý, kiễng mũi chân tì mạnh vào ngực hắnmà hôn nhẹ lên môi “Thế này đã được chưa?”

Đầu ngón tay hắn nâng cằm nàng, giống như còn muốn thưởng thức thêm hương vịcủa nàng, khuôn mặt tuấn tú hiện nét cười nhẹ “Buổi tối về nhà sớm mộtchút.”

Nàng nhìn thần sắc hắn, nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt buổi sáng kia, khuôn mặtyêu kiều không khỏi một nóng lên, nhìn đồng hồ, nhất thời kích động “Chết rồi,còn có bảy phút! Muộn mất thôi, tôi đi đây.”

Nàng đẩy hắn ra, xoay người đi xuống bậc thang, ma xui quỷ khiến lại ngoảnhđầu liếc mắt nhìn hắn, thân ảnh cao lớn hơn ba thước đứng lặng phía sau, khuônmặt tuấn tú tràn đầy vẻ ôn hòa sáng rỡ khiến nàng tự hỏi… từ khi nào cái mặt nạlãnh khốc trên mặt Doãn Lạc Hàn đã biến mất, lại thay vào là gương mặt đầy nhutình khiến người khác động lòng như vậy chứ…

Có lẽ là biểu tình trên mặt hắn quá mức nhu hòa. Hay có lẽ là ánh nắng quámức chói mắt. Tóm lại, trong lúc nhất thời, nàng không dám nhìn vào mắt hắn.Nàng sợ mình đã hiểu ra ý tứ ôn nhu của hắn, trong lòng bỗng nhói đau, nàng dứtkhoát xoay người, hướng bảng hiệu của tòa soạn đi như trốn chạy.

Dọc theo đường đi nàng liều lĩnh hướng về phía trước chạy như điên. Trước mắtnhạt nhòa, nàng có cảm giác như trời đang mưa, ngửa đầu nhìn lên trời xanh, chợtquên đi mình lúc này đang đi ngang qua đường cái. Trong khoảnh khắc một âm thanhồn ã đột nhiên vang đến…….

Một chiếc xe tải to hùng hổ thẳng phía nàng hướng tới. Nàng thoáng chốc ngâyngẩn cả người, hoàn toàn quên mất phản ứng. Chính vào thời điểm xe tải thẳnghướng nàng lao tới, đầu óc của nàng lại bình tĩnh dị thường , chết có lẽ là cáchtốt nhất… Ông trời đã an bài cho nàng, giúp nàng thoát khỏi việc phải đối mặtvới cục diện kế tiếp…

Nàng nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi… chỉ một lần đau… sau đó sẽ là bình yênvĩnh hằng… Nàng nguyện ý chấp nhận sự trao đổi đó….

Nhưng là, thân thể của nàng đột nhiên bị một đạo lực túm trụ, sau đó xoaytròn vài vòng, rồi không khống chế được té ngã, khuỷu tay đụng phải mặt đườngcứng rắn, phát ra một trận đau đớn. Nàng đoán nàng đã được cứu thoát khỏi cáichết trong gang tấc.

Nàng trợn mắt khi phát hiện thì ra mình đang đè lên một người, vội vàng lựacách bò xuống khỏi người đối phương, xấu hổ đỏ mặt. Khó trách nàng sau khi téngã không có cảm giác đau đớn, là do người này đã cứu nàng sao?

Ánh mắt cảm kích của nàng dần chuyển hướng về phía người vẫn đang nằm dướiđường, thấy rõ diện mạo soái khí tuấn tú của đối phương, nàng nháy mắt trònmiệng hô “Chính Vũ?? Sao lại là cậu???”

“Mân Mân, em cũng thật là nặng đó, ép tôi tới mức toàn thân xương cốt đềuđau muốn chết. Em nên giảm béo đi.” Kim Chính Vũ tức giận trợn mắt với nàng, xoacánh tay bị nàng đè lên, miệng la hét bất mãn.

“Chính Vũ, cậu… cậu… sao lại ở chỗ này?” Nàng giật mình vội hỏi. Thấy hắnchống tay khó nhọc tựa hồ muốn đứng lên, vội vàng chạy qua, đỡ hắn đứng lên.

“Có sao không? Có sao không?…Làm tôi sợ muốn chết. Hai người có bị thươngnặng lắm không? Có cần đưa đi bệnh viện kiểm tra không?” Lái xe tải nhảy xuốngxe, hét lớn giọng, vội chạy tới.

“Tôi xem chừng bọn họ không bị làm sao đâu. Cũng may chàng trai này đúng lúclao tới giữ chặt được cô gái…”

“Không thể nói như vậy được, nhìn bên ngoài thì đúng là hai người này chẳngbị làm sao, nhưng biết đâu lại bị nội thương thì sao? Chuyện này không thể chỉnhìn mà nói chính xác được đâu…”

“Phải đó, khó mà nói được, tốt hơn vẫn là nên đi bệnh viện…”

Bỗng dưng, nghe được xung quanh ồn ào tiếng tranh luận, nàng quay đầu pháthiện không biết từ khi nào thì xung quanh đã vây đầy người, mọi người đều hướngnàng cùng Chính Vũ chỉ trỏ một trận.

Bị những người vây quanh bàn luận, lái xe tải bụng bia lắc lư thân hình, vộivàng đi tới kéo bọn họ.“Đi, nhanh, tôi đưa hai người đi bệnh viện. Tiền chữabệnh không là gì, mạng người mới là quan trọng nhất. Tôi thật không thể tha thứcho mình…”

“Không cần, bác tài à, chúng tôi không có sao đâu…” Mân Huyên liên tục xuatay, có chút thẹn thùng “Chỉ là bị thương ngoài da, hơn nữa là tôi sai trước,sao lại có thể phiền bác được.”

Lái xe tải qua lại nhìn nhìn nàng cùng Chính Vũ, thấy bọn họ bộ dáng bình yênvô sự, yên lòng, xoay người lái xe đi. Những người vây xem cũng lập tức giảitán, chỉ còn lại có nàng giúp đỡ Chính Vũ đang nhe răng trợn mắt chậm rãi hướngđường cái đi tới.

Nàng lơ đãng cúi đầu, nhất thời thấy Chính Vũ đang ôm cánh tay chảy máu, nànghoảng sợ kêu lên một tiếng “Chính Vũ, tay cậu…”

“Tôi không sao, chỉ là bị thương ngoài da, trở về dán miếng băng cầm máu làổn.” Kim Chính Vũ vẻ mặt anh tuấn soái khí lộ ra nét tươi cười thiên sứ, làm bộnhư không có việc gì, trong khi đến thở coi bộ còn có chút khó khăn.

Nàng lo lắng dừng bước, ánh mắt thẳng tắp dõi theo cánh tay hắn “Kim ChínhVũ, cậu không cần thể hiện. Miệng vết thương trên cánh tay cậu không thể đơngiản dùng băng cầm máu là ổn. Tôi lập tức đưa cậu đi bệnh viện.”